Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 269: Ta Muốn Học Luyện Đan




Chương 269: Ta Muốn Học Luyện Đan

Lần trước Mạc Thiên Sinh đến đây là cùng Lạc Thiến Thiến lựa chọn động phủ lẫn trận pháp. Khi ấy chưởng quầy nhìn hắn ra thủ bút chi tiêu rất sản khoái nên giờ khắc này khó tránh khỏi đích thân dẫn đường.

Tàng Bảo Các tổng cộng gồm ba tầng. Phía dưới là một ít đồ trưng bày quý hiếm dùng làm trang trí, ngoài ra còn có linh đan đủ loại phẩm cấp. Tầng thứ hai chính là linh bảo và một ít tài liệu luyện chế đan dược. Còn như tầng cuối cùng là nơi ai bước vào cũng đều phải trầm trồ.

Bởi lẽ, bên trên tầng thứ ba này chính là những linh dược quý hiếm vượt trên thập phẩm. Còn có một ít lò luyện đan do đích thân trưởng lão của Thiên Khôi Tông luyện chế. Tất nhiên, mỗi một thứ đều có giá trị liên thành nên trừ phi có đầy đủ điểm tích luỹ ra thì mọi người chỉ có thể chảy nước dãi nhìn mà thôi.

Bất quá, mục đích đến đây lần này của Mạc Thiên Sinh không phải nằm ở tầng cuối cùng. Vừa thấy chưởng quầy đi tới, hắn lễ phép hành lễ sau đó nói: “Chưởng quầy, ta muốn tìm một cái đỉnh luyện đan.”

Nghe thế, chưởng quầy bất giác nhìn Mạc Thiên Sinh từ trên xuống dưới một lúc lâu.

Mặc dù chưởng quầy quản lý Tàng Bảo Các này nhưng thông tin bên ngoài không phải là không biết. Ngày hôm trước Mạc Thiên Sinh còn dễ dàng hạ gục một tân sinh của Thánh Hoả Sơn nên được nhận định là đệ tử của Cường Công Đường. Thế mà bây giờ Mạc Thiên Sinh lại nói muốn mua dược đỉnh luyện đan?

“Chẳng lẽ hắn song tu hai loại?”

Đệ tử vừa luyện đan vừa chú ý thực lực không phải là không có, chỉ là về lâu về dài tất yếu phải chọn một con đường mà thôi.

“Ngươi còn biết cả luyện đan?” Chưởng quầy hỏi.

Mạc Thiên Sinh gãi đầu cười khờ: “Còn chưa luyện qua lần nào. Bất quá gần đây có hứng thú nên muốn luyện tập một chút.”

“À thì ra là hứng thú nhất thời à.”

Chưởng quầy gật gù như thể hiểu ra. Dù sao tiến vào Hoàng Dược Cốc nhìn thấy các đan tu đệ tử luyện đan làm sao không tò mò cho được. Chuyện này chưởng quầy gặp qua không phải chỉ một hai lần.

“Nếu thế thì đi theo ta.”



Chưởng quầy dẫn Mạc Thiên Sinh đi lên tầng hai, đến một cái kệ tương đối cao được đóng từ gỗ tấm tạo thành từng bậc cao thấp khác nhau. Bên trên mỗi lỗ trống đặt một cái hộp nhỏ đựng chỉ giới.

Chưởng quầy cẩn thận đem một trong số đó lấy ra. Ngay lập tức, chiếc chỉ giới sáng lên để lộ một cái dược đỉnh màu xám nhạt.

“Đây là chiếc dược đỉnh đã được các đệ tử khác dùng qua. Mặc dù cũ kĩ nhưng chất lượng cũng không đến nỗi nào, dùng nó để luyện đan dược tứ phẩm trở xuống thì không thành vấn đề.”

Mạc Thiên Sinh đưa tay nhận dược đỉnh quan sát một chút. Thứ này to nhỏ vừa bằng đầu người, có ba chân chống, ngoài ra còn có phần tai để cầm tay. Màu sắc của năm tháng vẫn còn hiện rõ, bên dưới đáy đều bị nhuộm đen, còn có đan hương nhàn nhạt thoảng qua.

Mạc Thiên Sinh không có kinh nghiệm về linh bảo nên chưa nhìn ra chất lượng dược đỉnh thế, chỉ biết nó đã kinh qua nhiều lần, thậm chí một số chỗ đều có vết nứt phải dùng trận pháp khắc lên để củng cố.

Chưởng quầy dường như nhận ra điều đó nên vội vàng lên tiếng: “Cái dược đỉnh này quả thật có khuyết điểm nhỏ như thế, nếu ngươi không hài lòng ta lại lấy một cái khác.”

Thế là chưởng quầy giới thiệu cho Mạc Thiên Sinh ba bốn cái dược đỉnh, chất lượng quả thật có cải thiện lên. Cuối cùng, Mạc Thiên Sinh không biết chọn cái nào liền đem đem toàn bộ mua về. Ai bảo hắn bây giờ là một đại gia đâu.

Đối với việc này, chưởng quầy vui còn không hết thậm chí còn niềm nở tặng thêm vài gốc dược liệu cấp thấp, dù sao Hoàng Dược Cốc không thiếu nhất chính là những thứ này.

Mạc Thiên Sinh gật đầu cảm tạ rồi tiếp tục chọn mua những linh dược cần thiết.

Đến khi trời đã chập tối, Mạc Thiên Sinh vui vẻ đi ra trước sự đưa tiễn nồng nhiệt của chưởng quầy. Trong chỉ giới của hắn lúc này là bốn cái dược đỉnh cùng các loại linh thảo cần thiết để luyện đan.

Chưởng quầy quả nhiên là người hào phóng, ngoại trừ linh thảo cấp một cho không, những loại dược liệu cấp hai cấp ba đều được chiết khấu một phần.

“Số dược liệu này đủ để ta luyện mười lần đi. Ta không tin trong mười lần không thể thành công dù chỉ một lần.”



Mang theo niềm tin vô bờ bến, Mạc Thiên Sinh lập tức trở về động phủ của mình. Hắn gấp không thể chờ đợi để thử nghiệm luyện đan.

Cái gì mới bao giờ cũng đều đáng được mong chờ. Mạc Thiên Sinh cũng vậy. Ngày hôm nay ngay từ lần đầu tiên đã có thể xuất ra bản chân hoả thành công khiến cho hắn trở nên tự tin hẳn ra.

Vào ban đêm, phần lớn đệ tử đều lựa chọn ở trong động phủ tu luyện, chỉ có một ít đi đi lại lại. Chính vì thế con đường trở về của Mạc Thiên Sinh tương đối êm đềm.

Mà lại, với tinh thần thoải mái cho dù cảnh vật phía trước là một màu tối đen như mực nhưng trong mắt Mạc Thiên Sinh lại trở nên sinh động lạ thường.

Không bao lâu sau, phía trước Mạc Thiên Sinh lại xuất hiện một bóng người. Hắn chẳng hề bất ngờ mà mỉm cười bước lên.

“Đợi đã lâu chưa?”

Lạc Thiến Thiến nghe thấy âm thanh quen thuộc liền quay lại tươi cười đáp: “Ngươi tới trễ nửa khắc.”

“Ha ha. Xin lỗi, chưởng quầy đón tiếp quá nhiệt tình nên ta không tiện đánh gãy hứng của ông ấy.”

Lạc Thiến Thiến che miệng cười khẽ: “Như thế nào hôm nay ngươi lại hẹn ta đến đây?”

Nói xong, gương mặt Lạc Thiến Thiến lập tức trở nên hồng hồng, nàng quay sang nhìn xung quanh nhưng mọi thứ đều tối om.

Vào buổi chiều, nàng đột nhiên nhận được ngọc giản của Mạc Thiên Sinh nói là hẹn gặp có việc nên mới tới đây chờ.

Mạc Thiên Sinh cũng có chút ngập ngừng. Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nhờ cậy nên hơi không tự nhiên.

“Lạc sư tỷ, thật ra ta có chuyện này muốn nói…”

“Ưm… Ngươi nói đi.”



Thấy thế, Mạc Thiên Sinh không khỏi nhíu mày. Hắn hẹn nàng tới đây nên hắn ngại là dễ hiểu, nàng có cái gì mà thẹn thùng đâu.

“Thật ra ta cũng không còn cách nào khác. Ngày hôm nay ta đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể thổ lộ với mình tỷ mà thôi.”

Nhìn thấy điệu bộ ngu ngơ của Mạc Thiên Sinh, Lạc Thiến Thiến lại càng cúi đầu thẹn thùng: “Thì ra ta quan trọng đến vậy sao?”

“Là thật đó. Nếu không có tỷ thì chắc chắn ta không thể làm được.”

Trái tim của Lạc Thiến Thiến bất giác đập mạnh một cái, nàng nhanh chóng quay đầu giấu đi sự xấu hổ trên gương mặt đỏ bừng: “Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ta… Ta muốn nhờ tỷ chỉ điểm ta luyện đan.”

“Hoá ra là luyện đan sao, ta… Hả? Luyện đan?”

Lạc Thiến Thiến ngây ngốc quay lại nhìn Mạc Thiên Sinh, phát hiện ánh mắt nghiêm túc của hắn lại khiến càng thêm xấu hổ.

‘Lạc Thiến Thiến, rốt cuộc ngươi nghĩ cái gì vậy hả?’

Lúc này Mạc Thiên Sinh mới nói tiếp: “Từ lúc ta vào Hoàng Dược Cốc đến nay cơ hồ rất ít kết giao, trừ bỏ bốn người Vương Phú Hào ra thì ta cũng chỉ quen biết mỗi sư tỷ là luyện đan sư mà thôi.”

“Đệ hẹn ta ra đây là muốn nhờ ta chỉ điểm luyện đan á?”

“Đúng vậy. Vì chuyện ta muốn học luyện đan khá buồn cười nên mới phải hẹn sư tỷ ra đây.”

Lạc Thiến Thiến bày ra biểu cảm cứng đờ trong thoáng chốc nhưng rồi lập tức xốc lại tinh thần, che giấu sự bối rối nhất thời rồi hỏi: “Vậy ta phải làm gì?”

Thấy Lạc Thiến Thiến đồng ý, Mạc Thiên Sinh vui vẻ nói: “Cũng không có gì khó khăn, chỉ cần sư tỷ ở bên canh quan sát ta luyện đan sau đó chỉ ra lỗi sai là được rồi.”