Chương 266: Tiên Thiên Chân Khí
“Thì ra là như thế ư? Thảo nào nhiệt khí của hắn không làm gì được ta.” Mạc Thiên Sinh gật gù như thể đã hoàn toàn hiểu rõ.
Trong khi đó Ngũ trưởng lão lại kích động: “Hiện tại ngươi vẫn chưa trung hoà được lực lượng của Ngũ Thải Liên Hoa mà đã có được thực lực như vậy. Nếu như hấp thụ thêm long tức mà nói thì trận giao hữu nửa năm tới không chừng còn…”
Đang hứng thú nói nhưng Ngũ trưởng lão lập tức lắc đầu. Bởi lẽ ông không cho rằng Mạc Thiên Sinh có thể trở thành hắc mã được.
Phải biết rằng đệ tử của Thánh Hoả Sơn và cả Thiên Khôi Tông đều là những thiên tài tu luyện được bồi dưỡng từ rất sớm. Muốn chiếm được chút thượng phong từ những tân tú đệ tử này còn khó hơn lên trời.
Tất nhiên, không phải Ngũ trưởng lão đánh giá thấp Mạc Thiên Sinh mà nhìn một cách khách quan chính là như vậy.
“Lão đầu tử.”
Đúng lúc này, giọng nói của vị trưởng lão Thánh Hảo Sơn vang lên.
Ngũ trưởng lão nói với Mạc Thiên Sinh: “Ngươi trước tiên trở về đi. Ngày mai lại đến đây.”
“Vâng. Đệ tử cáo lui.”
Bước ra bên ngoài, Mạc Thiên Sinh không quên hành lễ tiền bối với bà ta.
Ngũ trưởng lão bước ra, thấy Lục trưởng lão chưa dời mắt khỏi Mạc Thiên Sinh bèn e hèm một tiếng.
“Thế nào? Muốn đào đệ tử của Hoàng Dược Cốc ta đi sao?”
“Ai mà thèm.”
Bà ta trợn mắt: “Ta chỉ là đang nghĩ rốt cuộc người có thiên phú như hắn sao lại chọn Hoàng Dược Cốc làm nơi đặt chân. Mà lại, thực lực như thế nhưng ở độ tuổi này mà tu vi chỉ mới Đoán Cốt ngũ trọng thôi.”
“Thiên phú sao?”
Ngũ trưởng lão bật cười. Nếu như bà ta biết cách đây mấy năm Mạc Thiên Sinh vẫn bị người ta gọi là thiếu niên phế vật thì biểu cảm sẽ như thế nào đây.
Bất quá, chuyện của Mạc Thiên Sinh ông ta cũng không tiện kể ra làm gì. Cuối cùng, Ngũ trưởng lão lên tiếng: “Tình hình điệt tử của ngươi sao rồi?”
“Cánh tay bị gãy sẽ hồi phục nhanh thôi, chỉ là tinh thần bị chấn động không nhỏ. Có điều như vậy cũng tốt, sau này nó không phải cao ngạo.”
Ngũ trưởng lão thâm thuý nói: “Đúng ý bà quá còn gì.”
Lục trưởng lão Thánh Hoả Sơn từ chối cho ý kiến nói: “Vốn dĩ ta đợi đến Thiên Khôi Tông nhờ cậy cơ. Không ngờ Hoàng Dược Cốc cũng có hắc mã. Đoán chừng lần tỉ thí sắp tới sẽ có kết quả rất khác đây.”
Ngũ trưởng lão lắc đầu: “Vẫn còn sớm lắm. Tân tú đệ tử của hai tông các người đều đã đạt tới Thiên Huyền. Còn như Mạc Thiên Sinh muốn đột phá năm tiểu cảnh giới trong sáu tháng là điều không thể nào.
“Chẳng phải Hoàng Dược Cốc các ngươi có đan dược sao?”
“Đan dược quả thật rất tốt nhưng cưỡng ép dùng cũng chỉ như quả dưa chín héo mà thôi. Không chỉ hấp thu không hết dược hiệu mà còn hỏng cả căn cơ.”
Nghe đến đây, Lục trưởng lão Thánh Hoả Sơn nhìn ông ta tức giận nói: “Hoá ra lão già ông cũng biết điều đó ư?”
Ngũ trưởng lão thở dài: “Đó là sự lựa chọn của ta.”
Vừa nói, ông khẽ đưa tay sờ vào vị trí của đan điền: “Hoàng Dược Cốc là nơi ta lớn lên, nếu không bảo vệ được nó thì ta sống có ý nghĩa gì.”
“Được rồi. Được rồi. Ta không nói lại lão già cố chấp nhà ông. Giờ ta phải đi Thiên Khôi Tông bàn giao vật tư.”
“Đi đi không tiễn.” Ngũ trưởng lão hừ lạnh nói.
“Cái lão già c·hết tiệt này.”
Nói thì nói thế nhưng bà ta đột nhiên vung tay ném ra một cái hộp nhỏ.
Ngũ trưởng lão đưa tay chụp lấy mở ra xem thì phát hiện bên trong là một gốc dược liệu.
“Đây là…?”
“Nhìn còn không biết sao?”
Ngũ trưởng lão chớp chớp mắt: “Đương nhiên ta biết nó là thập phẩm linh dược Thiên Niên Băng Sâm. Có điều ngươi đưa ta làm gì?”
“Ta không có gì làm buồn buồn ném đồ cho ngươi chơi vậy đó.”
Lục trưởng lão Thánh Hoả Sơn hừ một tiếng sau đó rời đi.
Ngũ trưởng lão nhìn theo, gương mặt có phần già nua dãn ra: “Đa tạ ngươi.”
Lục trưởng lão thoáng dừng lại nhưng không có quay đầu mà lựa chọn đi tiếp.
Đến khi bóng dáng bà ta khuất mất, Ngũ trưởng lão mới thở dài một tiếng: “Ta làm sao lại không biết tâm ý của bà. Nhưng mà cho dù dùng Thiên Niên Băng Sâm để kéo dài thọ mệnh đi nữa cũng chẳng được bao nhiêu. Bởi vì Tiên Thiên Chân Khí của ta đã cạn kiệt dần rồi.”
***
Ngay lúc này, Trác Phàm đang đả toạ tu luyện, một tầng hào quang nhu hoà từ trong cơ thể của hắn phát ra.
Không có ba động, chỉ có sự yên tĩnh đến lạ thường.
Một lúc sau, Trác Phàm từ từ mở mắt, vẻ mặt hiện lên một chút thất vọng. Thời gian qua hắn đã thử nhiều cách trùng kích đan điền nhưng không thể nào khiến cho nguyên lực vận chuyển.
Kinh mạch của hắn rõ ràng đã liền lại, chỉ là Kim Lôi bên trong giống như một con thú thèm khát, mỗi khi hắn động nguyên lực thì sẽ lại như cái động không đáy điên cuồng hấp thụ.
“Thứ cần thiết lúc này chính là tìm cách triệt tiêu Kim Lôi, không cho nó tiếp tục hoàng hoành bên trong cơ thể. Chỉ là thứ lôi kiếp mà Thiên Đạo đánh xuống làm sao có thể dễ dàng tách ra. Ta có thể cảm thụ được Tiên Thiên Chân Khí ở đan điền không hề ảnh hưởng chứng tỏ căn cơ của ta vẫn còn đảm bảo.”
Tiên Thiên Chân Khí chính là một loại chân khí bẩm sinh của mỗi người. Khác với nguyên lực có thể khôi phục, Tiên Thiên Chân Khí lại không có khả năng đó. Lực lượng của nó còn cường đại và thuần khiết hơn nguyên lực gấp mấy lần.
Tiên Thiên Chân Khí đại diện cho thiên phú tu luyện của tu giả nhưng một khi tiêu hao hết cũng là lúc tu giả trở thành phế nhân. Cho nên trừ phi rơi vào tình huống sinh tử, tu giả sẽ không tuỳ tiện sử dụng nó làm gì.
Mà lại, Đan Điền chính là nơi chứa đựng Tiên Thiên Chân Khí. Một khi đan điền bị hỏng thì cũng giống như chiếc bình bị nứt, Tiên Thiên Chân Khí sẽ từ từ rò rỉ cho đến khi cạn kiệt thì thôi.
Trác Phàm chính là vì cảm nhận được bản thân vẫn còn giữ Đan Điền hoàn hảo nên mới luôn hi vọng có ngày khôi phục.
“Bồ Đề Thần Thụ. Vạn Cổ Hồi Xuân. Ngưng Tụ Chi Tâm. Niết Bàn Chi Thể.”
Bốn câu nói nói mà Dương Kiến Phong để lại vẫn như một hồi chuông vang vọng trong tâm thần của Trác Phàm. Hắn khẽ động ý niệm, trong tay liền xuất hiện một cái bình dược nhỏ.
Đây là món đồ mà khi ở Nhung Quốc bị trúng Huyết Hoa Chưởng hắn tình cờ vận được nguyên lực nên đã tranh thủ lấy ra. Đây vốn dĩ là đồ vật cứu mạng trong lúc nguy cấp nhưng so với tác dụng ấy hắn càng nghĩ tới thứ khác hơn.
“Bồ Đề Thần Thụ… Bồ Đề Ngọc Dịch… Bồ Đề Tu Căn. Rốt cuộc ba thứ này có quan hệ gì?”
Trác Phàm đã từng phân tích rất nhiều và cũng đã có một ít suy đoán. Bồ Đề Ngọc Dịch chính là từ Bồ Đề Tu Căn mà ra. Còn về Bồ Đề Thần Thụ, hắn chưa từng nghe qua bao giờ.
Mặt khác, nếu như Bồ Đề Thần Thụ tồn tại ở Thánh Giới và cùng Bồ Đề Tu Căn có quan hệ thì tại sao một món quý giá như thế lại rơi xuống Phàm Giới. Quá nhiều thứ đánh lạc hướng làm Trác Phàm không cách nào tổng hợp và phân thích một cái trôi chảy được.
“Năm đó, Bồ Đề Tu Căn đã bị Hoàng Thiên Nguyên luyện hoá tu luyện thành công Hoàng Long Chân Khí đệ thập trọng có được Bất Hoại Chi Thể. Còn ta bây giờ chỉ còn mỗi hai giọt Bồ Đề Ngọc Dịch. Rốt cuộc ta phải làm gì đây?”
Càng nghĩ, Trác Phàm lại càng cảm thấy Dương Kiến Phong kia thần bí khó lường. Một Thái Thượng trưởng lão của Vạn Độc Môn sao lại cho hắn cảm giác kiêng kỵ đến như vậy. Cho dù lúc mới bước vào Hoàng Dược Cốc bị các cổ thần thức đạt tới Dung Hồn Cảnh quét qua còn không đáng sợ đến vậy. Thậm chí ngay cả tên Nhân Sứ của Huyết Giáo cũng chẳng âm trầm và uẩn hàm như thế.
Ngoài ra còn có chiếc hộp bằng cẩm thạch kia. Trác Phàm chưa từng mở thử cũng không dám mở thử. Trừ phi hắn có đủ năng lực, nếu không sẽ không tuỳ tiện trêu đùa với tính mạng của mình.
“Sư phụ. Đệ tử trở về rồi. Có chuyện gấp…”
Trác Phàm nghe tiếng của Mạc Thiên Sinh bèn đem Bồ Đề Ngọc Dịch cất đi rồi nhanh chân bước ra ngoài.