Chương 263: Dễ Dàng Hạ Gục
“Tại hạ Mạc Thiên Sinh, xin được thách đấu.”
Đứng trước lời nói dõng dạc ấy, thiếu niên lập tức không biểu hiện khinh thị nữa mà thẳng người chắp tay: “Tại hạ Lữ Nhất Khánh chấp nhận thách đấu.”
Ngay sau đó, không khí lập tức trở nên ngưng tụ. Toàn bộ khán đài xung quanh sân chữ Hoàng đều nín thở. Bên trên phần lớn là tân đệ tử nên hầu như ai cũng biết Mạc Thiên Sinh.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt âm thanh bàn luyện vang lên.
“Ngươi cảm thấy Mạc sư huynh liệu có thắng được tên Lữ Nhất Khánh này không?”
“Hẳn là không thể. Huynh ấy chỉ có Ngũ trọng còn đối phương đã là Cửu trọng rồi. Ở tuổi này mà tu vi như thế thì chắc chắn là kỳ tài tu luyện, Mạc sư huynh làm sao có cửa.”
“Đánh rắm! Ngươi quên là trong trận đấu lúc trước, Mạc sư huynh đã đánh bại Nhạc sư huynh còn là cao thủ Đoán Cốt điên phong cơ mà.”
“Ngươi suy nghĩ quá nông cạn rồi. Công pháp của Hoàng Dược Cốc chúng ta có thể so với Thánh Hoả Sơn hay sao? Đừng quên Lữ Nhất Khánh này từ nhỏ đã tu luyện bên trong Thánh Hoả Sơn sẵn rồi.”
Cuộc bàn luận đi vào bế tắt bởi vì những người ủng hộ Mạc Thiên Sinh không còn lý do nào khác để bào chữa. Thật sự đúng như người kia vừa nói, tuy Lữ Nhất Khánh chỉ mới là đệ tử của Thánh Hoả Sơn nhưng thực chất cũng chỉ là một cái thủ tục mà thôi.
Thánh Hoả Sơn, một tông môn được biết với những bộ công pháp mang tính huỷ diệt cao, cho dù là đệ tử của Thiên Khôi Tông khi giáp mặt cũng phải kiêng kỵ đôi ba phần. Điều đó chứng tỏ vị thế của Thánh Hoả Sơn là không thể nào bị xem thường được.
Và Lữ Nhất Khánh, người đã tu luyện từ nhỏ bên trong Thánh Hoả Sơn cũng là tân đệ tử ưu tú mang trong mình sự tự hào cũng như là người sẽ dẫn dắt bổn môn trong tương lai hiển nhiên sẽ không được phép làm các bậc tiền bối thất vọng.
Giờ khắc này, Lữ Nhất Khánh toàn thân tản mát kim quang, dòng nguyên lực mạnh mẽ tựa như dung nham sôi trào khắp huyết mạnh toả ra nhiệt khí khiến cho xung quanh trở nên oi bức.
“Vị đại ca này xin thứ lỗi. Dù không muốn nhưng ta vẫn tôn trọng sự gan dạ vì đã đứng ra thách đấu ta. Vậy nên ta sẽ dùng toàn lực ngay từ đầu vì thế đừng trách ta vì đã quá nặng tay đấy.”
Ngay khi dứt lời, hoả diễm kinh người từ thân thể Lữ Nhất Khánh phát ra khiến khắp người như được bao bọc một tầng khải giáp, khí tức cũng từ đó vượt qua cảnh giới Đoán Cốt Điên Phong.
Tròng mắt tất cả mọi người đều co rụt lại. Bọn họ vốn biết Lữ Nhất Khánh rất mạnh nhưng không ngờ cường đại đến như thế.
“Vậy ra từ nãy đến giờ hắn còn chưa dùng đến nửa phần thực lực thật sự.”
“Mạc sư huynh cũng thật xui xẻo, gặp đúng lúc hắn ta đánh nghiêm túc.”
So với khí thế mà Lữ Nhất Khánh toả ra, thứ làm Mạc Thiên Sinh cảm thấy buồn bực hơn chính là âm thanh thở dài bất đắc dĩ bên trên khán đài.
‘Làm ơn tin tưởng ta một chút có được không?’ Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm.
Lúc này, Ngũ trưởng lão phất tay bắn ra một viên hoả cầu. Ngay khi nó dâng lên tại đỉnh đầu của Mạc Thiên Sinh và Lữ Nhất Khánh liền lập tức nổ tung ra như một đoá hoa nở rộ.
Đó là tín hiệu trận tỉ thí bắt đầu!
Lữ Nhất Khánh đã chuẩn bị từ trước, toàn thân liệt diễm bùng cháy. Hắn thi triển chấn cước mượn phản lực lao lên, mỗi bước chân đều có một ít hoả diễm lưu lại.
“Thất lễ rồi.”
Âm thanh vừa phát ra, Lữ Nhất Khánh toàn lực đánh một quyền. Kình khí kết hợp với nguyên lực nóng rát khiến cho không khí xung quanh trở nên khô khốc, nhiệt độ làm tầm nhìn của mọi người trở nên méo mó.
Mạc Thiên Sinh vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Ngay khi mọi người những tưởng hắn không kịp phản ứng thì bất thình lình vươn tay ra.
Thấy cảnh này, Lữ Nhất Khánh lại càng nghi hoặc. Phải biết một quyền của hắn cho dù là các sư huynh trong Thánh Hoả Sơn cũng không chắc đỡ được chứ đừng nói một tu giả Đoán Cốt Ngũ Trọng như Mạc Thiên Sinh.
“Đây là ngươi tự làm tự chịu, đừng trách ta.”
Như một lời cảnh cáo, Lữ Nhất Khánh hô lên một tiếng lấy khí thế, quyền kình đánh ra càng thêm mạnh mẽ.
“Ầm!”
Quyền và chưởng v·a c·hạm vào nhau, nguyên lực của Lữ Nhất Khánh hoá thành liệt diễm thiêu đốt cả một khoảng không xung quanh làm cho hắn và cả Mạc Thiên Sinh đều bị bao bọc bên trong biển lửa. Không ai nhìn rõ bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì ngoại trừ hai vị trưởng lão và một ít người hữu tâm dùng thần thức quan sát.
Đôi mắt Lục trưởng lão của Thánh Hoả Sơn nheo lại, một tia dị mang vốn dĩ biến mất giờ lần nữa nổi lên.
Còn như Ngũ trưởng lão thì kinh ngạc ngồi thẳng người dậy, giống như bị thu hút mà toàn lực chú ý.
Cho đến khi ngọn lửa dần dần tan đi để lộ hai bóng người bên trong, mọi người mới nhìn rõ được tất cả.
Lúc này đây đầu quyền của Lữ Nhất Khánh đã nằm gọn trong tay của Mạc Thiên Sinh, khói trắng từ liệt diễm thiêu đốt vẫn đang bốc ra tại nơi tiếp xúc.
“Bị… Bị chặn rồi.” Tiếng hô vang kinh ngạc của tất cả mọi người vang lên phá vỡ bầu không khí ngưng kết. Ai cũng cho rằng Mạc Thiên Sinh đã thua cuộc, nhưng không, hắn vẫn đang trụ vững.
Và người có vẻt mặt kinh ngạc hơn hết thảy chính là Lữ Nhất Khánh. Hắn ngơ ngác nhìn cánh tay không hề bị gì kia, trong đầu nổi lên nghi ngờ liệu đối phương có thật sự chỉ là một tu giả Đoán Cốt Ngũ Trọng thua hắn bốn cái tiểu cảnh giới hay không.
“Không thể nào.”
Lữ Nhất Khánh thu tay về. À không. Hắn có ý định thu tay về để tung ra đòn tiếp theo nhưng lại nhận ra bản thân không cách nào làm được.
Cánh tay của Mạc Thiên Sinh chả biết lúc nào đã nổi lên hoàng quang, từng đạo kim ti (tơ vàng) đan xen lẫn nhau khiến tay hắn như hoá thành long trảo kẹp chặt lấy đối phương.
“Nếu đã dùng toàn lực thì ta cũng phải đáp lễ chứ.”
Mạc Thiên Sinh mỉm cười nói một cách thản nhiên đồng thời tay còn lại vung ra.
Lần này đổi lại Lữ Nhất Khánh chống trả, nguyên lực điền cuồng vận chuyển liệt diễm nổ tung đem tay trái mình đối chọi với hữu quyền của Mạc Thiên Sinh.
Ầm!
Khí thế hai bên không ai thua ai, âm ba vang vọng làm cho những đệ tử khác đều bất giác đưa tay bịt tai lại.
“Rắc!”
Cánh tay trái của Lữ Nhất Khánh bỗng dưng xụi xuống trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Lữ Nhất Khánh vậy mà lại thua trong mộ trận đấu cứng đối cứng á? Điều này liệu có khả năng sao?”
Nhưng sự thật ngay trước mắt kia thì sao có thể không tin cho được. Cánh tay của Mạc Thiên Sinh không hề bị xây xát dù chỉ một chút, cùng lắm là một vết bỏng đỏ nổi lên mà thôi còn lại hoàn mỹ vô khuyết.
Trong khi đó, khuỷu tay của Lữ Nhất Khánh đang lung lay vô định, rõ ràng là đã bị gãy trong cuộc chạm trán vừa rồi.
“Còn đánh nữa sao?” Mạc Thiên Sinh hỏi lại.
Lữ Nhất Khánh chú ý tới cánh tay của mình sau đó lắc đầu: “Ta nhận thua.”
Một trận giao chiến vừa rồi, Lữ Nhất Khánh đã nhận ra một điều, dù cho có tỉ thí nữa thì bản thân của sẽ không thắng được. Trong lúc giao đấu, hắn rõ ràng cảm nhận được khí thế của đối phương thua mình một bậc nhưng chẳng biết vì sao bản thân lại ở hạ phong.
Hắn liếc nhìn Lục trưởng lão bên trên lộ ra áy náy. Có điều, đáp lại hắn lại là ánh mắt nhu hoà. Bà ta khẽ gật đầu một cách điềm tĩnh rồi đứng dậy.
“Tôn tử của ta đã chiến bại vì thế trận tỉ thí cũng dừng ở đây thôi.”
Ngũ trưởng lão đứng dậy cười nói: “Được rồi. Thiến Thiến, con đưa Lục trưởng lão và Lữ Nhất Khánh đến Y Dược Đường chữa trị đi.”
“Vâng! Đệ tử đã rõ.”
Nói rồi, Lạc Thiến Thiến cúi đầu đi trước ra hiệu dẫn đường.