Chương 262: Tại Hạ Mạc Thiên Sinh Xin Được Thách Đấu
Phía bên dưới, kết giới từ từ mở ra, bước vào chính là Lạc Thiến Thiến với gương mặt phấn khởi.
“Có chuyện gì thế?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
Nghe vậy, Lạc Thiến Thiến hơi phồng má nói: “Nói thế nào ta cũng là sư tỉ của ngươi. Có sư đệ nào lại nói chuyện với sư tỉ trống không như vậy hay không?”
Mạc Thiên Sinh bật cười: “Vậy thì cho sư đệ này hỏi Lạc sư tỉ đến đây có gì chỉ giáo không?”
Vừa nói xong, Mạc Thiên Sinh cung kính cúi đầu thật sâu.
Cuối cùng Lạc Thiến Thiến nhịn không được nữa cười khẽ: “Thôi được rồi. Nhìn kì quá.”
Nàng xua tay nói tiếp: “Chuyện là Lục trưởng lão của Thánh Hoả Sơn mang theo linh dược đến đây muốn nhờ Đan Phòng đệ tử luyện chế giúp. Nhân tiện bà ấy còn dẫn theo một tân tú đệ tử để giao lưu. Nghe nói là cháu của bà ấy.”
‘Thế thì có gì đáng để xem đâu chứ? Ta còn phải tu luyện mà.’
Mạc Thiên Sinh muốn nói vậy nhưng rồi kịp nuốt vào trong, dù gì lúc này đây Lạc Thiến Thiến đang kể với tâm trạng hưng phấn nên không muốn làm nàng mất hứng.
Bất quá thật sự là Mạc Thiên Sinh không muốn đi bèn nói: “Ta vừa mới chịu phạt ở Long Hồn Luyện Khí Tháp, cơ thể có chút không khoẻ phải tịnh dưỡng vài ngày nên chắc không đi được rồi.”
“Vậy sao?”
Trong mắt Lạc Thiến Thiến hiện lên một tia thất vọng nói: “Thế mà ta cứ tưởng ngươi sẽ hứng thú chứ. Mà lại, Lão thái thái kia hình như cũng Ngũ trưởng lão cứ gặp nhau là cãi nhau. Ngũ trưởng lão nói rằng nếu ai thách đấu thắng tên tân đệ tử kia liền nhận được một viên bát phẩm linh đan nữa đấy.”
“Chơi lớn vậy sao?”
Mạc Thiên Sinh hít sâu một hơi. Linh đan bát phẩm đối với các trưởng lão không hiếm nhưng nếu là đệ tử thì vô cùng trân quý. Chưa kể đến tài liệu luyện chế thì việc luyện ra một viên đan dược như vậy đã tốn không ít tâm huyết rồi. Trong số đệ tử Đan Phòng mấy người luyện được tới bát phẩm đâu? Ngay cả Đoàn Bảo kia cũng chỉ miễn cưỡng luyện chế mà thôi.
Bất quá, cảm thán là vậy nhưng Mạc Thiên Sinh vẫn không mấy hứng thú. Dù gì hắn đã dùng qua đan dược trên cả thập phẩm nên khi dùng bát phẩm linh đan không còn quá nhiều tác dụng nữa.
“Đi không?” Lạc Thiến Thiến nháy nháy đôi mắt đầy mong chờ.
Mạc Thiên Sinh vừa định từ chối thì bỗng nhiên có âm thanh dội thẳng vào trong đầu: “Tiểu tử, đang ở đâu lập tức tới đấu trường đài cho lão phu.”
“Thiên Lý Truyền Âm. Là giọng của Ngũ trưởng lão.”
Mạc Thiên Sinh lầm bầm sau đó hỏi Lạc Thiến Thiến: “Bây giờ tên kia đang ở đâu?”
“Đương nhiên là hắn đang thách đấu đệ tử chúng ta ở đấu trường đài rồi.”
***
Quảng trường ngày hôm nay nhộn nhịp hơn bình thường. Tất cả các tân đệ tử và cả đệ tử đời thứ hai nếu không ra ngoài làm nhiệm vụ thì hầu như đều tập trung ở nơi này.
Đến khi Mạc Thiên Sinh tới nơi thì tại sân Hoàng Tự (Sân chữ Hoàng) đã chật nít người xem. Cũng may là hắn được đích thân Ngũ trưởng lão gọi đến được dẫn theo lối khác.
“Tham kiến Ngũ trưởng lão.” Mạc Thiên Sinh cung kính hành lễ đồng thời trong lòng có chút nghi hoặc.
Nhiệm vụ của Ngũ trưởng lão vốn dĩ là trông coi Long Hồn Luyện Khí Tháp ít khi ra bên ngoài mới đúng. Việc có khách đến đây bình thường đều do chấp sự đường đảm nhận cơ mà.
“Ầm!”
Bên dưới đấu trường Hoàng Tự, một thiếu niên chầm chậm thu tay, nguyên lực màu vàng rực vẫn còn đọng lại chưa dứt. Cách đó không xa, một tên đệ tử Hoàng Dược Cốc đã nằm đo ván b·ất t·ỉnh.
“Thế này cũng có thể coi là tân tú đệ tử sao? Cũng tệ quá rồi.”
Thiếu niên thất vọng trề môi sau đó ngước đầu nhìn lên trên đài cao thở dài.
Ở thượng đài, một thiếu phụ chừng tứ tuần nhẹ nhàng đặt chung trà xuống, đôi mắt cưng chiều nhìn thiếu niên cười khẽ. Sau đó, bà ta quay sang nói: “Cung lão đầu, đây là những đệ tử ưu tú của Cường Công Đường các ngươi sao? Ta thấy vẫn nên tiếp tục tập trung luyện đan thì tốt hơn.”
Lạc Thiến Thiến nghe được câu này liền ghé tai nói với Mạc Thiên Sinh: “Bà ấy chính là Lục trưởng lão của Thánh Hoả Sơn. Đừng nhìn bề ngoài chanh chua xéo xắt nhưng thực chất là khẩu xà tâm phật. Trong trận chiến giữa Hoàng Dược Cốc và Vạn Độc Môn, bà ấy là người ra sức nhiều nhất cứu được rất nhiều huynh đệ đồng môn chúng ta. Có điều chẳng hiểu vì sau cứ mỗi lần đến đây là lại tìm Ngũ trưởng lão gây chuyện.”
Mạc Thiên Sinh liếc nhìn bà ta nhưng rồi nhắm mắt lại. Hắn không nhìn tu vi của vị này nhưng mỗi khi ngưng thần lại cảm giác đầu đau như búa bổ.
“Tiểu tử. Lão thái bà này mặc dù không vận tu vi nhưng cũng không có ý định che giấu. Vì thế tu vi thấp như ngươi muốn dò xét không khác gì tự h·ành h·ạ mình đâu.” Ngũ trưởng lão truyền âm nhắc nhở.
Mạc Thiên Sinh lần nữa mở mắt cảm kích nhìn Ngũ trưởng lão.
Lục trưởng lão của Thánh Hoả Sơn liếc nhìn Mạc Thiên Sinh, trong mắt nổi lên một chút dị thường nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Lão đầu tử. Đây là tiểu tử giành hạng nhất trong đợt tuyển chọn đệ tử lần này của Hoàng Dược Cốc đấy sao?”
“Thế nào? Lão thái bà ngươi sợ rồi chứ gì?”
Nghe Ngũ trưởng lão thách thức, bà ta lập tức trợn mắt: “Có cái gì mà lão nương sợ chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một Đoán Cốt ngũ trọng, xem ra chất lượng đệ tử cũng chẳng ra sao.”
Ngũ trưởng lão không nói, khoé miệng chỉ chậm rãi nhếch lên.
Đúng thế, tu vi của Mạc Thiên Sinh hiện tại chỉ mới có Đoán Cốt ngũ trọng nhưng bây giờ ai dám xem thường hắn. Đừng quên Nhạc Bất Quân dùng bí pháp đạt tới Thiên Huyền còn lưỡng bại câu thương với hắn.
Bất quá, Ngũ trưởng lão cũng biết Thánh Hoả Sơn tầng tầng lớp lớp công pháp võ kỹ. Mỗi một bộ đều có sức mạnh rất lớn mà thiếu niên kia còn là cháu trai của Lục trưởng lão Thánh Hoả Sơn nên chắc chắn không thể dùng tầng cấp bình thường để so sánh.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Mạc Thiên Sinh bây giờ cũng không còn là Mạc Thiên Sinh của lúc tuyển chọn đệ tử. Hắn đã luyện hoá lực lượng của Ngũ Thải Liên Hoa hoàn toàn, được linh tuyền tẩy lễ, không những thế còn có một thời gian tu luyện bên trong Long Hồn Luyện Khí Tháp. Mặc dù bên ngoài tu vi tăng lên không nhiều nhưng chắc chắn thực lực đã có bước nhảy vọt.
Nghĩ đến đây, Ngũ trưởng lão nói: “Mạc Thiên Sinh, ngươi có muốn giao lưu với tôn tử của Lục trưởng lão Thánh Hoả Sơn không?”
‘Tiểu tử. Suy nghĩ kĩ trước khi trả lời. Nếu ngươi biểu hiện không tệ, ta có thể đặc cách cho ngươi tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện một lần.’
Mạc Thiên Sinh vừa định viện cớ từ chối nhưng nghe thấy lời này bèn khựng lại.
Tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp chính là cơ duyên mà rất nhiều đệ tử Hoàng Dược Cốc muốn có. Thậm chí đôi khi một vài đệ tử ở tông môn khác muốn đột phá cũng cần nhờ tới Long Khí. Tất nhiên những người này phải chịu quản giới và giá·m s·át nghiêm ngặt mới được.
Thế cho nên việc Ngũ trưởng lão nói có thể đặc cách cho Mạc Thiên Sinh một lần chỉ để hắn đấu với tôn tử của vị trưởng lão kia một lần. Điều này cho thấy Ngũ trưởng lão rất để tâm đến mặt mũi của mình.
Thế nên Mạc Thiên Sinh dù không muốn cũng chỉ có thể khẽ gật đầu: “Được giao thủ với tân tú đệ tử của Thánh Hoả Sơn là vinh hạnh của đệ tử.”
“Không tệ không tệ.”
Ngũ trưởng lão hài lòng cười sau đó quay sang nói: “Lão thái bà, ngươi nghĩ sao?”
“Khánh nhi. Con thấy sao?”
Nghe thấy người gọi tên mình, thiếu niên ngước đầu nhìn lên quan sát Mạc Thiên Sinh một hồi rồi hơi thất vọng.
“Liệu có ổn không. Hắn chỉ mới có Đoán Cốt ngũ trọng mà thôi.”
Lông mày của Ngũ trưởng lão suýt chút dựng ngược lên nhưng vì giữ phong phạm trước mặt nhiều đệ tử trong tông nên không có hành động gì mà chỉ truyền âm cho Mạc Thiên Sinh.
‘Mạc Thiên Sinh, chỉ cần ngươi hạ đo ván tiểu tử bên dưới, ngoại trừ tu luyện trong Long Hồn Luyện Khí Tháp, ta có thể đáp ứng ngươi bất kì điều kiện gì nằm trong khả năng của mình.’
“Vèo!”
Mà truyền âm vừa dứt, thân ảnh của Mạc Thiên Sinh đã chẳng còn ở trên thượng đài nữa. Mọi người bên dưới cũng chỉ thấy có một bóng đen bay xuống như lưu tinh đặt chân trên sân Hoàng Tự.
“Tại hạ Mạc Thiên Sinh, xin được thách đấu.”