Chương 264: Sơn Ngoại Hữu Sơn
“Mạc… Mạc sư huynh thắng rồi!”
Cho đến khi Lữ Nhất Khánh theo Lục trưởng lão và Lạc Thiến Thiến rời đi, bên trên khán đài mới oà lên như ong vỡ tổ. Đây có thể coi là một sự kiện chưa từng có từ trước đến nay.
“Tân tú đệ tử của Thánh Hoả Sơn vậy mà bị bại trong tay đệ tử của Hoàng Dược Cốc. Mạc sư huynh uy vũ.”
“Từ nay Mạc sư huynh chính là thần tượng mới của ta. Ta nhất định noi theo gương của Mạc sư huynh.”
“Ta đã biết là huynh ấy nhất định sẽ thắng mà.”
“Đánh rắm. Vừa rồi ngươi còn nói Mạc sư huynh thua chắc.”
“Ta nói thế lúc nào?”
Đứng trước lời bàn luận và những ánh mắt đổ dồn về phía mình mang cho Mạc Thiên Sinh một cảm giác thật mới lạ. Hắn chưa từng có được những cái nhìn đầy hâm mộ như thế.
‘Thật khác lạ. Nhưng cũng thật thoải mái.’
Lúc ấy, một thiếu niên cũng là tân đệ tử đi tới hỏi: “Mạc sư huynh. Rốt cuộc thì huynh đã tu luyện như thế nào lại có thể vượt cấp đánh bại Lữ Nhất Khánh vậy?”
“À cái này cũng đơn giản, chỉ cần luyện tập là được.”
“Luyện tập sao? Rốt cuộc phải luyện tập như thế nào?”
“Một ngày vác một vạn cân trên người rồi leo lên sơn phong…”
“Hả?”
Ánh mắt của thiếu niên kia dần dần trở nên mơ hồ rồi thất vọng nhìn Mạc Thiên Sinh. Bao nhiêu sự hâm mộ đều biến mất trong khoảnh khắc.
“Ta biết bí quyết tu luyện là điều không thể tuỳ tiện nói ra nhưng huynh cũng đâu cần lừa người như vậy? Ta không phải con lừa.”
“Ách. Ta nói là thật mà…”
Mạc Thiên Sinh nhìn thiếu niên kia nói với theo nhưng đối phương chẳng còn để ý đến hắn nữa.
“Nhìn kìa! Hình như sân Địa Tự có tiếng động.”
“Sân chữ Địa? Chẳng phải là Đoàn Bảo sư huynh sao? Huynh ấy thành đan rồi.”
Việc luyện đan của Đoàn Bảo hoàn thành đã chuyển sự chú ý của mọi người sang sân bên cạnh chỉ còn Mạc Thiên Sinh đứng ở đó. Mặc dù không phải toàn bộ nhưng hầu hết đều đã rời khỏi.
“Con người vốn là như thế, đều bị cái mới mẻ hấp dẫn.”
Ngũ trưởng lão không biết từ bao giờ đã tới ngay bên cạnh vỗ vai Mạc Thiên Sinh.
Mạc Thiên Sinh nhún vai: “Đệ tử hiểu mà. Sau cùng thứ còn lưu lại chính là ấn tượng.”
Nghe thế, ánh mắt Ngũ trưởng lão trở nên thâm thuý.
Mạc Thiên Sinh không chỉ có thực lực mà cả tâm cảnh cũng rất tốt. Nếu như là cùng độ tuổi của hắn, Ngũ trưởng lão sẽ không tránh khỏi tuổi trẻ khí thịnh mà hóng hách nếu sở hữu khả năng như vậy.
“Đi thôi. Đến chỗ của ta.”
Ở một phương diện khác, Lữ Nhất Khánh một tay giữ cánh tay bị gãy được băng bó còn lại, gương mặt vẫn còn cứng đờ. Có thể trận đấu đã kết thúc nhưng cảnh tượng kia vẫn còn đọng lại.
Theo hướng dẫn của chấp sự, hai người được đưa đến căn phòng dành cho thượng khách. Nơi đây có trận pháp cách âm đảm bảo không bị làm phiền cũng như không gian rộng lớn kèm theo Tụ Linh Trận. Có thể xem đây là một mật thất tu luyện cũng không phải không thể. Tuy nhiên, chẳng mấy ai đến làm khách lại muốn bế quan cả.
Chú ý đến Lữ Nhất Khánh còn đang mơ hồ, Lục trưởng lão hỏi: “Con có biết tại sao hôm nay con lại thua không?”
Lữ Nhất Khánh trầm ngâm rồi đáp: “Lực lượng thân thể của hắn và cả nguyên lực đều hùng hậu hơn con. Không ngờ hắn lại che giấu thực lực của mình như vậy.”
Thế nhưng đáp lại Lữ Nhất Khánh, bà ta chỉ khẽ lắc đầu: “Hoàn toàn không phải.”
“Ý bá mẫu là hắn thật sự chỉ dùng thực lực Đoán Cốt Ngũ Trọng để đánh bại con trong một trận đấu cứng đối cứng á?”
Nhìn Lữ Nhất Khánh không phục, Lục trưởng lão thở dài: “Cho nên mới nói con thua là không sai chút nào.”
Đứng trước sự mơ hồ của điệt nhi, bà ta nói tiếp: “Mạc Thiên Sinh này quả thực không hề đơn giản chút nào. Bằng vào cách điều khiển nguyên lực, cho dù chỉ dùng thực lực của Đoán Cốt Ngũ Trọng vẫn có thể áp chế được con. Thử nhớ lại xem lúc chạm quyền đầu tiên con cảm thấy thế nào?”
Lữ Nhất Khánh hồi tưởng lại: “Khi ấy con cảm giác đã đẩy lùi được hắn nhưng sau đó liền bị chặn lại triệt để.”
“Chính là lúc đấy.”
Lục trưởng lão nói tiếp: “Khi đó Mạc Thiên Sinh biết không thể địch lại cho nên đã thu tay, dùng nguyên lực bảo hộ bản thân rồi từng bước triệt tiêu lực lượng của con. Đây chính là phương pháp Vĩ Nhu Chế Cương.”
“Mặc khác, ở lần giao nhau thứ hai. Tay trái của con rõ ràng không thể phát huy toàn lực trong khi đó tay phải của hắn chính là lợi thế. Và một lần nữa, lúc v·a c·hạm, Mạc Thiên Sinh đã chủ động lùi tay để cho con tung quyền hết đà sau đó dội ngược trở lại. Đây là Vĩ Cương Chế Nhu.”
“Người ngoài nhìn vào chỉ thấy con và Mạc Thiên Sinh lấy cứng đối cứng nhưng không hề cảm nhận được nguyên nhân sâu xa bên trong. Chỉ có những người sở hữu thần thức như ta và Cung lão đầu kia mới quan sát rõ được. Mặt khác, trong khoảnh khắc v·a c·hạm, ta cảm nhận được lực lượng của Mạc Thiên Sinh không chỉ có nhiêu đó.”
“Bá mẫu. Ý của người là Mạc Thiên Sinh kia vẫn chưa dùng toàn lực dù đối đầu với con sao?” Lữ Nhất Khánh hỏi lại.
“Ta biết rằng con không muốn tin nhưng đây là sự thật. Qua cách hắn giao đấu, ta có thể cảm nhận Mạc Thiên Sinh này có rất nhiều kinh nghiệm, tựa hồ đã trải qua không ít trận chiến mới đúc kết được.”
Lục trưởng lão bất đắc dĩ gật đầu rồi nói tiếp: “Cũng không ngờ lần này Hoàng Dược Cốc lại có một đệ tử tài năng như vậy.”
“Có thể bây giờ hắn mạnh nhưng con vẫn mới chỉ mười bảy tuổi mà thôi. Đợi tới khi ngang tuổi hắn bây giờ thì con có thể đã là tu giả Thần Chiếu rồi.”
Lục trưởng lão còn đang cảm thán lập tức nghiêm mặt răn dạy: “Nhỏ tuổi hơn thì thế nào, cái quan trọng chính là thứ con đã đúc kết được trong trận đấu. Có thể khi con bằng tuổi Mạc Thiên Sinh sẽ là tu giả Thần Chiếu còn hắn chỉ mới Thiên Huyền thì thế nào, có rất nhiều tu giả vẫn thắng lợi vượt cấp đấy thôi.”
Lữ Nhất Khánh co rụt tròng mắt. Hắn quả thật muốn nói không phải ai cũng là quái vật như vậy nhưng thực sự không thể nói ra. Một phần là bá mẫu của hắn nghiêm khắc, phần còn lại là Mạc Thiên Sinh thực sự đã vượt cấp thắng hắn. Tuy chỉ vài tiểu cảnh giới nhưng rõ ràng thực lực còn chưa có triển lộ hoàn toàn.
“Bá mẫu. Người nghĩ xem nếu như Đại huynh cùng Mạc Thiên Sinh giao đấu thì sẽ như thế nào?”
“Tất nhiên sẽ phân định thắng bại trong giây lát rồi.” Lục trưởng lão không chút do dự nói.
“Bất quá, qua trận đấu này chắc con cũng học được bài học rồi. Núi cao còn có núi cao hơn, cao ngạo chính là thứ g·iết c·hết thiên phú tu luyện của con. Tu vi và cả tâm cảnh phải được bồi dưỡng đồng đều.”
“Vâng. Con đã hiểu thưa bá mẫu.” Lữ Nhất Khánh gật đầu.
Khoé miệng của Lục trưởng lão hài lòng nhìn điệt tử của mình, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Phía bên này, Ngũ trưởng lão đã đem Mạc Thiên Sinh tới căn phòng của ông. Xung quanh bài trí cực kì đơn sơ, chỉ là mùi thuốc tương đối nồng đậm đến mức choáng váng đầu óc.
Chú tới tới Mạc Thiên Sinh nhăn mặt, Ngũ trưởng lão ho khan một tiếng sau đó phất tay tạo ra bích chướng ngăn cách nơi luyện đan rồi nói: “Gần nhất đang thử luyện chế theo đan phương mới.”
“Không sao. Đệ tử hiểu mà.” Mạc Thiên Sinh gật gù ra vẻ thấu hiểu.
Chính Trác Phàm khi nghiêng cứu gì đó cũng đều say sưa và bừa bộn y vậy.
Lúc này, Ngũ trưởng lão đột nhiên nghiêm mặt hỏi: “Mạc Thiên Sinh, sư phụ của ngươi là ai?”