Chương 256: Ngươi Muốn Đổi Ý Sao?
Lúc này đây đã là chiều tối, trời đất bị một tầng thải quang màu đỏ phủ xuống bị áng mây che đi khiến nó bị nhuộm thành hai màu. Một bên thì đỏ chói, bên còn lại thì là màu đen của bóng tối về đêm.
Mạc Thiên Sinh chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi động phủ trở lại Hoàng Dược Cốc. Tu luyện ở động phủ quả thật rất tốt nhưng so với Long Hồn Luyện Khí Tháp vẫn còn kém xa.
“Trong ba tháng tăng cấp Hoàng Long Chân Khí tới tầng thứ bảy. Sư phụ đúng là biết nói đùa. Bất quá, nếu có thể tu luyện tại những tầng bên dưới của Long Hồn Luyện Khí Tháp thì không phải là không được. Nhưng vấn đề là làm sao ta mới có thể vào đó mà không bị nghi ngờ đây?”
“Này. Các người làm vậy là có ý gì? Chẳng phải chúng ta đều đã đưa đủ rồi hay sao?”
Đang lúc suy tư, Mạc Thiên Sinh đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo ở gần đó. Một giọng nói trong trẻo mà quen thuộc khiến hắn dừng suy nghĩ mà dóng tai lắng nghe.
Cách đó không xa, một nhóm người đang tụ tập mà trung tâm chính là nữ tử lớn tiếng vừa rồi.
“Có ăn c·ướp cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Tại sao ban đầu nói là năm mươi điểm tích luỹ bây giờ hoá thành một trăm?” Chu Nhã Băng lớn giọng quát.
Đứng đối diện với nàng là một nhóm năm người mặc trang phục màu trắng, trên cổ áo cổ tay được thêu vải màu đỏ.
Nếu như người ngoài có lẽ không biết nhưng là đệ tử của Hoàng Dược Cốc sẽ không thể không nhận ra đây chính là đệ tử của Chấp Pháp Đường.
Chấp Pháp Đường là nơi duy trì tính kỷ luật của Hoàng Dược Cốc. Y phục của đệ tử Chấp Pháp Đường cũng khác và nổi bật hơn so với những người khác. Mặc dù cùng là đệ tử nhưng tầm quan trọng lại tương đối khác nhau.
Mà lại, muốn trở thành đệ tử của Chấp Pháp Đường cũng không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên chính là thực lực, chỉ có những đệ tử tương đối ưu tú mới đạt tiêu chuẩn. Thứ hai, quan hệ cũng là một loại thực lực. Phần lớn chấp pháp đệ tử đều là “con ông cháu cha” số còn lại được móc nối cùng nhau.
Cho nên khi chạm mặt chấp pháp đệ tử, phần lớn đều lựa chọn cúi đầu. Cũng chính vì thế mà bên trong Hoàng Dược Cốc này các đệ tử của Chấp Pháp Đường đều rất ngông nghênh.
Giờ khắc này, tên dẫn đầu vừa nghe Chu Nhã Băng phản ảnh liền cười lạnh nói: “Năm mươi điểm tích luỹ chỉ là để các đệ tử bình thường. Còn như các ngươi phải thu gấp đôi là đúng rồi?”
“Cái gì mà bình thường với cả gấp đôi. Chẳng phải bọn ta cũng đều giống như bao người khác hay sao?” Dương Cơ Hàn tức giận nói.
“Sao có thể so bì được chứ. Những đệ tử bình thường làm gì có thể so sánh với tân sinh lọt vào thập cường như bọn ngươi. Chỉ cần là tân đệ tử lọt vào thập cường đều phải đóng một trăm điểm tích luỹ và không có ngoại lệ.”
“Đúng là ăn h·iếp người quá đáng.” Vương Phú Hào bất bình lên tiếng.
“Ăn h·iếp người quá đáng? Ngươi nhìn xung quanh một vòng, xem có ai dị nghị gì không?”
Nói rồi hắn ta đảo mắt nhìn quanh. Bất kì ai khi bị ánh mắt ấy quét qua đều bất giác cúi đầu không dám trả lời tựa hồ như đã bị khuất phục.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, Mạc Thiên Sinh đi tới. Hắn hết nhìn đám người Chu Nhã Băng rồi lại nhìn sang người xung quanh cuối cùng dừng lại ở đám Chấp Pháp đệ tử trước mặt.
“Ồ. Ngươi chính là Mạc Thiên Sinh đúng không. Tân sinh đệ tử đánh bại Nhạc sư huynh nhỉ? Ta còn đang không biết phải kiếm ngươi ở đâu.”
Mạc Thiên Sinh tựa hồ không nghe thấy lời của đối phương mà quay lại hỏi Chu Nhã Băng.
“Chuyện là thế này…”
Sau khi nghe xong mọi việc, Mạc Thiên Sinh khẽ gật gù: “Thì ra là thế. Một trăm điểm tích luỹ đối với chúng ta bây giờ mà nói không đáng bao nhiêu. Bất quá lấy gấp đôi so với người khác thì thật sự không chấp nhận được. Nhưng mà chúng ta chỉ là tân sinh mới vào, chi bằng dĩ hoà vi quý vậy.”
Nghe Mạc Thiên Sinh khuyên nhủ, những người khác chỉ biết thở dài làm theo. Điểm tích luỹ của bọn họ là từ Mạc Thiên Sinh mà có nên nếu hắn đã nói vậy thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Nhìn bốn cái ngọc bài sáng lên, tên chấp pháp đệ tử đi đầu cười lạnh nói: “Xem như các ngươi biết điều. Nếu mà cản trở đệ tử Chấp Pháp Đường làm việc hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
“Đúng thế. Nhẹ thì bị phạt điểm tích luỹ, nặng thì còn bị nhốt vào trong tầng thứ tư của Long Hồn Luyện Khí Tháp ba ngày.”
Đang định chuyển điểm tích luỹ, Mạc Thiên Sinh nghe thấy lời này liền ngưng lại nhìn tên phụ hoạ ở phía sau hỏi: “Cái gì? Còn có thể được nhốt vào tầng thứ tư Long Hồn Luyện Khí Tháp á?”
“Có phải ngươi dùng từ sai rồi không? Sao là ‘được’ chứ? Phải là ‘bị’ mới đúng. Long Hồn Luyện Khí Tháp có Long Tức cuồng bạo cực kì khó chịu. Ba ngày bị nhốt thôi cũng đủ khiến tu vi bị chấn động không nhỏ rồi. Không chỉ có thế, nếu đả thương Chấp Pháp đệ tử thì có khi còn bị nhốt ở tầng thứ ba nữa cơ.”
Tim của Mạc Thiên Sinh bỗng chốc đập rộn lên. Đúng là mèo mù vớ phải cá rán, đang ngày đông bỗng được đưa than tới sưởi ấm.
Mạc Thiên Sinh tự nói trong lòng vừa quay lại nhìn. Xác nhận ba người kia đều đã giao xong điểm tích luỹ liền quay đầu nhìn tên đang đứng trước mặt của mình.
Mục Bạch đối diện với Mạc Thiên Sinh vẫn giữ nguyên nụ cười chế giễu trên gương mặt nói với giọng đầy thách thức: “Thế nào. Ngươi muốn đổi ý sao?”
Mạc Thiên Sinh cười tít mắt đáp lại: “Quả thật như vậy đấy.”
Vừa nói xong, Mạc Thiên Sinh lập tức vận nguyên lực.
Một quyền đánh ra nhanh như chớp khiến Mục Bạch không kịp trở tay. Cứ như vậy, thân thể của hắn như diều đứt dây bay ngược ra phía sau.
Không có nguyên lực bảo hộ, gương mặt Mục Bạch trực tiếp sưng vù, một bên mắt đều đã thâm tím. Hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Sinh, cánh tay chỉ trỏ nhưng rồi nằm xuống b·ất t·ỉnh nhân sự.
“Mục sư huynh? Mục sư huynh?”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến bốn tên còn lại không kịp theo tình huống. Đến khi định thần lại thì đã thấy Mục Bạch nằm chổng vó cách đó không xa.
“Ngươi… Mạc Thiên Sinh. Ngươi dám đánh đệ tử của Chấp Pháp Đường?”
Một người chạy tới đỡ Mục Bạch lên, ba kẻ còn lại lần lượt bao vây Mạc Thiên Sinh, tu vi ầm ầm bộc phát.
Thấy thế, Chu Nhã Băng, Dương Cơ Hàn và Vương Phú Hào đều đồng lọt nhảy lên trước mặt che cho Mạc Thiên Sinh. Bọn họ không biết tại sao Mạc Thiên Sinh làm vậy nhưng cũng không thể đứng nhìn được nữa.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động đã bị Mạc Thiên Sinh dùng Khống Hạc Cầm Long đem ném ra bên ngoài.
“Ta làm như vậy đều có lí do của mình, ba người đừng xen vào.”
Đang muốn xông vào lần nữa thì nghe truyền âm khiến ba người kia sững người một chút. Nhưng rồi, sau cùng họ vẫn lựa chọn tin tưởng nên chỉ đứng bên ngoài mà thôi.
“Mạc Thiên Sinh, ngươi dám đả thương đệ tử của Chấp Pháp Đường? Còn không mau giơ tay chịu trói, nếu không sẽ bị đưa vào Long Hồn Luyện Khí Tháp trừng phạt.”
“Cái gì? Còn chưa được nữa sao?”
Mạc Thiên Sinh có chút thất vọng: “Xem ra phải nặng tay hơn chút nữa mới được.”
Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ!
Mạc Thiên Sinh tức tốc lao tới, thân thể hoá thành tàn ảnh tiếp cận.
Tên đệ tử kinh hãi lui về phía sau. Hắn vốn biết Mạc Thiên Sinh lợi hại nhưng không ngờ nói ra tay là ra tay. Tu vi Đoán Cốt Bát Trọng ầm ầm bộc phát, toàn thân thải ra lục mang, sau lưng dược đỉnh xuất hiện liên tục xoay tròn vì hắn phòng ngự.
Mạc Thiên Sinh vừa nhìn thấy, cánh tay lập tức co lại. Toàn thân hoàng quang rạng rỡ còn có một luồng khí vô hình ngưng thực tạo thành cánh tay hung hăng đem dược đỉnh đẩy sang một bên.
Khống Hạc Cầm Long!
Một màn này khiến cho ai nấy đều hoảng hốt. Mất đi dược đỉnh, tên này xem như triệt để mất hết khả năng phòng ngự. Một quyền của Mạc Thiên Sinh tức thì đến ngay trước ngực khiến hắn ta bay ngược ra sau b·ất t·ỉnh.
Chưa dừng lại ở đó, lúc này đây hai tên còn lại từ hai bên xông tới ý đồ đem Mạc Thiên Sinh chế ngự.
Mạc Thiên Sinh thử giãy giụa một chút, thế nhưng bọn họ cứ như gọng kiềm không cách nào buông ra.
“Bắt hắn lại!”
Một tên hét lên đồng thời lấy ra một cái xích sắt. Xích này vừa xuất hiện đã toả ra hào quang đỏ thẩm nồng đậm lực lượng phong ấn. Nó không quá dài nhưng khi được truyền nội lực liền giãn ra đáng kể.
Phía bên kia, tên còn lại cũng tương tự lấy ra xích sắt.
Nguy cơ bốn bề, Mạc Thiên Sinh vốn định phản kháng nhưng rồi thu tay.
Ngay khi xích sắt vừa chạm vào cơ thể, Mạc Thiên Sinh cảm giác nguyên lực bỗng nhiên trì trệ không cái nào tiếp tục vận chuyển tựa hồ như tu vi đã bị phong ấn lại.
Thấy Mạc Thiên Sinh bị chế ngự, đám đệ tử chấp pháp đường thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn ném cho cái nhìn tức giận đối với hắn.
Lúc này đây, Mục Bạch cuối cùng đã tỉnh lại sau khi dùng một viên đan dược. Bất quá, gương mặt sưng phồng vẫn chưa cách nào xẹp xuống. Hắn oán độc nhìn Mạc Thiên Sinh quát lớn.
“Mang hắn đem đi.”