Chương 257: Trừng Phạt
Giữa đại điện, một nam nhân thân mặc tử bào ngồi uy vệ tại thượng toạ. Đôi mày kiếm không chủ động nhíu lại nhìn Mạc Thiên Sinh bị xích sắt trói lại đang quỳ ở phía dưới.
Ở hai bên, những đệ tử thân mặc bạch y, viền thêu chỉ đỏ đứng thẳng tắp không phát ra tiếng động. Bất kì ai cũng đều lộ vẻ nghiêm túc, mặt lạnh như tiền.
Mạc Thiên Sinh không nói lời gì, chỉ im lặng quỳ ở đó. Bất quá, đầu tóc của hắn tương đối bù xù, tu vi đều bị phong ấn nên nhìn qua có hơi cứng nhắc.
Trước mặt Mạc Thiên Sinh, Mục Bạch khẽ bước lên một bước đưa tay ôm quyền cúi đầu hành lễ.
“Khởi bẩm Bát trưởng lão, Mạc Thiên Sinh cản trở Chấp Pháp Đường thực thi nhiệm vụ còn đả thương đệ tử trong tông, tội không thể tha, kính xin người ban lệnh trừng phạt.”
Bát trưởng lão cũng là đường chủ Chấp Pháp Đường không có đáp lời ngay mà nhìn về phía Mạc Thiên Sinh, mày kiếm khẽ nhíu lại.
“Mạc Thiên Sinh. Nói cho ta biết lí do vì sao ngươi lại ra tay đánh người?”
“Ta cảm thấy bất bình.”
Mạc Thiên Sinh không chút do dự đáp. Từ lúc ra tay, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị trừng phạt rồi. Chính vì thế, giờ khắc này mặc dù đứng trước mặt Bát trưởng lão nhưng vẫn không tỏ ý lo sợ chút nào.
“Ngươi bất bình chuyện gì?”
“Tại sao đệ tử trong tông mỗi tháng đều phải giao ra năm mươi điểm tích luỹ? Tại sao tân sinh lọt vào thập cường chúng ta phải nộp gấp đôi bình thường?”
Nghe thấy lời này, Bát trưởng lão lập tức quay sang nhìn Mục Bạch sau đó lên tiếng, giọng nói không giận tự uy: “Mỗi tháng các đệ tử đều nhận được tài nguyên để tu luyện. Nếu như không chịu bỏ công sức thì Hoàng Dược Cốc làm sao có thể duy trì. Việc đệ tử định kì giao nộp một lượng điểm tích luỹ nhất định đều nằm trong quy tắc của tông môn.”
“Có điều…”
Nói tới đây, Bát trưởng lão dừng lại một chút, mày kiếm vô thức quét ngang năm tên đệ tử đang cúi đầu bên dưới: “Việc thu gấp đôi điểm tích luỹ của thập cường quả thật không hề có trong quy tắc.”
“Người đâu!”
“Có!”
“Mang Mục Bạch, Hoài Cân, Đặng Ngãi, Mã Thuấn và Nhược Hành đến hình đường chịu phạt mười roi, trừ một trăm điểm tích luỹ, trong vòng một tháng không được nhận bất kì tài nguyên tu luyện nào.”
“Rõ!”
Sau khi năm người Mục Bạch b·ị b·ắt đi, Bát trưởng lão lần nữa quay sang Mạc Thiên Sinh nói tiếp: “Còn như Mạc Thiên Sinh dám đứng lên lên án hành vi của đệ tử Chấp Pháp theo lý thì nên thưởng có điều phương thức lại sai lầm. Chấp Pháp Đường thưởng phạt phân minh vì thế giao trả lại năm mươi điểm tích luỹ đã lấy đồng thời tháng này nhận được nhiều hơn một phần tài nguyên.”
“Thưởng đã xong. Còn phạt thì… Chấp Pháp Quản Sự đâu?”
“Vâng. Thưa Bát trưởng lão.”
Từ trong hàng ngũ thẳng tề một trung niên lập tức bước ra cung kính. Ông ta chỉ hô ứng một tiếng còn lại cái gì cũng không làm như đang chờ đợi nhận lệnh.
“Nói cho ta biết, người đả thương đệ tử chấp pháp đường phải nhận h·ình p·hạt gì?”
“Khởi bẩm Bát trưởng lão. Đệ tử Chấp Pháp Đường duy trì trật tự của Hoàng Dược Cốc. Theo nguyên tắc, đả thương đệ tử Chấp Pháp Đường ở mức độ bình thường sẽ bị đưa vào tầng thứ tư của Long Hồn Luyện Khí Tháp ba ngày, chịu Long Tức giày vò.”
“Mạc Thiên Sinh… Ngươi có lời gì bào chữa sao?”
“Khởi bẩm Bát trưởng lão. Việc này là ta tự làm tự chịu, cho dù hôm sau gặp lại trường hợp đó đi nữa, ta cũng nhất định hành động tương tự. Cho nên, Mạc Thiên Sinh tự nguyện chịu phạt.”
Bề ngoài Mạc Thiên Sinh hùng hùng hổ hổ nói lời chính nghĩa nhưng thực chất trong thâm tâm đang cười như nở hoa. Thậm chí hắn còn cảm thấy thất vọng vì chỉ bị đưa vào tầng thứ tư mà thôi.
Bát trưởng lão nheo mắt nhìn Mạc Thiên Sinh, biểu cảm trên gương mặt có chút kinh ngạc. Bất quá, luật thì vẫn là luật vì vậy ông lập tức phất tay đem xích sắt thu hồi đồng thời cho người áp giải Mạc Thiên Sinh đi.
Áp giải Mạc Thiên Sinh là một đệ tử trẻ tuổi có gương mặt thanh tú. Một đường đi hắn không hề nói ra nửa lời. Mãi cho đến khi sắp đến Long Hồn Luyện Khí tháp thì mới chợt lên tiếng.
“Mạc sư đệ. Chấp sự đệ tử chúng ta ngày thường đảm bảo tôn ti trật tự nhưng cũng đồng thời phá huỷ tôn ti trật tự của Hoàng Dược Cốc. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Mạc Thiên Sinh quay đầu lại nhìn hắn lắc đầu ra vẻ không hiểu.
“Ý ta là. Chấp pháp đệ tử bởi vì có quyền hạn xử trí vi phạm trong tông môn vì vậy đôi khi sẽ có những chuyện nhỏ nhặt nhắm mắt cho qua. Mà muốn bỏ qua thì phải dùng gì đó để bịt miệng. Đám người Mục Bạch chính là như thế. Ngày thường bọn họ ăn chặn điểm tích luỹ nhưng không ai nói gì mà chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Lần này vốn dĩ chúng định làm điều tương tự không ngờ gặp trúng cọng rơm cứng là ngươi.”
“Tại sao sư huynh lại nói với ta lời này?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
“Ta chỉ muốn cảnh báo ngươi thôi. Đây tuy là tông môn chính đạo nhưng không phải ai cũng đều quang minh lỗi lạc, cũng có những kẻ tiểu nhân dù không gọi là độc ác nhưng bụng dạ hẹp hòi. Mục Bạch chính là kẻ như thế. Hôm nay ngươi làm hắn bẽ mặt ngày sau nhất định hắn sẽ tìm ngươi làm khó dễ.”
“Khó dễ thì làm sao chứ? Chẳng lẽ Chấp Pháp Đường không ai trừng phạt hắn ư?”
“Được thì được đấy, có điều cũng chỉ qua loa mà thôi. Ngươi có biết Mục Bạch chính là cháu của Bát trưởng lão cũng là Đường chủ của Chấp Pháp Đường. Dù nói ngài ấy xử phạt phân minh nhưng mấy ai dám tuỳ tiện đụng vào Mục Bạch cơ chứ? Cũng do vậy mà hắn càng thêm phách lối hơn. Mười roi kia có lẽ đã đánh vào gối bông, tài nguyên tu luyện đối với hắn càng không đáng để ý.”
Lúc này đây, hai người bất tri bất giác đã đến gần Long Hồn Luyện Khí Tháp. Ngũ trưởng lão vẫn như cũ từ trong trận pháp bước ra. Ánh mắt ông nhìn chấp sự đệ tử rồi liếc sang Mạc Thiên Sinh.
“Đệ tử Kinh Hồng tham kiến Ngũ trưởng lão.”
“Đệ tử Mạc Thiên Sinh tham kiến Ngũ trưởng lão.”
Cả hai người đồng thời cúi đầu cung kính hành lễ.
Ngũ trưởng lão thấy vậy, trong mắt có thâm ý hỏi: “Đến để chịu phạt sao?”
“Khởi bẩm trưởng lão. Mạc sư đệ đả thương đệ tử Chấp Pháp Đường, đệ tử phụng mệnh Bát trưởng lão mang hắn đến tầng thứ tư chịu phạt.”
“Ngươi đánh đệ tử Chấp Pháp Đường thật á?” Ngũ trưởng lão ngạc nhiên nhìn Mạc Thiên Sinh.
“Vâng.”
Kinh Hồng thấy thế vội vàng nói: “Mạc sư đệ là vì bất bình nên nhất thời nóng giận mong Ngũ trưởng lão đừng quá hà khắc. Trong chuyện này không phải chỉ mỗi Mạc sư đệ sai.”
Ngũ trưởng lão quay sang nhìn Kinh Hồng nói: “Chuyện ai đúng ai sai ta không quan tâm, đó là việc của Chấp Pháp Đường các ngươi.”
“Xin Ngũ trưởng lão thứ tội, là đệ tử quá phận.”
“Được rồi. Ngươi có thể trở về, ta sẽ đưa hắn đi chịu phạt.”
“Vâng. Đệ tử xin cáo lui.”
Sau khi Kinh Hồng rời khỏi, Ngũ trưởng lão liền quay đầu đi. Mạc Thiên Sinh thấy vậy vội vàng đuổi theo.
Bước vào tầng thứ năm, Mạc Thiên Sinh nhìn thấy Ngũ trưởng lão đang liên tục kết ấn. Chỉ thấy thông đạo của tầng thứ tư từ một vòng xoáy đang huyễn hoá mở rộng đến hơn một trượng cuối cùng để lộ bậc thang dẫn xuống.
“Tiểu tử.” Ngũ trưởng lão đột nhiên lên tiếng.
“Không biết ngài có gì chỉ bảo?”
“Long Tức bên dưới cuồng bạo vô cùng, nếu không cẩn thận rất dễ tổn hại tới căn cơ. Bất quá, tầng thứ tư có một ít trận pháp thủ hộ, nếu không chịu đựng nổi ngươi có thể tạm thời vào trong đó, chỉ cần lấy ngọc bài làm vật dẫn là được.”
“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở.”
Mạc Thiên Sinh cảm kích cúi đầu sau đó bước vào bên trong thông đạo.
Ngũ trưởng lão nhìn theo, trong mắt dường như có thâm ý.