Chương 255: Quỷ Ảnh Thần Hành
Nghe Trác Phàm nói, Mạc Thiên Sinh bất chợt bật cười: “Sư phụ. Người lại nói đùa. Nếu như ở Đoán Cốt có thể lăng không phi hành thì chắc đạt Thần Chiếu cảnh ta liền ngưng tụ ra thần hồn vậy?”
“Chuyện này cũng không phải là không được.”
“Ha ha. Sư phụ. Người thật biết đùa đấy. Ta chưa từng nghe ra từ thượng cổ có ai có thể ngưng tụ ra thần hồn ở cảnh giới Thần Chiếu cả.”
Trác Phàm cười trừ không nói. Nếu để Mạc Thiên Sinh biết hắn chính là người đó thì chắc tên tiểu tử này sẽ há hốc mồm không tin mất.
Hiện tại Trác phàm vẫn chưa khôi phục tu vi vì vậy ngay cả thần hồn cũng không thể nào tế ra, muốn làm dẫn chứng rất khó. Nhỡ đâu Mạc Thiên Sinh bảo hắn khoác lác thì lại mất hình tượng của nghiêm sư.
Có điều, vấn đề này vẫn chưa hề dừng lại.
“Tuy ta không thể giúp ngươi ngưng tụ thần hồn ở cảnh giới Thần Chiếu, bất quá, lăng không phi hành ở cảnh giới này thì không phải không thể.”
Một lời nói tưởng chừng vô cùng bình thường của Trác Phàm khi lọt vào tai Mạc Thiên Sinh liền hoá thành sóng lớn thao thiên. Nụ cười vốn dĩ hiện trên gương mặt bỗng chốc im bặt. Hắn quay sang nhìn sư phụ của mình với dáng vẻ kinh ngạc.
“Sư phụ. Những lời người vừa nói là thật sao?”
Như để xác nhận, Trác Phàm khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cái này cũng không thể coi là lăng không phi hành thật sự mà là một món bộ pháp.”
“Bộ pháp?”
“Không sai. Từ lần trước nhìn qua Phi Phong Bộ mà Nhạc Bất Quân sử dụng, ta chợt có suy nghĩ ấy nên đã thử cải tiến Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ khiến người thi triển có thể lăng không.”
“Lấy Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ làm căn bản? Nói như thế cấp độ của nó…”
“Đúng vậy. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ vốn là bộ pháp Huyền Giai nhưng ở cảnh giới bình thường vẫn có thể tu luyện. Nay ta đem nó nâng lên Địa Giai.”
Trác Phàm vốn chỉ tu luyện những võ kỹ trong bí bảo mà sư phụ Huyết Tinh Ma Đế để lại nhưng vì từ khi lên Thánh Giới mất hết tu vi nên mới bắt đầu nghiên cứu tìm tòi, việc sáng tạo võ kỹ chỉ là vô tình.
Lúc ban đầu Trác Phàm không nghĩ sẽ thành công nhưng sau nhiều lần thử nghiệm khiến hắn dần dần ngộ ra việc sáng tạo võ kỹ không đến mức khó khăn. Dù sao tạo ra một chiêu có uy lực lớn cũng là một loại võ kỹ, chẳng qua khả năng ứng dụng nó và muốn thi triển được thì phải đạt tới cảnh giới nào mà thôi.
Không thể nghi ngờ, bản nâng cấp của Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ có tính ứng dụng cao hơn nhưng đòi hỏi cũng khắc khe hơn. Việc xếp nó hàng Địa Giai cũng là do Trác Phàm phỏng đoán vì chính bản thân hắn cũng không biết khi thành thục thì sẽ đạt tới mức nào.
Bất quá, nếu như có thể học được bản nâng cấp của Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ ở Trúc Cơ hay Đoán Cốt và có được khả năng lăng không phi hành không thua gì cao thủ Thiên Huyền thì sự chênh lệch thực lực nhất định sẽ được rút ngắn lại đáng kể.
Còn nữa, đối với Mạc Thiên Sinh mà nói, đây chính là thần kỹ. Hắn biết sự chênh lệch giữa Đoán Cốt và Thiên Huyền chính là tốc độ. Nếu như bản thân cũng có tốc độ không thua gì cao thủ Thiên Huyền cảnh thì sẽ thế nào?
Đương nhiên ai thua ai còn chưa biết được!
Thế nên Mạc Thiên Sinh ngay lập tức đứng dậy, quên hết mệt mỏi mà nói: “Sư phụ. Người có thể dạy cho con được không?”
“Đương nhiên là sẽ dạy cho ngươi. Bất quá, bộ pháp này vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu vì thế còn cần cải tiến rất nhiều.”
“Sao cũng được, con đều học.”
Gương mặt Trác Phàm dần trở nên nghiêm túc nói: “Bộ pháp này ban đầu ta đặt tên là Ngự Không Bộ. Bất quá, nếu đã lấy Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ làm căn bản nên ta sẽ gọi là Quỷ Ảnh Thần Hành.”
“Quỷ Ảnh Thần Hành không khó học, chỉ cần đạt tới cảnh giới Trúc Cơ liền có thể tu luyện. Bất quá, khác với thần thông Lăng Không Phi Hành tuỳ ý của cao thủ Thiên Huyền cảnh, bộ pháp này không cho phép tu giả đứng yên một chỗ mà phải liên tục di động. Điều đó đồng nghĩa với việc tiêu tốn nguyên lực nhiều hơn đồng thời Tinh Thần Lực phải cao mới đủ tinh chuẩn để khống chế.”
Nói rồi, Địa Tâm tại đan điền khẽ động, tu vi của Trác Phàm bộc phát đạt tới cảnh giới Trúc Cơ. Hắn nhún người một phát, thân thể liền đã ở trên không trung.
Mạc Thiên Sinh nhìn theo bóng dáng của Trác Phàm, trong mắt tràn đầy tia sáng mong đợi.
Chỉ thấy Trác Phàm khẽ lộn một vòng sau đó mơ hồ dưới chân xuất hiện một tầng bích chướng vô hình. Mỗi khi hắn nhún người, tại địa điểm đó liền có một ít âm ba vang vọng hình thành sóng âm tản mát ra xung quanh.
Mà thân thể của Trác Phàm từ đầu tới cuối chưa từng hạ thấp, cứ như mỗi một nơi lại không trung đều có một nơi đặt chân vô hình vậy.
“Vù”
Bỗng chốc, tốc độ của Trác Phàm tăng vọt. Thân thể hắn hoá thành tàn ảnh di chuyển qua lại tựa như hắc thiểm.
“Tốc độ này…”
Mạc Thiên Sinh co rụt tròng mắt. Ngay cả khi tinh thần lực đạt tới ngưỡng cửa sắp sửa đột phá Thiên Huyền của hắn cũng không cách nào theo kịp chuyển động của Trác Phàm.
Phải biết nếu như hắn tập trung tinh thần, cho dù gặp phải tu giả Thiên Huyền cũng sẽ nhìn ra một ít manh mối.
Lúc này đây, dù đang thi triển Quỷ Ảnh Thần Hành nhưng Trác Phàm vẫn không quên lên tiếng giảng giải: “Đây là tốc độ hiện tại mà ngươi có thể đạt được sau khi tiểu thành. Bất quá, nguyên lực tiêu hao cũng sẽ cực lớn. Vì thế, Quỷ Ảnh Thần Hành không nên thi triển khi triền đấu với kẻ địch mà phải dùng nó nhằm mục đích kết thúc nhanh chóng trận chiến.”
“Như vậy mà chỉ mới tiểu thành thôi sao? Nếu như đại thành thì sẽ thế nào?”
“Đại thành sao?”
Ba động của Trác Phàm dần dần tăng lên. Đến khi đạt tới Đoán Cốt cảnh thì dừng lại.
Một khắc này, xung quanh không còn êm đềm nữa mà nổi lên phong cương. Tại giữa không trung, hắc thiểm do tàn ảnh của Trác Phàm để lại lại càng thêm ngưng thực biến thành vô số tàn ảnh. Càng có phong thanh gào thét giống như Lệ Quỷ dưới Cửu Tuyền đang kêu gào.
“Khi đạt tới Đại Thành, luồng nguyên lực mà ngươi phóng thích sẽ tạo nên tàn ảnh giống như vậy. Đấy chỉ là huyễn thuật còn việc vận dụng thế nào phải tuỳ thuộc vào khả năng ứng phó của ngươi. Bất quá, đấy chỉ là những cảnh giới bên dưới, một khi ngươi kết hợp với thần thông của cao thủ Thiên Huyền thì…”
Ầm! Ầm!
Ba động của Trác Phàm bộc phát dữ dội nháy mắt khiến cho bích chướng của Thiên Huyền Cảnh vụn vỡ. Lúc này đây, lệ quỷ xoay tròn hoá thành cuồng phong gào thét, bên trên có lôi điện ẩn hiện, càng như một con rồng đang ẩn mình bên trong đám mây đen chờ đợi con mồi. Còn chưa xuất hiện nhưng khí tức âm trầm khủng bố.
Mạc Thiên Sinh bên dưới nuốt khan. Bởi vì hắn và trận pháp thủ hộ ở nơi đây có liên kết với nhau nên sinh ra cảm ứng.
Trác Phàm thể hiện nhìn qua khủng bố nhưng chưa phải là tất cả. Chỉ cần hắn ta tung chiêu thì thủ hộ trận cao cấp mà bản thân hối đoái được cũng sẽ bị vụn vỡ thành nghìn mảnh.
Tất nhiên Trác Phàm sẽ không ngu dại gì làm ra điều đấy. Dù sao đây là đồ tốt, ai lại lãng phí để thử chiêu đâu. Huống hồ một khi bại lộ khí tức thì sẽ không biết có bao nhiêu luồng thần thức quét tới. Lúc ấy hắn có muốn chạy cũng không chạy nổi.
Gió nổi mây phun từ từ tan đi, thân ảnh của Trác Phàm cũng từ từ hiện ra cách đó không xa. Hắn vừa xuất hiện liền nhìn thấy ánh mắt vô cùng sùng bái của Mạc Thiên Sinh.
“Chuyện gì?”
“Sư phụ. Đệ tử muốn học.”
“Ta sẽ truyền cho ngươi pháp quyết. Nội trong ba tháng, nhất định phải đạt tới tiểu thành của Quỷ Ảnh Thần Hành, nếu không ngươi c·hết chắc.”
“Sư phụ yên tâm. Đệ tử nhất định không làm người thất vọng.”
Mạc Thiên Sinh vỗ ngực đảm bảo với giọng chắc nịch.
“Nếu vậy thì khó hơn chút đi. Trong vòng ba tháng, đạt tới tiểu thành của Quỷ Ảnh Thần Hành đồng thời tu luyện trong Long Hồn Luyện Khí Tháp đột phá Hoàng Long Chân Khí tới tầng thứ bảy.”
“Sư… Sư phụ. Vừa nãy đệ tử lỡ lời. Trong ba tháng làm sao ta có thể tu luyện Hoàng Long Chân Khí từ tầng năm lên tầng bảy được chứ đừng nói tu luyện cả Quỷ Ảnh Thần Hành.”
Mạc Thiên Sinh vừa nói nhưng lúc này đây thân ảnh của Trác Phàm đã biến mất lúc nào không hay, chỉ nghe văng vẳng bên trong động phủ âm thanh truyền lại.
“Ngươi tự tìm cách đi. Ba tháng sau ta sẽ đích thân kiểm tra.”