Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 254: Xưa Đâu Bằng Nay




Chương 254: Xưa Đâu Bằng Nay

“Vù!”

Thiếc côn xoay vòng sau đó nằm ngọn trong tay của Mạc Thiên Sinh.

“Sư phụ từng nói ‘trong một trận đấu nhất định phải hạn chế thế mạnh của kẻ địch, vì vậy, điều quan trọng nhất là tước đi v·ũ k·hí của đối phương’. Cho nên người đừng trách con đấy.”

Sau đó, Mạc Thiên Sinh dùng lực phóng Thiếc Côn ra xa, lực đạo mạnh đến mức khiến nó đâm vào sâu trong lòng đất hơn ba tấc.

“Sư phụ. Con tới đây.”

Mạc Thiên Sinh không đợi Trác Phàm ra hiệu, bản thân lập tức lao tới. Lần này, hắn thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ đem bản thân hoá thành hai đạo tàn ảnh phân biệt trái phải công kích.

“Thiên Cơ Phá!”

Trác Phàm đôi mắt đảo quanh, tương tự thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ tung người lên không trung né tránh thương kích trong chân tơ kẽ tóc.

“Tần Nguyệt Đột Kích.”

Mạc Thiên Sinh hét lớn một tiếng lấy khí thế, mũi thương vừa mới hết đà lập tức xoay tròn thành hình bán nguyệt quét ngang.

“Khống Hạc Cầm Long!”

Lần này người thi triển lại chính là Trác Phàm. Giữa không trung không một điểm tựa, hắn buộc lòng sử dụng Khống Hạc Cầm Long lên một thân cây gần đó mượn lực đảo hướng. Bất quá, mũi thương vô tình kia vẫn kịp thời vạch một đường dài trên tà áo của hắn.

Đến khi Trác Phàm đứng vững, sau lưng lại vang lên âm thanh của Mạc Thiên Sinh: “Sư phụ. Người lại xem thường đệ tử rồi. Bát Phương Phong Vũ.”

Cùng với lời nói phát ra, hàng chục đạo thương khí đã đến ngay sau lưng Trác Phàm.

Lúc này đây, Mạc Thiên Sinh đứng cách đó vài trượng đang điên cuồng sử dụng nguyên lực hình thành thương khí. Mỗi lần đối đầu với Trác Phàm, hắn cơ hồ không giữ lại chút xíu thực lực nào. Bởi vì dù có đến mức nào đi chăng nữa thì Trác Phàm vẫn sẽ có cách ứng biến.

Nhìn hàng chục thương kích đâm xuống như mưa, Trác Phàm đã chẳng thể nào từ tốn được nữa. Hắn biết Mạc Thiên Sinh đã mạnh hơn nhưng không ngờ lại trưởng thành đến mức độ này.



“Xem ra không thể xem thường tiểu tử này được nữa rồi.”

Cùng với suy nghĩ loé lên, địa tâm bên dưới đan điền xoay vòng càng thêm dữ dội.

Ầm! Ầm!

Liên tục là vài âm thanh thanh thuý vang lên, cùng với đó khí tức của Trác Phàm lại mạnh mẽ hơn.

“Trúc Cơ tầng một.”

Một khắc tu vi tăng lên, toàn thân Trác Phàm toả ra bạch sắc.

“Yaaa!”

Đứng trước áp lực của mưa thương, Trác Phàm gầm gừ một tiếng, tay phải co lại như long trảo hình thành một cái vuốt rồng nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ thương khí nháy mắt vụn vỡ tiêu tán giữa không trung.

“Trúc Cơ cảnh có thể làm đến mức này sao?” Mạc Thiên Sinh ngơ ngác nhìn võ kỹ huyền giai của mình dễ dàng bị phá đi, trong lòng nổi lên sóng lớn. Bất quá, nếu đó là Trác Phàm thì hắn sẽ không cho rằng đây là điều gì kì lạ.

Mà lại, bởi vì đó là Trác Phàm cho nên Mạc Thiên Sinh mới càng thêm tin tưởng con đường mà mình đang đi.

“Vậy thì tới đi. Sư phụ, đệ tử sẽ dốc sức!”

Mạc Thiên Sinh hô lên một tiếng lấy khí thế, chỉ thấy trên người hoàng mang nở rộ, phía sau mơ hồ nổi lên long ảnh. Mà lúc này đây, khắp thân thể hắn đều ẩn hiện một tầng lân giáp mờ ảo kèm theo ngũ thải quang huy chiếu rọi.

“Hoàng Long Chân Khí – Đệ ngũ trọng.”

Khí thế của Mạc Thiên Sinh ngày một tăng lên, thình lình đạt tới Đoán Cốt Điên Phong tựa hồ chỉ kém một chút liền đạt tới Thiên Huyền Cảnh.

“Sư phụ. Tiếp theo sau đệ tử sẽ hoàn toàn khác lúc trước đấy.”



Trác Phàm cũng trở nên nghiêm túc nói: “Tới đi. Cho ta xem toàn lực của ngươi đến đâu.”

Trong giây lát, thân ảnh Mạc Thiên Sinh nhoè đi. Thân thể hắn biến ảo tựa như một viên hoả cầu đang di chuyển.

“Tử Cực Ma Đồng!”

Đôi mắt Mạc Thiên Sinh biến thành màu tím, quang cảnh khắp nơi tại tầm nhìn của hắn như bị chậm dần. Mà Trác Phàm ở trước mặt lại đặc biệt rõ ràng, dù là tà áo phất phơ hay cánh tay đang từ từ co lại đều hiện rõ mồn môn.

Người còn chưa tới, Mạc Thiên Sinh đã đem thương xem như phi đao mà ném đi với tốc độ kinh khủng.

Trác Phàm khẽ nhắm mắt rồi mở ra. Giờ khắc này, trong mắt hắn hiện lên một tia bạch quang nhàn nhạt, cánh tay càng là hoá thành ngọc thủ.

Nhìn thương lao tới, Trác Phàm khẽ nghiêng người sang một bên né tránh. Ngay lập tức, ánh mắt dời sang Mạc Thiên Sinh.

Đánh giáp lá cà, quyền đối quyền. Một trong những phương thức chiến đấu ưa thích của tu giả luyện thể tại vì đó là cách phô diễn lực lượng nhục thân hùng hậu.

Mạc Thiên Sinh, dưới công pháp Hoàng Long Chân Khí đem cơ thể rèn luyện đến đỉnh phong lại thêm nguyên lực gia trì càng khiến cho thực lực đủ để so sánh với hầu hết tu giả Thiên Huyền. Cái hắn thiếu nhất chính là tốc độ mà thôi.

Còn Trác Phàm vốn dĩ nhục thân đã được cải tạo qua, giờ khắc này còn có nguyên lực dù chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ nhưng lại cường đại hơn nhiều tu giả Đoán Cốt.

Ầm!

Cả hai đồng thời thi triển Huyền Ngọc Thủ tung quyền. Lực lượng cả hai v·a c·hạm lẫn nhau tạo thành âm ba lan rộng khiến mặt đất bên dưới tạo thành chấn động nho nhỏ kịch liệt đong đưa.

Sau đó cả hai đồng thời tách nhau mỗi người lùi lại ba bước. Không ai nói gì, chỉ có khoé môi đồng dạng nhếch lên, chiến ý mãnh liệt bộc phát.

Giờ khắc này, giữa hai người không chỉ có quan hệ thầy trò mà còn là một đối thủ cân sức. Tất nhiên cân sức ở đây là Trác Phàm hạn chế tu vi của mình lại. Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự hưng phấn của cả hai.

“Lại đến!”

Mạc Thiên Sinh là người lên tiếng.

“Tới đi!”



Trác Phàm hô ứng đi theo.

Hai người lao vào nhau bắt đầu giằng co từng lợi thế một. Và hiển nhiên, Trác Phàm với kinh nghiệm phong phú đem mọi loại võ kỹ đã dạy cho Mạc Thiên Sinh khống chế một cách hoàn mỹ nhất.

Mỗi khi Mạc Thiên Sinh t·ấn c·ông sắp trúng, Trác Phàm sẽ dùng Khống Hạc Cầm Long làm chệch hướng nó đi.

Cho đến khi mặt trời đứng bóng, hai thân ảnh mới tách nhau ra.

Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm đồng thời ngã người về phía sau mặc cho thân thể lấm lem bùn đất điên cuồng thở dốc.

Cả hai đã giao đấu với nhau được một canh giờ. Đây là thời gian lâu nhất từ trước tới nay mà Mạc Thiên Sinh duy trì được. Bất quá, hắn biết Trác Phàm còn chưa dùng tới một phần trăm thực lực thật sự nhưng dù sao đó cũng là bước tiến nhảy vọt.

Trận đấu ngày hôm nay, những gì Trác Phàm đã dùng qua đều là những thứ Mạc Thiên Sinh được dạy. Bất quá, sự khác biệt vẫn quá rõ ràng.

Mỗi một chiêu Trác Phàm thi triển đều có mục đích của nó, không hề lãng phí cũng chẳng có động tác dư thừa nào. Tựa hồ mọi đòn đánh của Mạc Thiên Sinh đều đã bị đọc vị hết rồi.

Mạc Thiên Sinh biết đây chính là sự chênh lệch về kinh nghiệm của một người vào sinh ra tử so với kẻ chỉ mới bôn ba vài lần như hắn.

Nhưng mà dù vậy, Mạc Thiên Sinh vẫn nhịn không được mà hỏi: “Sư phụ. Người cảm thấy thực lực của con bây giờ thế nào?”

Trác Phàm ngừng thở dốc rồi cười nói: “Ở Đoán Cốt Cảnh hẳn là khó ai có thể cùng ngươi so tài. Bất quá, nếu gặp phải Thiên Huyền Cảnh thì lại là vấn đề khác.”

“Ý người là sao?”

“Thiên Huyền Cảnh chú trọng tốc độ. Trong khi đó, phản ứng của ngươi tuy dũng mãnh nhưng lại quá chậm, chỉ dựa vào Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ cũng khó lòng theo kịp.”

“Con không cho là như thế. Một khi đạt tới cảnh giới Thiên Huyền, tốc độ tu giả quả thật có tăng lên nhưng lực lượng nhục thể thì lại không thay đổi quá nhiều. Cái hắn có lời chẳng qua là tốc độ mà thôi, nếu như con dùng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ cùng lúc với Tử Cực Ma Đồng liền có thể theo kịp tốc độ của hắn.”

“Theo kịp chuyển động nhưng cơ thể không phản ứng kịp thì cũng chẳng thay đổi được gì. Giả sử ngươi đem Hoàng Long Chân Khí đệ ngũ trọng toàn lực gia trì thì chịu được mấy cú đánh từ cao thủ Thiên Huyền Cảnh cơ chứ?”

“Nói như sư phụ thì chằng lẽ trừ phi con đột phá Đoán Cốt ra thì không còn cách nào khác để đánh bại cao thủ Thiên Huyền sao?”

“Cách thì không phải là không có. Tỉ như ngươi có thể thuấn di hoặc bằng cách nào đó có được thần thông Lăng Không Phi Hành là được.”