Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 239: Bên Dưới Này Hỏng Rồi!




Chương 239: Bên Dưới Này Hỏng Rồi!

Tam trưởng lão tu vi không cao, thậm chí còn thấp hơn cả Thất trưởng lão tuy nhiên không ai dám coi thường người này cả. Bởi lẽ ông ta chính là trận sư giỏi nhất của Hoàng Dược Cốc. Tất cả phi chu đều một tay ông bày bố ngoại trừ các trận pháp từ cấp mười trở lên mà thôi.

Khi mọi sự chú ý đều dồn lên bản thân, Tam trưởng lão lại tiếp tục: “Khi tu bổ phi chu, ta phát hiện gần như toàn bộ trận pháp đều bị phá hủy một cách triệt để. Mặt khác, có vài điểm bất thương tựa như bị ai đó can thiệp vào vậy.”

“Lúc ấy, ta đã nảy sinh nghi ngờ bèn đích thân tới An Lạc Trấn một chuyến. Quả nhiên đúng như ta nghĩ, nơi đó vẫn còn một ít tàn dư của trận pháp. Mà lại, ta hoàn toàn có thể khẳng định mức độ tinh thông của đối phương chẳng thua kém gì cung phụng của Thiên Khôi Tông.”

“Cái gì?”

Một sự kinh ngạc sâu sắc hiện lên trên những gương mặt kia. Thiên Khôi Tông ngoại trừ là nơi sử dụng khôi lỗi ra thì còn biết đến là nơi có trận sư hàng đầu đại lục, thậm chí một ít thế gia ở trung vực phải cho người đến mời đi bày trận. Mà Tam trưởng lão đây có hiểu biết trận pháp cũng nhờ năm xưa được cung phung Thiên Khôi Tông chỉ điểm.

Không đợi mọi người lên tiếng, Tam trưởng lão lại tiếp tục: “Đối phương chỉ dùng vài chục viên linh thạch đã có thể nắm hoàn toàn quyền kiểm soát, thậm chí phối hợp các trận pháp với nhau một cách triệt để đem uy lực của phi chu tăng lên tầm cao mới nên mới dẫn tới trận đồ bị phá hủy chỉ sau khi dùng một lần như vậy.”

“Nói như thế, lúc nãy mục đích của Đại trưởng lão là kiểm tra Tần Đồng Long có phải trận sư đó hay không? Nếu không phải thì lúc ấy hắn đã được ai khác âm thầm bảo hộ.”

Tam trưởng lão gật đầu: “Thất muội nói không sai nhưng cũng có chỗ chưa đúng. Nếu như có người âm thầm bảo hộ, Tần Đồng Long việc gì phải gia nhập Hoàng Dược Cốc đâu.”

Thất trưởng lão không phục nói: “Biết đâu năng lực người kia có hạn không bảo vệ được hắn lâu dài nên mới nương nhờ chúng ta.”

“Nói như vậy lại càng không đúng. Một trận sư tùy ý vung vài viên linh thạch đã có thể kiểm soát phi chu sao có thể là người năng lực có hạn được. Nếu muốn, hắn chỉ cần bày ra trận pháp cấp cao thì cho dù cường giả Quy Nguyên tới đây cũng chưa chắc làm được cái gì. Điều này chỉ có thể lý giải là Tần Đồng Long may mắn gặp được cao thủ đi ngang qua trợ giúp mà thôi.”

Không có bất kì ai lên tiếng phản bác bao gồm cả Thất trưởng lão.

“Không hiểu vì sao. Nghe đến cao thủ trợ giúp ta lại liên tưởng tới Mạc Thiên Sinh.” Nhị trưởng lão nhíu mày nói.



“Có ý gì?”

“Mọi người cứ nghĩ xem, một thiếu niên yếu ớt đến độ không tu luyện nổi nhưng bây giờ lại liên tục gặp kì ngộ, tu vi trong vài năm ngắn ngủi tăng đến cảnh giới Đoán Cốt liệu có phải quá may mắn hay không? Thử đặt giả thuyết hắn có ai đó chỉ điểm, trong lúc vô tình tham gia tuyển chọn đệ tử ở Hoàng Dược Cốc rồi bị nhóm người từ thượng vực kia can thiệp làm hỏng đại sự, thế là người đứng phía sau nổi giận ra tay diệt trừ.”

Như có một tia sáng xoẹt ngang, tất cả các vị trưởng lão bên trong căn phòng đều trầm mặc. Chẳng hiểu sao bọn họ cảm thấy giả thuyết vô lý kia lại vô cùng thuyết phục.

“Cũng không loại trừ khả năng này. Trước mắt cứ chú ý nhất cử nhất động của Tần Đồng Long đồng thời tiếp tục tra xem thời gian qua Mạc Thiên Sinh đã làm gì, giao lưu với những ai.”

“Rõ!”

Ở phương diện khác, trên con đường mòn được lót gạch thềm trải dài, một nữ tử trên tay cầm bình đan dược miệng liên tục ngâm nga.

“Nghe nói Mạc Thiên Sinh vừa mới tỉnh lại, ta phải đi xem hắn thế nào mới được. Không ngờ một thời gian không gặp mà hắn đã là tu giả Đoán Cốt tầng bốn rồi, còn bất phân thắng bại với Nhạc Bất Quân nữa chứ.”

Lạc Thiến Thiến khóe môi giương cao một đường đi tới phòng của Mạc Thiên Sinh thăm hỏi. Khoảng thời gian này, nàng vừa phải chuyên tâm luyện đan vừa phụ giúp các vị chấp sự quản lý các tân đệ tử nên hầu như chẳng có thời gian đi thăm hỏi.

Nói thế nào thì khi ở Hoàng Liên Sơn, mạng của Lạc Thiến Thiến chính là nhờ Mạc Thiên Sinh nhặt về. Hôm nay nghe tin hắn tỉnh lại nên nàng cố tình bớt chút thời gian cầm lấy đan dược cao phẩm mà bản thân luyện chế đem sang.

Con đường trước mặt như trở nên sinh động lên hẳn, ánh sáng màu vàng chiếu rọi tầng sương mai còn chưa kịp tan đi để lại rặng mây phiếm hông trên đôi má của Lạc Thiến Thiến.

Mà chúng đệ tử ở phía xa, lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Thiến Thiến có biểu cảm như thế không khỏi chú ý. Cho đến khi nàng bước vào khu vực của tân sinh đệ tử liền có không ít lời bàn tán.

“Là ta nhìn nhầm sao? Quan Âm Thần Nữ vậy mà vừa cười vừa cầm đan dược mới luyện chế đến chỗ này. Chắc không phải là phải lòng tên nào trong đó đấy chứ?”

“Mau mau, cho người nghe ngóng thử. Đây là đại sự đấy.”



Đúng thế, bình thường Lạc Thiến Thiến ngoại trừ luyện đan thì chính là đọc sách. Có thể nàng tốt bụng nhưng chưa từng có hành động như vậy trước đây. Do vậy khi chứng kiến cảnh tưởng ấy, không ít người liền cho việc này là đại sự.

Mặt khác, Mạc Thiên Sinh vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy Trác Phàm đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn gần đó. Hắn từ từ ngồi dậy, cẩn thận không để phát ra tiếng làm ồn sư phụ nghỉ ngơi.

“Thấy trong người sao rồi?” Trác Phàm chầm chậm mở mắt nhìn sang hỏi.

“Đệ tử đã đỡ nhiều hơn rồi.”

“Hiện giờ ta là đại ca kết nghĩa. Quanh đây tai vách mạch rừng, đừng có nói chuốc thêm phiền phức.”

“Vâng. Sư… Đại ca.” Mạc Thiên Sinh cẩn thận thay đổi cách xưng hô một cách gượng gạo.

“Đại ca. Đệ b·ất t·ỉnh bao lâu rồi?”

“Mười ngày.”

“Mười ngày sao? Xem ra thương thế của ta rất nặng thì phải. Cũng không trách được, ai bảo Nhạc Bất Quân biến thái quá làm gì.” Mạc Thiên Sinh cười khổ nói.

“Cũng không hẳn như vậy. Thương thế của ngươi mặc dù nặng nhưng mà trong họa được phúc. Thử nhìn lại cơ thể mình đi.”

Nghe thế, Mạc Thiên Sinh lập tức cúi đầu. Ngay sau đó, hắn liền co rụt tròng mắt.



Nguyên bản thân thể phì lên bởi vì không hấp thụ hết luồng nguyên lực khổng lồ của hạt Ngũ Thải Liên Hoa thì giờ đã gầy đi rất nhiều theo đúng nghĩa đen của nó.

Giờ khắc này, Mạc Thiên Sinh nhìn qua giống như chỉ có bì và cốt. Hắn hoang mang mở lớp áo của mình ra, chỉ thấy bên trong là một lớp da nhăn nheo cùng mười hai cặp xương sườn như sắp đâm ra ngoài.

“Cái này… Cái này…” Mạc Thiên Sinh hoảng hốt.

Thế nhưng lúc ấy, Trác Phàm liền lên tiếng trấn an: “Yên tâm đi. Đây là chuyện tốt. Trận đấu với Nhạc Bất Quân ép buộc ngươi vượt qua giới hạn, tất cả nguyên lực tích lũy cơ hồ đều cạn kiệt. Nhờ đó số linh khí của Ngũ Thải Liên Hoa mới được hấp thụ một cách triệt để. Chỉ cần ngươi tập trung tu luyện vận hành vài đại chu thiên liền sẽ từ từ khôi phục.”

Ngay khi Mạc Thiên Sinh hớn hở chuẩn bị minh tưởng, Trác Phàm lại nói tiếp: “Trước khi nạp thổ, có vài chuyện ta cần nói với ngươi. Đây là lệnh bài đệ tử, bên trong là mười một vạn điểm tích lũy mà ngươi cược thắng, dùng nó thế nào là ở ngươi.”

Nói rồi, Trác Phàm ném chiếc lệnh bài bằng hoàng kim đưa cho Mạc Thiên Sinh. Tiếp theo sau, hắn lại lôi trong chỉ giới ra một thứ khác.

Vừa nhìn thấy nó, Mạc Thiên Sinh liền nhận ra ngay đó là Kim Cang Thương, binh khí thuận tay của hắn.

Bất quá, hiện tại Kim Cang Thương đã không còn nguyên vẹn. Bên trên xuất hiện vết nứt đầy rẫy. Một tia buồn bã xuất hiện trên gương mặt của Mạc Thiên Sinh. Hắn đưa tay nhận lấy Kim Cang Thương rồi cẩn thận sờ lên bề mặt của nó.

“Bên dưới này hỏng rồi.” Mạc Thiên Sinh nghẹn ngào.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Lạc Thiến Thiến đi tới đang định gõ cửa thì nghe được âm thanh truyền ra, thế là động tách ngưng lại.

Kim Cang Thương giờ khắc này đã chẳng còn sáng chói, phần chuôi thương hoàn toàn vụn vỡ. Mạc Thiên Sinh thở dài một tiếng nói tiếp: “Đệ còn chẳng sử dụng nói được mấy lần nữa, ngay cả thực chiến cũng chưa có mà đã hỏng rồi.”

“Đành chịu thôi. Ai bảo ngươi muốn dùng cứng đối cứng với Nhạc Bất Quân làm gì.”

“Đại ca, thật sự không khôi phục được sao?”

“Có lẽ là vậy. Ta cũng hết cách.”

“Keng!”

Đúng lúc ấy, một âm thanh như có vật gì rơi xuống vang lên. Trác Phàm lập tức đi ra mở cửa. Người không thấy đâu, chỉ thấy bên dưới có một chiếc bình ngọc kèm theo vài dòng chữ: “Mạc sư đệ, ta đem ít đan dược cho ngươi. Còn về chuyện kia cũng đừng có quá buồn, ta nhất định tìm cách giúp ngươi.”