Chương 238: Thẩm Vấn
Bình minh ló dạng, ánh ban mai xuyên qua tán cây chiếu vào khu rừng ẩm ướt sau cơn mưa rào ngày cuối thu. Từng hạt sương đọng lại trên kẽ lá trĩu nặng rơi xuống khiến cho mặt hồ yên tĩnh bên trong Hoàng Dược Cốc khẽ nổi lên gợn sóng lan ra.
Phía đầu nguồn là dòng thác từ núi cao chảy xuống, hơi nước nổi lên trắng xoá lấp ló một ít cỏ lau ở hai bên. Cách đó không xa là những căn nhà nhỏ mọc lên thưa thớt. Nhưng mà càng đi vào sâu bên trong, sự thưa thớt ấy dần được thay thế bằng vẻ trù phú của một trong những tông môn lớn nhất Đại Lục Chu Thiên.
Tuy nhiên, điểm đặc biệt không chỉ có thế. Mấy ngôi nhà hay đình viện to nhỏ ấy là nơi những thương nhân hoặc gia tộc phụ thuộc sinh sống. Còn như môn đồ của Hoàng Dược Cốc thì phải đi thêm một đoạn nữa, băng qua sâm lâm và đầm lầy nhầy nhụa.
Ở trung tâm của Hoàng Dược Cốc là một cây tùng vạn năm với tán lá sum suê bao phủ một diện tích rất lớn. Đáng nói nhất là bên trên còn có vô số căn nhà chòi lớn nhỏ tựa như tổ chim.
Bên dưới gốc cây tùng là đình viện cao chót vót, phía sau dẫn vào bên trong thân cây. Đây là nơi cao tầng của Hoàng Dược Cốc hội họp. Và hiển nhiên, tại nơi bắt mắt nhất với cánh cửa đóng chặt ẩn hiện trận pháp bảo hộ kia chính là chỗ Cốc chủ đang bế quan.
Đã một khoảng thời gian rồi, nơi ấy chưa từng hé mở. Chẳng ai biết tình hình như thế nào, điều duy nhất họ biết là Cốc chủ bị trọng thương đang bế quan khôi phục thương thế. Chính vì vậy, hiện giờ mọi chuyện lớn nhỏ của Hoàng Dược Cốc đều do một tay Đại trưởng lão cáng đáng.
Trong căn phòng nhỏ được bố trí mộc mạc với một cái bàn gỗ tại trung tâm, Đại trưởng lão ngồi ở ghế bên phải của thủ vị đặt tách trà xuống nhìn một nữ tử đang cúi đầu nói: “Ngươi là Tần Hồng Lan đúng không?”
Một câu hỏi với giọng điệu bình thản, chẳng có ý chỉ trích gì nhưng Tần Đồng Long biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hắn thừa hiểu khả năng dịch dung của bản thân bình thường rất khó nhận ra, tuy nhiên một khi xuất thủ thì lại khác.
Chính vì thế, ngay khi Đại trưởng lão hỏi, Tần Đồng Long gần như chẳng chút suy nghĩ. À không, thực tế là hắn đã đoán biết tình huống này từ trước rồi.
Tần Đồng Long quỳ mọt xuống, hai tay ôm quyền thành khẩn nói: “Đại trưởng lão tha tội. Vãn bối Tần Đồng Long, vì tránh b·ị t·ruy s·át không thể không thay danh đổi tính giả làm nữ nhân nương nhờ Hoàng Dược Cốc.”
Trước sự thành khẩn khai báo kia, Đại trưởng lão có chút bất ngờ. Đáng lí ra, đối phương phải dùng lời lẽ sắc xảo để lừa gạt cho qua mới đúng chứ. Thế nhưng ông ta không hề để lộ tâm tư, chỉ không nhanh không chậm lên tiếng: “Vì sao lại là Hoàng Dược Cốc?”
“Khởi bẩm Đại trưởng lão, vãn bối vối là tam thiếu gia của Tần Gia ở Thượng Vực nhưng vì đại ca thân sinh m·ưu đ·ồ bất chính, g·iết hại phụ thân hòng giành làm gia chủ. Ta chính là trong lúc cửu tử nhất sinh được phụ thân liều mạng mở đường máu mới chạy tới hạ vực này…”
Tiếp theo đó, Tần Đồng Long đem sự việc một năm một mười kể ra. Tất nhiên, thứ cần che giấu hắn sẽ che giấu. Tỉ như bản thân là tu giả Hoá Hư đoạt xá, hoặc là lúc trước tuyển chọn nhờ ẩn nặc tốt nên không bị phát hiện. Khi đó, tất cả các thí sinh lẫn môn đồ của Hoàng Dược Cốc đều b·ất t·ỉnh ngoại trừ Trác Phàm nên chẳng ai chứng thực được cả.
Mặt khác, cái hay ở đây là Tần Đồng Long dùng thật giả lẫn lộn khiến người khác khó lòng phân biệt, dù sao thượng vực cách Đại Lục Chu Thiên này rất xa và Hoàng Dược Cốc cũng khó lòng điều tra tới. Ngoài ra, thỉnh thoảng hắn sẽ để lộ một ít thông tin sai lệch, khi được hỏi thì lập tức nhận tội trung thực khai báo.
Cuối cùng, sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện, Đại trưởng lão vuốt vuốt chòm râu nói: “Ngươi trở về phòng đi.”
“Vâng. Thưa trưởng lão.”
Tần Đồng Long cung kính cúi đầu sau đó đứng dậy. Thuận tiện hắn đem lớp cải trang của mình tháo ra để lộ dung mạo chân thực như một cách chứng minh bản thân thành tâm.
Bất quá, lúc bước ra khỏi bậc thềm cánh cửa, dưới chân Tần Đồng Long đột nhiên phát ra ánh sáng, phù văn trận pháp hiển hiện, ngay sau đó một tia tán xạ vọt tới.
Tần Đồng Long biến sắc, cũng không kịp phản ứng chỉ có thể mặc kệ cho tia sáng vuột qua. Cũng may lúc ấy một tầng uy áp bỗng dưng bắn tới làm cho nó chếch đi.
Ầm!
Tia sáng đâm xuyên qua bậc thềm làm bức tượng thạch sư nổ tung trong chớp mắt trước sự kinh hãi của Tần Đồng Long.
“Hoàng Dược Cốc lấy diệt ác trừ hại làm phương châm. Nếu như để ta phát hiện ngươi có biểu hiện đáng ngờ nào thì hậu quả sẽ như bước tượng kia.” Đại trưởng lão nói xong liền đem tách trà đặt lên miệng, làm như những lời vừa rồi đơn giản cảnh cáo một cách nhẹ nhàng.
Tần Đồng Long không đáp mà chỉ ôm gương mặt trắng bệch cúi đầu hành lễ cáo lui.
Sau khi Tần Đồng Long rời đi, Đại trưởng lão nhìn những người khác hỏi: “Các ngươi thấy sao?”
Người được hỏi đương nhiên là chúng trưởng lão khác. Việc một người có lai lịch bất minh nói rằng mình từ thượng vực đến đây tránh t·ruy s·át vô cùng quan trọng. Phải biết thượng vực chính là nơi cao thủ như mây, cho dù tông chủ của Hợp Hoan Tông đặt tại đó cũng chỉ là tu giả phổ thông mà thôi.
Lúc này Khương Kha mới đứng dậy cung kính nói: “Khởi bẩm trưởng lão, lời của Tần Đồng Long này nói là thật hay giả đệ tử không biết, tuy nhiên những kẻ hung thần ác sát lúc t·ấn c·ông cũng nói điều tương tự. Đệ tử không biết bằng cách nào hắn có thể lấp liếm né tránh truy tung của bọn chúng nhưng việc hắn đến từ thượng vực có tám chính phần là thật.”
Tứ trưởng lão bỗng lên tiếng: “Mặc kệ là thật hay không nhưng giữ hắn ở lại đây vẫn quá nguy hiểm. Lỡ như đám người thượng vực đến đây càng quét, Hoàng Dược Cốc chúng ta khó yên ổn được.”
“Vậy chẳng lẽ cứ thấy c·hết không cứu?” Ngũ trưởng lão hỏi lại.
“Còn chưa biết đối phương tốt xấu thế nào, sao có thể gọi là thấy c·hết không cứu được chứ? Huống hồ đám người thượng vực gọi là hung thần ác sát kia chưa hề g·iết một mạng nào khi truy vết Tần Đồng Long cả.”
Nghe thế, tất cả mọi người lập tức rơi vào trầm ngâm. Kì thực sự việc này không đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn thấy.
Đột nhiên, Đại trưởng lão hỏi: “Các ngươi cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Tần Đồng Long khi đạp vào tử môn của trận pháp như thế nào?”
“Giống như không phải là giả.” Nhị trưởng lão bình tĩnh nói.
Tam trưởng lão cũng phụ họa: “Ta cũng thấy như vậy. Cho dù là cố tình đi nữa nhưng trong khoảnh khắc chưa đầy một cái chớp mắt mà còn không chịu phản ứng thì tên này phải thuộc dạng người điên cơ. Nếu không phải Đại trưởng lão ra tay thì hắn đã m·ất m·ạng từ lâu rồi.”
Thất trưởng lão nói: “Nhưng mà Đại trưởng lão, vì sao ngài lại cho người bố trí sát trận ở đó?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt dò xét nhìn ông ta.
Đại trưởng lão trước giờ hành sự cẩn thận chưa từng có chuyện bắn tên không đích. Chính vậy vậy, việc đặt sát trận chắc hẳn là có lý do gì đó mới được.
“Để ta giải thích cho.”
Khi Tam trưởng lão lên tiếng, ánh mắt lập tức chuyển dời qua ông ta.
“Chuyện này có liên quan tới chiếc phi chu mà ta vừa mới tu bổ.”