Chương 240: Long Hồn Luyện Khí Tháp
“Đại ca. Là ai vậy?” Mạc Thiên Sinh tò mò với đầu ra hỏi.
Trác Phàm một bộ suy tư dòng chữ mà ai đó để lại, sau cùng khóe miệng chậm rãi nhếch lên nói: “Không biết nữa. Nhưng có vẻ như người này khá quan tâm tới ngươi đấy.”
Nói rồi Trác Phàm liền đem đan bình cho Mạc Thiên Sinh.
“Không thể phụ lòng tốt của người khác được. Phẩm chất của đan dược này khá tốt, ngươi đem hấp thụ nó có thể rút ngắn thời gian khôi phục.”
Đối với Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh hiển nhiên vô cùng tin tưởng. Nếu như Trác Phàm đã nói như vậy thì hắn cũng không nghi ngờ mà trực tiếp đem bỏ vào trong miệng sau đó khoanh chân vận nguyên lực.
Ở một phương diện khác, Lạc Thiến Thiến bước ra bên ngoài với vẻ mặt trầm tư. Tất cả những gì đọng lại trong tâm trí của nàng chỉ có câu nói nghẹn ngào của Mạc Thiên Sinh.
Cách đó không xa, đám tân sinh và cả vài đệ tử lâu năm nhìn thấy dáng vẻ ấy, trong lòng càng thêm tò mò.
“Ngươi nói xem sao nàng lại buồn bã như vậy?”
“Ta đâu phải là con sâu trong bụng nàng, làm sao mà biết được chứ?”
Nhưng mà, tất cả những chỉ trỏ của đám người kia đều gần như không lọt vào tầm mắt của Lạc Thiến Thiến. Bước chân của nàng trở nên nhanh hơn nếu không gọi là đang chạy.
“Xem kìa! Xem kìa! Quan Âm Nữ Thần của chúng ta không phải là động phương tâm muốn đi thổ lộ lại bị từ chối đấy chứ? Ta chưa từng thấy nàng biểu hiện như vậy trước đây.”
“Cũng có thể lắm. Chẳng biết là ai lại có thể khiến nàng rung động như vậy.”
“C·hết tiệt! Chẳng lẽ ta mất cơ hội rồi sao?”
“Mau đi tra hỏi xem.”
Không lâu sau, Lạc Thiến Thiến đã đi tới trước một căn phòng nhỏ. Nàng ngập ngừng đưa tay lên, muốn gõ lên cửa nhưng rồi lại thôi.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở toang ra. Trương Hàn Thiết đang định ra ngoài thì phát hiện có người đứng trước mặt bèn nghi hoặc hỏi: “Thiến Thiến? Con đứng trước cửa phòng ta làm gì vậy?”
Lạc Thiến Thiến bị giật mình lùi lại vài bước sau đó đứng thẳng người cung kính hành lễ: “Đệ tử Lạc Thiến Thiến bái kiến Trương Chấp Sự.”
“Không cần đa lễ. Nhưng mà có chuyện gì sao?” Trương Hàn Thiết khẽ gật đầu nói. Mỗi khi nghe ai gọi mình là Trương chấp sự, trong lòng ông ta lại dâng lên cảm giác thoải mái. Dù sao để từ quản sự tăng lên chấp sự đã khiến ông ta phấn đấu rất nhiều.
“Đệ tử muốn hỏi ngài một chuyện. Mạc công tử liệu có huynh đệ thân sinh hay không?”
Lạc Thiến Thiến vừa nói xong lập tức bối rối cúi đầu khi chứng khiến ánh mắt kì lạ của Trương Hàn Thiết, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng lên. Nàng chỉ muốn biết tình huống của Mạc Thiên Sinh hiện tại nên Trương chấp sự có quan hệ thân thiết với phụ thân Mạc Thiên Sinh đương nhiên trở thành người phù hợp để hỏi rồi.
Mà Trương Hàn Thiết trong đầu hiện lên mấy dấu chấm hỏi nhưng vẫn từ tốn trả lời: “Không có. Hắn là nhi tử độc đinh của Mạc lão đệ. Nhưng mà sao ngươi lại hỏi chuyện này?”
“Đệ tử chỉ tò mò thôi. Cảm ơn chấp sự đã giải đáp, đệ tử xin phép cáo lui.”
Lạc Thiến Thiến lần nữa hành lễ sau đó quay người đi nhanh. Nàng sợ rằng nếu ở lại có khi sẽ bị gọi lại tra hỏi.
Trương Hàn Thiết nhíu mày nhìn Lạc Thiến Thiến bỏ chạy như một con nai nhỏ. Bất quá, ông không nghĩ quá nhiều.
“Nghe nói Thiên Sinh tỉnh lại, phải tranh thủ đi thăm hắn một chút mới được.”
Một lát sau.
Trác Phàm chầm chậm rót nước ra vào ly rồi đặt trước mặt Trương Hàn Thiết sau đó nhìn về phía Mạc Thiên Sinh đang ngồi ở trên giường vận nguyên lực nói: “Trương chấp sự tới thật không đúng lúc. Hắn vừa mới dùng đan dược nên phải toàn lực hấp thụ dược tính của nó. Chắc phải một canh giờ nữa mới xong.”
“Không sao cả. Khôi phục là tốt rồi. Bất quá, đan dược kia…”
“À.”
Trác Phàm cầm chiếc bình ngọc đưa cho Trương Hàn Thiết rồi nói: “Lúc nãy có người đặt nó ở trước cửa kèm theo mấy dòng chữ này. Ta thấy đan dược khá tốt nên đưa cho Mạc Thiên Sinh dùng.”
Trương Hàn Thiết nhìn dòng chữ bên trên bình ngọc, nhớ lại chuyện Lạc Thiến Thiến vừa rồi hỏi bèn tò mò: “Thiên Sinh không có vấn đề gì chứ?”
Trác Phàm cười khẽ: “Ngay cả trưởng lão của các vị đều nói hắn không sao thì liệu có vấn đề gì chứ?”
Trên thực tế, việc chữa trị cho đệ tử trừ phi quá nặng ra thì đều do đệ tử Y Dược Đường phụ trách. Tuy nhiên, bởi vì tình huống của Mạc Thiên Sinh quá đặc thù nên mới có chuyện trưởng lão đích thân chữa trị.
Trác Phàm biết, bề ngoài thì gọi là chữa trị nhưng thực chất lại đang ngấm ngầm tra xét thể nội liệu có bất kì thứ gì liên quan tới ma tông hay không. Dù sao nếu sử dụng tà công thì nhất định sẽ nhìn ra manh mối gì đó.
Và hiển nhiên, bọn họ đều không điều tra được bởi vì chẳng có gì để điều tra ra cả.
Trương Hàn Thiết xấu hổ cười. Hắn đương nhiên nghe ra hàm ý bên trong câu nói ấy nên chỉ lắc đầu giải thích: “Ngươi cũng biết đấy. Trước kia có rất nhiều kẻ âm thầm trà trộn vào bên trong Hoàng Dược Cốc. Nếu như không sàng lọc kĩ càng rất dễ để lộ bí mật của tông môn.”
“Ta hiểu. Cũng nhờ vậy mà với từng đó thương thế mà hắn có thể tỉnh lại chỉ trong mười ngày.”
Lời nói của Trác Phàm là thật lòng. Trận đấu với Nhạc Bất Quân khiến Mạc Thiên Sinh bị hao tổn nguyên lực trầm trọng. Không nhờ có trưởng lão truyền chân khí cộng thêm đan dược cao phẩm tu bổ thì bây giờ vẫn còn đang hôn mê.
Dĩ nhiên, việc dùng đan dược cao phẩm phải dùng điểm tích lũy để hối đoái. Có điều bây giờ Mạc Thiên Sinh xem như là phú hào, từng ấy đan dược chẳng là gì so với con số mấy vạn điểm được.
Nhận thấy chủ đề này tương đối gò bó, Trương Hàn Thiết bèn nói sang chuyện khác.
“Phải rồi. Thiên Sinh đã đạt hạng nhất trong lần tuyển chọn đệ tử này. Theo lý mà nói hắn có thể vào Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện. Bất quá, hình như…”
“Không sao không sao. Tình hình của hắn rất tốt. Chẳng mấy chốc sẽ lại sinh long hoạt hổ cho mà xem. Bất quá Trương chấp sự…”
“Đừng gọi xa cách như thế. Ngươi là huynh đệ kết nghĩa của Thiên Sinh, vậy thì cũng gọi ta là Trương thúc đi.”
“Vậy ta không khách sáo nhận thân. Ha ha.”
Nhìn thấy không khí trở nên tươi sáng hơn, Trương Hàn Thiết bỗng dưng hỏi: “Trác Phàm. Ta nhớ mấy năm trước gương mặt ngươi đầy sẹo, cớ sao bây giờ…”
Trác Phàm nghe vậy liền cười khổ đưa tay lên mặt.
Khoảnh khắc đó, Trương Hàn Thiết đã nhìn thấy lớp da bị xé ra để lộ vết sẹo bỏng lớn bên dưới.
“Thì ra là thế. Nếu như sử dụng dịch dung thuật thì với thần thức của các vị trưởng lão sao lại không nhìn ra được. Hóa ra ngươi đây là dùng da dê làm mặt nạ.”
“Không thể trách ta được. Dù sao ra ngoài với gương mặt đầy sẹo quá nhiều ngươi chú ý, ta cũng không muốn bị người khác chê cười.” Trác Phàm lại châm trà cho Trương Hàn Thiết.
“Ta hiểu chứ. Làm người ai lại không để ý tới thể diện đâu.”
Trương Hàn Thiết vô cùng hiểu rõ điểm ấy. Xấu không phải là một cái tội, chẳng ai muốn bản thân mình trở nên xấu xí cả.
“Phải rồi. Lúc nãy ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta chỉ thắc mắc Long Hồn Luyện Khí Tháp là cái gì?”