Chương 237: Thương Là Người, Người Là Thương
“Đại… Đại trưởng lão. Hắn đây là dùng đòn t·ấn c·ông bình thường nhất để đỡ võ kỹ tiếp cận Địa giai của Quân nhi. Hắn muốn tìm c·hết sao?” Tứ trưởng lão nhìn Đại trưởng lão nói. Quả thật ông ta không muốn đồ đệ của mình thua cuộc nhưng cũng không mong Hoàng Dược Cốc sẽ mất đi một nhân tài như thế.
“Sư huynh. Có phải ngươi già rồi mắt yếu hay không. Nhìn xem hắn ta xuất kích chỗ nào là bình thường?” Nữ trưởng lão Hoàng Dược Cốc lên tiếng.
Lúc này, toàn thân Mạc Thiên Sinh tựa như được một tầng hào quang chiếu rọi, từng lớp vảy do nguyên lực hình thành trở nên nổi bật vô cùng. Chiến ý ngút ngàn ấy, tư thế oai phong ấy, toàn bộ đều được hội tụ trong thân thể như bàn tử.
Thế nhưng, không một ai dám coi thường Mạc Thiên Sinh cả.
Nếu như trên bầu trời, Nhạc Bất Quân chân đạp bát quái đồ tung nhát chém tự như kiếm thánh bổ thiên thì nơi này, Mạc Thiên Sinh lại chẳng khác gì một đầu hùng long ngẩng đầu.
Nương theo tiếng rồng ngâm từ trong thân thể, phía sau lưng của Mạc Thiên Sinh dần dần ngưng tụ ảo ảnh. Một con rồng nhỏ mờ nhạt với những lớp vảy bóng bẩy. Nó liên tục lượn vòng tựa như sinh linh vừa mới xuất hiện tò mò với mọi thứ.
Sau cùng, tiểu long như bị Kim Cang Thương hấp dẫn lập tức đậu lên phía trên.
Một khắc này, Kim Cang Thương vốn dĩ phát sáng rực rỡ lại càng thêm lóa mắt.
“Nhạc huynh, ta cũng sẽ tung hết sức đây.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh bổ mạnh trường thương đi xuống. Lúc ấy, tất cả mặt đất đều bị một bước chân tiến tới của hắn vụn vỡ, đại địa chấn động kịch liệt. Mà không gian xung quanh giờ khắc này liên tung rung lắc, mơ hồ còn có một ít lôi điện bao phủ.
Đối diện với Bát Quái Trảm, Mạc Thiên Sinh không hề sợ hãi, trong đầu bây giờ chỉ có hắn và thương.
“Thương là người. Người chính là thương. Nhân thương hợp nhất phá cửu thiên.”
Ở ngoài xa, Trác Phàm trong miệng âm thầm lẩm bẩm.
Chỉ thấy nhát bổ của Mạc Thiên Sinh hình thành thương ý màu vàng rực. Ngay khi xuất kích, một đạo phong nhận hình bán nguyệt cùng hoàng quang bao phủ bởi đám lôi điện chằng chịt.
Phía đối diện, Bái Quái Trảm của Nhạc Bất Quân tựa hồ mang một loại quy tắc đặc thù nào đó. Càng ra xa, kiếm mang lại càng nở rộ, uy áp càng thêm kinh khủng.
Từ xa nhìn lại, một cái là kiếm ý một cái là thương ý đang hung hăng bay vào nhau. Còn chưa tới nơi, hai luồng uy áp đã bắt đầu đối chọi kịch liệt ngay cả không gian cũng phải chấn động, khí lưu truyền khắp bát phương chấn vỡ tất cả những thứ gặp phải trên đường.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ bãi đất trống nơi hai người Mạc Thiên Sinh và Nhạc Bất Quân giao chiến vốn dĩ chập trùng lỗ chỗ lại lần nữa hóa thành bình địa. Mà mặt hồ cách đó không xa xuất hiện lăn tăn gợn sóng rồi nổi lên cự lãng đánh ập sang phía bên kia bờ.
Một màn này quá mức kinh thiên động địa. Cho dù ở rất xa người ta vẫn có thể nghe rõ mồn mộn âm thanh v·a c·hạm từ hai lực lượng khủng kh·iếp. Và nó chưa có ý định dừng lại.
Ngay khi hai đại chiêu chạm vào nhau, thân thể của Mạc Thiên Sinh và cả Nhạc Bất Quân đều bất giác rung lên, cảm giác như toàn bộ nhục thân đang bị rạn nứt, huyết dịch sôi trào.
Tuy nhiên, chiến ý trong mắt cả hai không hề giảm xuống mà ngược lại tăng đến đỉnh điểm. Tơ máu giăng đầy, bọn họ đồng thời hét lên như để lấy khí thế, bao nhiêu nguyên lực không hề giữ lại mà toàn lực phóng thích.
Một bên lam quang chiếu rọi, kiếm khí tung hoành ngang dọc, phong cương sắc bén vờn quanh. Một bên khác, quang huy soi sáng, tựa như ánh mặt trời soi sáng bát phương nhưng không hề nhu hòa, ngược lại còn cuồng bạo đánh nát mọi thứ.
“Yaaaaa!”
Không ai nhường ai.
Cho đến khi hai đòn công kích chẳng còn giữ nổi cân bằng. Tại thời khắc ấy, nơi mà lam quang và hoàng quang giao nhau lập tức co cụm. Kiếm khí, thương mang đều lần lượt bị nuốt chửng vào bên trong đấy.
Bùm!
Vụ nổ lớn bất ngờ khiến cho mọi thứ trở nên đảo loạn. Tất cả trưởng lão đồng loạt biến sắc vội vàng thi pháp bay tới.
Đại trưởng lão là người nhanh hơn hết thảy. Chỉ vài cú đạp chân giữa không trung, ông ta đã tới nơi diễn ra v·ụ n·ổ.
Tại đó, Nhạc Bất Quân tựa như diều giấy đứt dây bay ngược về phía sau, toàn thân chồng chất v·ết t·hương, càng có máu tươi nhuộm đỏ cả y phục.
Phía đối diện, Mạc Thiên Sinh chẳng nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. Toàn thân gần như chẳng có chỗ nào lành lặn, chỉ mỗi trước ngực đang có một tầng hào quang nhu hòa đang liên tục rót vào trong cơ thể miễn cưỡng để hắn duy trì tỉnh táo.
Ngay khi cả hai sắp rơi xuống mặt đất thì Đại trưởng lão thình linh xuất hiện. Ông ta nhẹ nhàng nâng hai tay lên, chỉ thấy nguyên lực ngoại phóng hình thành hai đoàn hỏa diễm lơ lửng giống như tấm đệm gọn gàng đỡ lấy Mạc Thiên Sinh và Nhạc Bất Quân.
Khóe miệng của Đại trưởng lão nhếch lên một cách hài lòng. Ông ta hài lòng vì Nhạc Bất Quân đã mạnh hơn trước, càng kích động hơn chính là Hoàng Dược Cốc sắp có một tân sinh nổi trội.
Giờ khắc này, Nhạc Bất Quân đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh. Hắn nằm sõng soài trên đống hỏa diễm mà Đại trưởng lão ngưng tụ, cái gì cũng không biết. Hắn thật sự đã cạn kiệt nguyên lực và cần nghỉ ngơi khôi phục.
Cùng lúc đó, Mạc Thiên Sinh cũng tương tự. Nguyên lực toàn bộ đều đặt vào trong đòn trảm cuối cùng kia. Mà lại, vốn dĩ hắn đã b·ất t·ỉnh trước cả Nhạc Bất Quân nhưng nhờ có luồng ánh sáng nhu hòa nơi trước ngực mà duy trì tỉnh táo.
Mặt khác, nếu để ý kĩ thì sẽ thấy, khóe miệng của Mạc Thiên Sinh đang trào ra máu tươi. Đây không phải khí huyết công tâm mà thực chất là hắn đang cắn mạnh đầu lưỡi không để bản thân b·ất t·ỉnh.
Thấy tình cảnh ấy, Đại trưởng lão không khỏi thở dài nói: “Đệ tử. Ngươi thắng rồi.”
Chỉ đến khi ấy, Mạc Thiên Sinh mới từ từ buông lỏng, gương mặt giãn ra, mí mắt nặng trĩu dần dần đóng lại, một nụ cười chậm rãi hiện lên trên môi.
“Sư phụ. Đệ tử cuối cùng cũng giành được đệ nhất.”
Tiếp sau đó, Đại trưởng lão liền cho người đem những đệ tử b·ị t·hương đi chữa trị đồng thời tuyên bố danh sách trúng tuyển. Những thí sinh vốn dĩ bị loại từ sớm bỗng nhiên có tên liền mừng rỡ vỡ òa.
Cho đến khi được gọi tên, đám tu giả này còn không thể tin tưởng.
Bất quá, Hoàng Dược Cốc tuyển sinh chính là không chút kẽ hở. Kẻ đạo đức xấu sẽ bị trừng phạt, người phẩm hạnh tốt được nhập môn.
Đa phần các thí sinh loại sớm sẽ trở thành đệ tử y dược đường, bắt đầu bồi dưỡng kiến thức luyện đan. Nếu như biểu hiện tốt sẽ được thăng làm đệ tử ngoại môn.
Còn như những người vượt qua vòng cuối cùng thì sẽ trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn. Tuy nhiên, họ có hai lựa chọn giữa chiến lực và luyện đan. Bất quá, việc đó vẫn phải sau nửa năm mới quyết định.
Mặt khác, ngay khi các đệ tử vừa mới gia nhập Hoàng Dược Cốc còn đang hân hoan thì một tin tức bất ngờ ập tới.
Theo thường niên, sau một năm kể từ lúc các tông môn tuyển chọn sẽ có một trận đấu giao hữu giữa các tân đệ tử với nhau.
Đám tân sinh vô cùng lo lắng xen lẫn hào hứng. Tuổi tác còn trẻ, lại là ngựa con háu đá làm sao lại không muốn xem thử thực lực của bản thân so với những thiên tài khác thua kém tới đâu.
Tuy nhiên, lần này lại có chút khác biệt. Bởi lẽ bí cảnh tại Hợp Hoan Tông chỉ còn vài năm nữa là sẽ mở ra. Nơi đó mới chính là sân khấu lớn cho các đệ tử thể hiện. Chẳng những thế, không chỉ mỗi chính phái mà còn có tông môn ma đạo tham dự nên vô cùng khốc liệt.
Chính vì vậy, lần cọ sát này không chỉ mỗi tân sinh tham gia, còn có các đệ tử đời trước đó nữa. Và người hào hứng nhất hiển nhiên chính là Vân Nham, một tên cuồng tu luyện của Hoàng Dược Cốc.
Ngay khi nghe được tin tức ấy, hắn liền lựa chọn bế quan cho tới khi trận giao lưu kia bắt đầu. Còn những đệ tử khác cũng bắt đầu điên cuồng luyện tập.
Mà lại, tất cả những việc này, Mạc Thiên Sinh đều không hề hay biết. Thương thế quá nặng khiến hắn b·ất t·ỉnh nhân sự tới mười ngày sau, khi đó mọi thứ đều gần như được quyết định xong xuôi.