Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 236: Chiêu Quyết Định




Chương 236: Chiêu Quyết Định

“Đường Môn Thủ Pháp – Khống Hạc Cầm Long.”

Ngay lúc ấy, Mạc Thiên Sinh đột nhiên co tay lại. Chỉ thấy phía xa xa, Kim Cang Thương bỗng nhiên rung động kịch liệt rồi bắt đầu bay lên.

“Vận nguyên lực hóa thành sợi dậy liên kết nhưng đừng để chúng ngưng thực. Dùng tinh thần tập trung điều khiển quỹ tích sau đó hội tụ tại vòng xoáy ở đan điền hình thành lực hút thông qua cánh tay… Chỉ khi hoàn mỹ thi triển mới được gọi là Khống Hạc Cầm Long.”

Lời nói của Trác Phàm quanh quẩn trong đầu Mạc Thiên Sinh. Mà cùng lúc đó, Kim Cang Thương tựa như được phú linh liên tục xoay vòng bay tới chuẩn xác đánh vào phần lưng của Nhạc Bất Quân.

Một chiêu này vô cùng bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng chỉ có thể xoay người đón đỡ.

Keng!

Kim Cang Thương v·a c·hạm lập tức bay lên không trung mà Mạc Thiên Sinh tựa hồ đã đoán trước mọi chuyện nên từ rất sớm đã chờ sẵn chụp được.

“Cái này… Đây là cách không di vật? Làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ hắn có thần hồn?” Tứ trưởng lão chỉ tay hô lớn, hoàn toàn mất đi phong thái đạo mạo như lúc đầu.

Cũng không thể trách ông ta. Khống Hạc Cầm Long đã được Trác Phàm biến đổi ít nhiều nên uy lực cũng theo đó biến hóa. Giờ khắc này, Mạc Thiên Sinh thi triển cho dù là tiểu thành đi nữa cũng mang lại cảm giác vô cùng kinh khủng.

Phải biết, tu giả muốn cách không di vật trừ phi đạt tới cảnh giới Hóa Hư đem thần hồn tùy thời phóng xuất, khống chế nó thì mới gọi là cách không di vật.

Hiện tại, không chỉ có Tứ trưởng lão mà ngay cả Đại trưởng lão đều phải động dung.

Đúng lúc này, Trương Hàn Thiết đã được gọi tới. Hiện tại ông ta đã đạt tới cảnh giới Thiên Huyền đủ để lăng không phi hành mà lại gương mặt càng là trẻ đi trông thấy.

Bất quá, đứng trước chúng trưởng lão, Trương Hàn Thiết vẫn nhịn không được mà căng thẳng hành lễ.



“Bái kiến các vị trưởng lão.”

“Trương Hàn Thiết. Nghe nói ngươi có quen biết với Mạc Thiên Sinh?”

“Dạ vâng. Thưa trưởng lão.”

“Nói ta nghe hiểu biết của ngươi về hắn.”

Trương Hàn Thiết mặc dù nghi hoặc nhưng không dám không nghe liền đem mọi chuyện một năm một mười kể ra. Từ việc bị từ hôn vì tư chất kém đến bỏ nhà ra đi vài năm rồi trở về đánh bại biểu đệ Mạc Thiên Thanh. Mấy năm gần đây lại ra ngoài lịch luyện sau đó tới Nhung Quốc tao ngộ người của Kiếm Lai Tông.

Sau khi nghe hết thảy, Đại trưởng lão khẽ vuốt chòm râu nói: “Theo như những gì ngươi kể, Mạc Thiên Sinh này hẳn là sau khi ra ngoài đã đạt được cơ duyên nào đó.”

“Vâng thưa trưởng lão. Vốn dĩ đệ tử định mời chào Mạc Thiên Sinh nhưng hắn lại từ chối. Nghe nói một năm trước hắn còn cứu mạng Lạc Thiến Thiến trong lần đi lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ và được cho là m·ất m·ạng rồi. Cũng chẳng biết vì sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi này bất quá đệ tử xin dùng mạng mình ra để đảm bảo phẩm hạnh của Mạc Thiên Sinh vô cùng thuần chính.”

Trước ánh mắt không chút dao động kia của Trương Hàn Thiết, Đại trưởng lão chỉ im lặng không nói gì. Một hồi sau ông ta mới mở giọng trầm trầm: “Được rồi. Ngươi lui đi.”

“Vâng. Đệ tử cáo lui.”

Ngay khi Trương Hàn Thiết rời đi, Đại trưởng lão lại nói tiếp: “Điều tra xem thời gian trước Mạc Thiên Sinh ở đâu làm gì. Cả những tân đệ tử khác nữa. Sau khi tuyển chọn kết thúc liền cho gia nhập ngoại môn tiếp tục theo dõi phẩm hạnh.”

“Vâng!”

Cùng lúc đó, Mạc Thiên Sinh sau khi thu binh khí về liền như hổ mọc thêm cánh bắt đầu hùng hùng hổ hổ t·ấn c·ông. Dưới tác dụng của Hoàng Long Chân Khí, mỗi lần tung chiêu đều có quang mang nở rộ hung hăng v·a c·hạm cùng Nhạc Bất Quân.

Động tác t·ấn c·ông của Mạc Thiên Sinh vô cùng đơn giản. Hắn chỉ đơn thuần bổ, đâm, quét ngang nhưng với mỗi động tác đều có kình khí kinh khủng. Đây chính là thành quả mấy năm liên tục đập đá trên Hoàng Liên Sơn.



Nhạc Bất Quân bởi vì còn bị Khống Hạc Cầm Long làm cho hoảng hốt vì thế chỉ có thể liên tục lùi về sau không phát huy hết toàn bộ thực lực. Có thể hắn hiện tại đang là tu vi Thiên Huyền nhưng tâm cảnh lại không quá ổn định, chỉ cần một ít kích thích liền r·ối l·oạn cả lên.

“Đây chính là hệ quả của việc sống trong an toàn.”

Trác Phàm trầm ngâm nói.

Hơn ai hết, hắn vô cùng rõ ràng lý do. Trong khi những đệ tử của ma đạo tông môn phải tự lực cánh sinh, không biết mạng sẽ mất bao giờ thì những đệ tử chính phái lại đơn thuần tu luyện. Cái mà bọn họ gọi là tỉ thí thực chất chỉ có tác dụng ít mà thôi.

Không dám vượt qua giới hạn an toàn thì khi bị ép đến đường cùng sẽ như Nhạc Bất Quân kia. Mà lại, đây chỉ mới là trận đấu bình thường chứ không phải sinh tử nữa.

Sau khi đỡ được hơn trăm chiêu, gương mặt Nhạc Bất Quân trở nên trắng bệch, hơi thở gấp gáp không ổn định như ban đầu. Mỗi bước chân lui về phía sau đều hiện rõ sự run rẩy khiến cho hắn hoàn toàn bị Mạc Thiên Sinh áp chế.

Trong khi đó, ở phía đối diện, Mạc Thiên Sinh trở thành người nắm quyền chủ động thì càng đánh càng hăng. Thể lực của hắn được rèn luyện theo năm tháng, chính vì vậy cho dù nhục thân cũng bị Hoàng Long Chân Khí gây áp lực cũng vẫn chịu đựng được thêm một thời gian nữa.

“Cứ thế này lại không tốt.”

Nhạc Bất Quân ý niệm lưu chuyển trong phút chốc. Hắn liều mạng đem toàn bộ nguyên lực bộc phát trong thoáng chốc, vô số kiếm mang hình thành bức lui Mạc Thiên Sinh.

Nhân cơ hội đó, Nhạc Bất Quân lập tức nhảy lên không trung. Một khắc này, dưới chân của hắn bỗng nhiên xuất hiện phù đồ bát quái đang liên tục xoay vòng. Hai màu trắng đen xen kẽ hợp lại thành một vòng tròn hoàn mỹ, còn có hình bát giác bên ngoài đang liên tục phát sáng.

Toàn thân Nhạc Bất Quân nổi lên quang mang. Sau lưng càng có kiếm khí tung hoành, kiếm ý ngưng tụ hóa thành cuồng phong vờn quanh, tưởng chừng một chút ngoại vật bên trong phạm vi đều sẽ b·ị c·hém thành hai nửa.

“Đây là chiêu thức mạnh nhất hiện tại của ta. Nếu như ngươi đỡ được thì xem như ngươi thắng.” Nhạc Bất Quân hô hấp dồn dập, gương mặt y như bạch tạng nhưng vẫn cố gắng thở sâu nói.

Mạc Thiên Sinh ngẩng đầu nhìn lên kiếm khí bàng bạc xung quanh Nhạc Bất Quân, trong lòng đã có tính toán. Hắn không chút do dự dang rộng hai chân bằng vai, thân thể hơi chùn xuống một chút.



Khoảnh khắc ấy, toàn bộ hoàng quang bỗng chốc ảm đạm. Mà không, phải nói là tất cả đang hội tụ lên trên Kim Cang Thương đem nó phát ra ánh sáng lóa mắt.

Mạc Thiên Sinh giương cao đôi tay. Ngay lúc này, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung tại đầu mũi thương.

“Dùng nguyên lực tập trung ở đan điền rồi truyền khắp cơ thể. Hạ thấp trọng tâm, dùng một phần nguyên lực đem bản thân cố định tại mặt đất vì đó làm bàn đạp. Số còn lại toàn bộ tập trung trên binh khí.”

“Giữ vững tâm thần, tĩnh lặng như mặt nước. Lúc này xung quanh chỉ có ngươi và binh khí trong tay. Dùng nguyên lực làm vật dẫn, để bản thân câu thông với ái binh. Một khi làm được điểm này, ngươi tự khắc sẽ biết bước tiếp theo như thế nào.”

Lời nói của Trác Phàm giống như một hồi chuông dài liên tục vang vọng trong đầu Mạc Thiên Sinh. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu dựa theo hướng dẫn của sư phụ tìm kiếm sự liên kết.

Bỗng nhiên, Mạc Thiên Sinh mở mắt ra, gương mặt tràn đầy tự tin. Hắn nhìn Nhạc Bất Quân hô lớn: “Một đòn này, cũng là ta toàn lực ứng phó. Nếu như đỡ được, đống điểm tích lũy kia ta không cần nữa.”

“Được lắm!”

Nhạc Bất Quân cười lớn, chiến ý dâng lên đến cực hạn. Chỉ thấy lam quang hóa thành bản chân hỏa hội tụ trên lưỡi kiếm bắt đầu bùng lên.

Một thước… ba thước… một trượng… ba trượng. Cho tới mười trượng thì dừng lại.

“Bát Quái Trảm!”

Thanh kiếm được phóng đại kích thước đến mười trượng bị ngọn lửa bao bọc tức thì trở nên vĩ ngạn. Cho dù đứng ở rất xa, đám người Nhạc Thừa Chí và cả Tần Đồng Long đều cảm thấy khó thở.

“Ngươi sẽ dùng võ kỹ gì để đỡ đòn này đây?” Tần Đồng Long tràn đầy chờ mong quan sát. Hắn tin tưởng tiếp theo sau, Mạc Thiên Sinh nhất định sẽ tung chiêu thức khủng bố nào đó. Nhưng không…

Đáp lại sự kì vọng của tất cả mọi người, Mạc Thiên Sinh chỉ dẫm mạnh chân bước tới một bước, gân xanh trên trán nổi lên thấy rõ. Mà song thủ lúc này cầm chặt Kim Cang Thương hung hăng bổ một bổ.

Không phải võ kỹ gì, chỉ đơn thuần bổ mạnh!

Khóe miệng Trác Phàm khẽ nhếch lên, bộ dạng vô cùng hài lòng: “Cuối cùng tiểu tử này cũng đã làm được.”