Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 227: Chuẩn Bị




Chương 227: Chuẩn Bị

Không lâu sau, Nhạc Bất Quân đã quay trở lại, bên cạnh ngoại trừ Nhạc Thừa Chí, Hồ Lam Khanh còn có hai nam tử khác tương đối lạ mặt.

Phát giác Mạc Thiên Sinh đang nhìn về hướng này, Nhạc Bất Quân áy náy nói: “Thật ngại quá. Chúng ta gom toàn bộ điểm tích lũy lại cũng chỉ khoảng năm vạn mà thôi.”

“Không sao cả.”

Mạc Thiên Sinh sảng khoái nói: “Nhiêu đó cũng đủ rồi. Ta có thể dùng toàn bộ điểm của mình để cược với ngươi. Đổi lại, ta muốn chọn cách đặt cược.”

“Nói nghe một chút.”

Nhạc Bất Quân trong lòng nở hoa. Nếu như lần này hắn thắng thì sẽ được rất nhiều điểm tích lũy. Tuy nói hắn sẽ không chiếm toàn bộ nhưng nếu lấy chừng một nửa trong số đó cũng tương đối phong phú rồi.

Có điều, Nhạc Bất Quân cũng không phải kẻ ngốc. Năm vạn điểm tích lũy tương đương năm triệu linh thạch. Cho dù là một đại thế gia ở hạ vực cũng chưa chắc có ngần ấy số tiền, thế nên khi đặt cược phải cực kì cẩn thận tránh để bản thân và đồng đội bị hố.

Mạc Thiên Sinh dường như đã biết điểm này nên cười nói: “Luật cá cược rất đơn giản. Chúng ta dùng phương thức năm đối năm. Bất quá, chúng ta dùng cược nhiều hơn một vạn điểm cho nên sẽ có một giờ chuẩn bị còn các vị thì không.”

“Chỉ thế thôi sao?” Nhạc Bất Quân hỏi lại. Hắn còn cho rằng điều kiện có gì khắc khe. Nếu như không bị hạn chế gì thì khả năng thắng vẫn là rất cao.

“Chỉ thế thôi.” Mạc Thiên Sinh đạm mạc cười một tiếng sau đó quay về sau nhìn những đồng đội của mình đá mắt, khóe miệng càng là nhếch lên.

Phía bên này, Nhạc Bất Quân làm sao biết được đối phương đang toan tính điều gì. Có điều hắn cảm thấy với thực lực của mình và huynh đệ đồng môn hợp lại thì dù có chấp một chút cũng chẳng sao.

Thế là, Nhạc Bất Quân quay đầu giảng giải với nhóm người Nhạc Thừa Chí một chút. Tuy có hơi nghi hoặc nhưng nghĩ lại điều ấy cũng hợp lý nên không có ý kiến gì thêm.



Lúc này, Trác Phàm đã giống như đã bàn bạc từ trước. Chỉ thấy Vương Phú Hào từ từ đi ra bãi đất trống, chỉ giới trong tay sáng lên sau đó là hàng trăm hàng nghìn viên linh thạch rơi xuống mặt đất.

“Hắn… Hắn đang bày trận sao?” Nhạc Bất Quân nói.

Bỗng nhiên Nhạc Thừa Chí vỗ đầu một cái như nhớ lại điều gì: “Ta quên mất. Vương Phú Hào có khả năng bày trận. Ngoài ra, hắn còn có linh bảo khiến đồng đội tăng lên một tiểu cảnh giới.”

Nhạc Bất Quân nhíu mày nhìn Vương Phú Hào đang dùng thế sấm chớp không kịp bưng tai để bày trận. Hắn mặc dù không hiểu về trận pháp nhưng nhìn khí thế kia ước chừng đã đạt tới cấp ba rồi.

“Tăng một tiểu cảnh giới thì không cần để ý. Tu vi của mỗi người trong chúng ta hầu hết đều thuộc Đoán Cốt hậu kỳ, trong khi ấy bọn chúng chỉ mới trung kỳ mà thôi. Cho dù tăng lên một trọng cũng không quá đáng kể. Cái khó chơi nhất bây giờ chính là làm sao để giải quyết trận pháp của Vương Phú Hào.”

Nhạc Thừa Chí tập trung quan sát một hồi rồi nói: “Không thể nhìn ra kia là loại trận pháp gì. Có lẽ chỉ khi bắt đầu thì Vương Phú Hào mới khởi trận.”

Hồ Lam Khanh nói: “Phóng lao thì phải theo lao. Trận pháp cấp ba cũng không phải là quá khó đối phó.”

Hai người còn lại trong nhóm của Nhạc Bất Quân là một tráng tử tên Nghiêm Hạc nhưng so với Hồ Lam Khanh thì gọn gàng hơn một chút mặc một bộ thổ bào khá rộng để lộ ra bộ ngực vạm vỡ. Người còn lại tên Tùng Miêu thì hoàn toàn trái ngược, bộ dạng nhỏ nhắn lại hay cúi người giống như một con mèo nhỏ, bước đi nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.

Một canh giờ sau.

Mạc Thiên Sinh và đồng bọn đã đứng đợi sẵn.

Ngay khi Nhạc Bất Quân đi ra, cả hai chỉ hơi gật đầu chứ không nói lời nào.



Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cho lá cây rơi xuống, hương thơm của những cánh hoa thoang thoảng bay qua. Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt của Nhạc Bất Quân và Mạc Thiên Sinh lập tức trở nên nghiêm túc hẳn. Cả hai đồng loạt nhấc tay bắn ra chưởng pháp. Hai luồng nguyên lực ngoại phóng cứ như lưu tinh bay lên trời v·a c·hạm vào nhau.

Ầm!

Một âm thanh to lớn giống như tiếng ngòi nổ bắt đầu trận tỉ thí vang lên.

Ở bên ngoài vòng chiến, mọi người đều có thể nhìn thấy được rõ ràng. Ngay cả các thí sinh bị loại trước đó cũng chưa rời đi ngay. Bọn họ muốn xem thử kết cục của trận chiến này sẽ là như thế nào.

Bất quá, trong thâm tâm của bọn họ giống như đã có đáp án.

Nhạc Bất Quân và đồng bọn là những đệ tử của Hoàng Dược Cốc trà trộn vào bên trọng. Đây chính là một trong thất đại tông môn của Đại Lục Chu Thiên này. Mặc dù chiến lực so với những môn phái khác có phần yếu thế nhưng dù sao người bên ngoài cũng khó lòng so bì được.

Trong khi đó, phía bên Mạc Thiên Sinh thì lại khác. Vương Phú Hào dùng tiền mua điểm tích lũy, chuyện này không có gì là lạ. Một Tần Hồng Ngọc không quá nổi bật. Đến tận bây giờ mà chỉ có vừa đúng một nghìn điểm. Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng thì không cần phải nói. Bọn họ tuy mạnh nhưng thực lực chỉ ở mức phổ thông của cảnh giới Đoán Cốt mà thôi.

Còn có Mạc Thiên Sinh.

Cái tên này đối với bọn họ mà nói là tương đối xa lạ nhưng nhìn vóc dáng mập mạp thế kia thì chắn chắn thực lực không có bao nhiêu rồi.

Cùng lúc đó, trong đình viện nhỏ, các trưởng lão cũng đang không ngừng đánh giá trận đấu này. Một trong số ấy vuốt vuốt chòm râu lên tiếng: “Ta cảm thấy lũ tiểu tử này đúng là nghé con không sợ cọp. Nhạc Bất Quân, Nhạc Thừa Chí đều là những đệ tử tiềm năng được trọng tâm bồi dưỡng. Chúng chỉ mới nhập môn cách đây không lâu nhưng tu vi và thực lực đã thăng tiến rất nhiều. Nếu như mà bị đả bại thì chẳng phải chúng ta nên tìm một cái hố mà chui hay sao. Ha ha.”

Nghe vậy, một phụ nhân cười khẽ nói: “Nhưng lỡ đâu điều đó thành sự thật thì sao? Tứ trưởng lão, huynh đừng có tự tin thái quá như vậy nha.”

“Ta là sư phụ của Nhạc gia huynh đệ thì sao lại không tự tin về bọn chúng được.” Tứ trưởng lão nhịp đùi, bộ dạng không quá quan tâm.

Phía bên ngoài, Trác Phàm vẫn im lặng quan sát mà không nói một lời. Chỉ là trong đôi mắt lộ ra vài phần thưởng thức.



Lạc Thiến Thiến thì không ngừng cảm thán thầm nghĩ Mạc Thiên Sinh việc gì phải ngốc nghếch đến như vậy.

Lúc này đây, ngay khi t·iếng n·ổ vừa dứt, Hồ Lam Khanh lập tức dùng chấn cước bay lên, đại phủ nhập không tỏa ra khí thế hừng hực. Dưới chân hắn, Nhạc Bất Quân, Nhạc Thừa Chí, Nghiêm Hạc đồng loạt dùng bộ pháp áp sát chỉ có Tùng Miêu vẫn đứng lặng một chỗ rồi biến mất đằng sau đống bụi bặm.

Mạc Thiên Sinh đứng ở đầu tuyến quan sát hết thảy sau đó nhanh chóng quay đầu nói: “Tất cả đều dựa theo kế hoạch mà thực hiện.”

“Được!”

Vương Phú Hào hô ứng một tiếng đồng thời lấy chiếc khiên ngọc đã sử dụng trước đó kích hoạt. Ánh sáng màu lam ngọc tức thì bao phủ lên tất cả mọi người.

“Ầm! Ầm!”

Mạc Thiên Sinh cảm nhận được cơ thể đang có một luồng ngoại lực nhu hòa tiến vào, từng mạch máu lập tức trở nên linh động khiến cho nguyên lực trở nên hài hòa hơn.

“Đoán Cốt thất trọng?”

Nhạc Bất Quân sắc mặt trở nên khó coi quay sang Nhạc Thừa Chí như muốn hỏi: “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói tăng có một trọng hay sao?”

Nhạc Thừa Chí đối diện với ánh mắt kia liền lúng túng nói: “Ta không biết. Có lẽ lúc đó quá nhiều ngươi nên hiệu ứng khác biệt đi.”

“Giờ có nói gì cũng muộn rồi. Bao nhiêu đó chúng ta vẫn có thể đối phó được.” Nghiêm Hạc nói.

Ầm! Ầm!

Thế nhưng đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động hình thành vô số vết nứt vỡ đem nơi này vốn dĩ là một khu đất bằng phẳng trở nên gồ ghề.