Chương 226: Sáu Vạn Điểm
Nhạc Bất Quân lộ ra vẻ mặt hứng thú nhìn Mạc Thiên Sinh hỏi: “Đặt cược sao? Vậy ngươi định đặt cược cái gì?”
Mạc Thiên Sinh lấy trong người tấm ngọc bài của mình. Một luồng ánh sáng nhu hòa phát ra để lộ một vài con chữ.
“Bốn nghìn sáu trăm tám mươi.”
Nhạc Bất Quân biết đó là điểm tích lũy của Mạc Thiên Sinh nhưng không nói gì. Có lẽ bao nhiêu điểm ấy đã đủ để làm người khác động dung nhưng nếu đem so với những gì hắn đang có thì vẫn chưa được một phần.
Thấy Nhạc Bất Quân như vậy, đám người phía sau Mạc Thiên Sinh lập tức bước ra. Bọn họ đồng loạt đem ngọc bài của mình phóng thích để lộ số điểm bên trên.
Tất cả đều đã vượt qua ngưỡng một nghìn điểm, chỉ có Tần Đồng Long là vừa đủ không hơn không kém.
“Như vậy đã đủ chưa?” Mạc Thiên Sinh hỏi.
Nhạc Bất Quân nhìn Mạc Thiên Sinh hồi lâu. Phải biết đây là cuộc đánh cược giữa hai người. Nhạc Bất Quân thì không nói gì bởi vì điểm tích lũy của hắn rất nhiều. Dù cho có thua đi chẳng nữa thì cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông.
Còn Mạc Thiên Sinh thì lại khác. Hắn cơ hồ đã đánh cược tất cả vào ván cuối cùng này.
Chưa kể đó, điều khiến Nhạc Bất Quân coi trọng đối với Mạc Thiên Sinh là hắn có được những người đồng đội tốt. Phải biết bọn họ chỉ mới làm quen cách đây không lâu lại không cách nào chắc chắn liệu Mạc Thiên Sinh có thắng nổi hay không. Thế mà dù vậy bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.
Điều này làm cho ấn tượng của Mạc Thiên Sinh trong mắt Nhạc Bất Quân lại tăng lên vài phần. Có điều tất cả cũng chỉ có thế.
Nhạc Bất Quân thay đổi vẻ mặt như bị một tầng băng sương bao bọc nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Ngươi không chỉ định dùng điểm tích lũy của mình mà cả của đồng bọn để đánh cược. Nếu như ngươi thua, tất cả đều sẽ bị loại.”
Nói đến đây, Nhạc Bất Quân lại đưa ánh mắt nhìn về những người phía sau hỏi: “Còn có, ta chỉ cần cùng Mạc Thiên Sinh đánh cược, không can hệ gì tới các ngươi. Nếu nguyện ý rút lui khỏi việc này, ta sẽ cho phép các ngươi thông quan mà không cần trả giá bất cứ điều gì.”
Nghe tới đây, Vương Phú Hào cơ hồ không chút do dự nói: “Từ bỏ Mạc huynh đệ tự mình thông quan chính là đã trả giá. Đối với ta mà nói thì quá đắt.”
“Ta cũng thế.” Những người còn lại thay nhau phụ họa.
Trong lòng Nhạc Bất Quân âm thầm tán thưởng khả năng thu phục nhân tâm của Mạc Thiên Sinh nhưng bên ngoài thì lại không ngừng cười lạnh. Hắn nhếch mép lộ ra một nụ cười chế giễu.
“Đã các ngươi không biết điều như vậy thì ta sẽ thành toàn. Nói đi. Đánh cược thế nào?”
Mạc Thiên Sinh hỏi lại: “Hiện tại người đứng ở vị trí đầu bản khoảng chừng bao nhiêu điểm?”
Mạc Thiên Sinh biết Nhạc Bất Quân là đệ tử của Hoàng Dược Cốc trà trộn vào bên trong cho nên số điểm tích lũy bên trong ngọc bài của thập cường chưa chắc đã đúng. Dù sao bên trong có lẽ có gần một nửa là người của Hoàng Dược Cốc rồi.
Điểm này Nhạc Bất Quân cũng vô cùng rõ ràng nên không giải thích. Hắn quay đầu nhìn Nhạc Thừa Chí một chút.
Hiểu ý, Nhạc Thừa Chí lên tiếng: “Hiện tại thí sinh đừng đầu ước chừng hai vạn bốn nghìn điểm tích lũy.”
Trên thực tế, số điểm này cũng không phải là đối phương thực sự có được mà là Nhạc Thừa Chí và các huynh đệ đồng môn trong quá trình trà trộn nắm được hành tung. Biết được đối phương không chỉ có kinh nghiệm về dược đạo mà thân thủ còn không tệ nên mới quyết định ban thưởng thêm theo yêu cầu của các trưởng lão đưa ra.
Mạc Thiên Sinh tất nhiên là không biết điều đấy chỉ có thể âm thầm kinh hãi. Hắn vốn cho bản thân đã không tệ lắm vậy mà so với đối phương còn cách xa tới mấy lần.
Như nhìn ra tâm trạng của Mạc Thiên Sinh, Nhạc Bất Quân cười khẽ nói: “Hiện tại các ngươi tổng cộng có khoảng một vạn điểm. Cho dù thắng cuộc đi nữa thì cũng chỉ mới hai vạn. Ngươi nói bản thân muốn đứng ở đệ nhất bản, điều này là không có khả năng rồi.”
Mạc Thiên Sinh cúi đầu không nói.
Vương Phú Hào từ phía sau đi lên vỗ vai hắn: “Mạc huynh đệ. Vị trí đệ nhất thật sự quan trọng đến vậy sao?”
Mạc Thiên Sinh khẽ gật đầu: “Với ta thì là thế. Ngươi không hiểu được đâu.”
Hắn không thể tưởng tượng nếu như thất bại Trác Phàm sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Xì…”
Đúng lúc ấy, bên tai hắn như vang lên âm thanh gì đó. Mạc Thiên Sinh đang cúi đầu thì nhìn thấy mặt đất có vài giọt nước đang nhanh chóng hình thành một dấu mũi tên.
Mạc Thiên Sinh quay mặt nhìn sang thì thấy phía xa xa còn có vài mũi tên bằng nước khác nữa. Biết được đây là kí hiệu của Tiểu Giao Long hắn không chút chần chờ nói với đám người Nhạc Bất Quân.
“Đợi ta một chút.”
Ước chừng nửa tuần trà (năm phút) Mạc Thiên Sinh lập tức hớn hở đi lại, gương mặt đầy vẻ hưng phấn.
“Ngươi đây là bị làm sao vậy?” Vương Phú Hào nghi ngờ hỏi.
Thế nhưng lúc này Mạc Thiên Sinh làm gì còn tâm tư để trả lời. Hắn khẽ vỗ vai Vương Phú Hào, gật đầu với mọi người rồi tiến đến trước mặt Nhạc Bất Quân nói: “Bây giờ thì đã đủ sao?”
Vừa nói, Mạc Thiên Sinh vừa đem ngọc bài của mình lần nữa đưa ra. Ánh sáng nhu hòa phóng thích để lộ con chữ bên trong.
Nguyên bản Nhạc Bất Quân còn thờ ơ lãnh đạm nhưng khi nhìn thấy con số bên trong biến đổi liền trợn tròn mắt, cái miệng không tự chủ há ra đủ để bỏ nguyên quả trứng ngỗng vào.
“Sáu…sáu vạn điểm?”
“Cmn!” Ngay cả Tần Đồng Long vừa rồi còn im lặng quan sát khi nhìn đến số điểm tích lũy của Mạc Thiên Sinh liền nhịn không được chửi thề một tiếng. Cũng may âm thanh của hắn phát ra vô cùng nhỏ nên chẳng ai nhận ra. Nếu không bị phát hiện chửi thề trong hình dạng nữ nhi thì quá kì lạ.
“Ngươi… ngươi từ đâu có được ngần ấy điểm tích lũy vậy chứ? Chỉ mới nửa tuần trà thôi mà?” Vương Phú Hào nhịn không được hỏi.
“Đại khá ta có quý nhân phù trợ đi.” Mạc Thiên Sinh qua loa trả lời. Việc Tiểu Giao Long ra ngoài sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện nhưng hắn không muốn bán đồng đội. Mà lại, hắn cũng không biết Tiểu Giao Long từ đâu mà lại có rất nhiều ngọc bài, điểm số bên trên còn vô cùng phong phú nữa.
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh lặp lại câu hỏi lần nữa với Nhạc Bất Quân.
Cho đến thời điểm này, Nhạc Bất Quân mới kịp phản ứng lại mà nhìn ngọc bài trong tay của mình. Hiện tại hắn có khoảng ba vạn điểm tích lũy, đem so ra chỉ bằng một nửa của Mạc Thiên Sinh mà thôi.
Như đoán được tâm lý của Nhạc Bất Quân, Mạc Thiên Sinh bình tĩnh nói: “Kì thực bây giờ khách chủ đảo lộn nhưng ta vẫn như cũ muốn đặc cược. Chỉ cần ngươi gom được đại khái năm mươi vạn là được. Tất nhiên, nếu đã thấp hơn thì quyền lựa chọn đánh cược thế nào vẫn do ta quyết định.”
Nghe thế, Nhạc Bất Quân cười mà không cười nhìn Mạc Thiên Sinh hỏi lại: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đánh cược sao? Nên nhớ ở đây rất nhiều người, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì tất cả sẵn sàng lao lên c·ướp sạch điểm tích lũy mà ngươi đang có.”
Thế nhưng, trước sự đe dọa của Nhạc Bất Quân, Mạc Thiên Sinh ngược lại chỉ cười trừ lắc đầu: “Không. Ngươi sẽ không làm như vậy.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì bên ngoài còn có rất nhiều người đang theo dõi. Dù ngươi không sợ làm xấu mặt của mình thì cũng sợ bị các trưởng lão trừng phạt vì không biết giữ thể diện cho Hoàng Dược Cốc.”
“Ha ha.”
Nhạc Bất Quân cười lạnh: “Hình như ngươi hiểu lầm gì đó rồi thì phải. Nếu như ta sợ hãi thì việc gì phải ngăn ở nơi này để c·ướp điểm thí sinh đâu. Phải biết là trước đó không chỉ các ngươi mà còn có rất nhiều kẻ không biết trời cao đất dày bị bọn ta đánh cho nhừ tử rồi ném ra bên ngoài Hoàng Dược Cốc.”
“Không cần phải hù dọa như vậy. Tất cả bọn chúng đều là những kẻ tâm không chính thuần, nên dù có b·ị đ·ánh cũng là trừng phạt. Bất quá chúng ta lại khác, trong suốt quá trình đến đây chưa từng hạ sát thủ hay âm hiểm ai bao giờ. Điểm này có lẽ những trưởng lão thông qua trận thức quan sát đều đã nhìn thấy rõ ràng. Mặt khác, ta tin tưởng những đệ tử của Hoàng Dược Cốc đời trước sẽ không phải dạng âm hiểm này.”
Nhạc Bất Quân lặng nhìn Mạc Thiên Sinh thật lâu. Sau cùng hắn ngửa mặt cười lớn, bộ dáng không có băng lãnh giống như vừa rồi.
“Ha ha. Thật sự là không thể nào mà lừa được. Các ngươi đợi một chút, ta gom điểm tích lũy. Nên nhớ là dù có thua thì cũng không lấy lại được đâu đấy.”
“Chắc chắn rồi.” Mạc Thiên Sinh cười đáp.