Chương 228: Trận Pháp Khởi
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đang lao đến với tốc độ cao, đám người Nhạc Bất Quân liền dừng lại. Cảm nhận mặt đất bằng phẳng hình thành chấn động, bản thân bọn họ bất giác mất đi trọng tâm mà vội vàng nhảy lùi về phía sau.
“Càn Khôn Vi Dẫn. Thiên Viên Địa Phương. Khốn Thần Khúc Hồn. Phong Sa Trận Khởi.”
Nương theo chú ngữ, Vương Phú Hào đưa tay kết ấn. Một loạn hình thái khó hiểu cũng tiếng tụng niệm vang lên trong miệng. Đến khi hắn lần nữa mở mắt, đồng tử bỗng chốc hóa thành một màu vàng rực rỡ như hoàng kim.
Mà đại địa trước mặt giờ khắc này đang biến hóa dữ dội. Chỉ thấy trong phạm vi trăm trượng, mặt đất như bị một cơn gió bấc thổi qua đem bụi bẩn nổi lên mịt mù, cho dù là những người bên ngoài thông qua trận pháp cũng chẳng cách nào có thể nhìn rõ được mọi thứ.
Gương mặt Nhạc Bất Quân trở nên khó coi. Hắn cố gắng mở to mắt nhìn năm bóng ảnh kia đang dần dần biến mất bên trong bụi mù mà hối hận vạn phần.
“Xem ra kia chính là trận pháp ẩn nặc.” Nhạc Bất Quân nói.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Trận pháp này tuy không mạnh bằng sương độc bên trong đầm lầy nhưng chúng ta không được lơ là. Phải biết lúc đó di chuyển thuận lợi hơn những người khác là do ngọc bài chúng ta có sẵn trận pháp khắc chế còn cái trước mắt lại vô cùng xa lạ.” Nhạc Bất Quân nói.
“Xem ra trước tiên cần phải cảm ứng Vương Phú Hào đang ở đâu mới được.” Nhạc Thừa Chí nói.
“Việc này cứ để cho ta.”
Hồ Lam Khanh vừa nói vừa bước lên một bước. Thân thể to lớn của hắn vốn dĩ đã đồ sộ bây giờ vận nguyên lực lại nở ra gấp rưỡi. Từng thớ cơ phập phồng một cách bắt mắt xen lẫn ánh sáng của nguyên lực ngoại phóng.
Và rồi, Hồ Lam Khanh ngửa mặt gầm lên một tiếng sau đó cúi thấp người.
“Vù vù!”
Phong cương mắt đầu nổi lên đem một ít bụi bặm vờn quanh thân thể của hắn. Cánh tay phải chầm chậm co lại để lộ ra đầu quyền lớn bằng cái đầu của đứa bé đang ngày một phát ra dư quang.
Ầm!
Dưới chân hắn, một cái hố nông lập tức hình thành như thể không cách nào thừa nhận nổi áp lực phát ra từ thân thể to lớn kia.
“Vẫn Quyền!”
Hồ Lam Khanh hét lớn đồng thời đánh ra quyền phong. Võ kỹ phóng thích mang theo hư ảnh giống như một quả thiên thạch lao thẳng vào bên trong trung tâm trận pháp. Và hiển nhiên là…
Ầm!
Tiếng nổ mạnh như rách cả màn nhĩ lập tức vang động tứ phương đến mức đứng từ rất xa nhưng Trác Phàm vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng mặc dù sau khi lưu ảnh phát ra vài tức.
Lúc này, bão cát bị võ kỹ của Hồ Lam Khanh công kích bỗng nhiên bốc lên hỏa diễm nóng rực. Ánh sáng từ những đóm l·ửa b·ùng l·ên như pháp hoa nở rộ để lộ ra thân ảnh đang đứng tại trung tâm chính là Vương Phú Hào.
Vương Phú Hào hai tay kịch liệt run rẩy. Có vẻ như đòn công kích của Hồ Lam Khanh quá mạnh mẽ đến mức kẻ khống trận là hắn cũng khó lòng ổn định trong giây lát.
Điều này không thể trách Vương Phú Hào được. Thông thường một trận sư muốn bố trí xong trận pháp cần phải tốn rất nhiều thời gian. Trong khi đó, thời gian là thứ mà hắn thiếu thốn nhất trong lúc này. Trận pháp kia mặc dù có ba động của cấp ba nhưng thực chất vẫn chưa hoàn mỹ, dù sao một canh giờ sao có thể hoàn thành được cơ chứ.
Sau khi nhìn ra vị trí của Vương Phú Hào. Nhạc Bất Quân không chút do dự đạp bộ lao lên. Cùng lúc đó, Nghiêm Hạc cũng theo sát phía sau như hình với bóng.
Khi hai người xâm nhập trận pháp thì hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện ngăn chặn.
Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng liều mạng thi triển võ kỹ mạnh nhất của mình. Nhờ có linh bảo của Vương Phú Hào nên tu vi của họ tăng lên khiến cho uy lực của võ kỹ nâng lên đáng kể.
Thế nhưng, đứng trước sự công kích ấy, Nghiêm Hạc bất ngờ tăng tốc. Binh khí của hắn là một cái đan đỉnh bằng ngọc lộ ra khí tức của linh bảo cấp bốn.
Nếu đối phương đã biết thân phận của mình, Nghiêm Hạc không việc gì phải che giấu nữa. Hắn bước về phía trước, hai tay kết ấn, đan đỉnh liên tục xoay vòng hóa thành vòi rồng cản trở trước mặt.
Lúc này đây, đòn công kích của Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng đã tới nơi. Bất quá, giống như chiếc lá bị gió cuốn đi, lượng nguyên lực hùng mạnh mà cả hai vất vả phóng thích lại bị cuồng phong hóa giải một cách dễ dàng.
Sau khi ngăn chặn hết thảy, Nghiêm Hạc quay mặt nói với Nhạc Bất Quân: “Hai người này cứ để cho ta ngăn chặn, sư huynh đi giải quyết khống trận sư trước đi.”
“Được.”
Nhạc Bất Quân hô ứng một tiếng, cước bộ không hề dừng lại chút nào. Hắn khéo léo nhảy qua đầu của Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng nhằm tiếp cận Vương Phú Hào.
Nhưng mà, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì sao Mạc Thiên Sinh có thể có gan cá cược đâu.
Ngay lúc kẻ địch còn cách bản thân mười trượng, khóe miệng Vương Phú Hào bỗng nhiên nhếch lên. Dưới chân hắn, mặt đất dâng lên từng đợt gợn sóng.
“Cát lún?”
Nhạc Bất Quân kinh ngạc phát hiện chân trái của mình vừa bị nuốt xuống một nửa. Không dám khinh địch hắn vội vàng dồn trọng tâm vào chân phải nhảy lên phía trên.
Giữa không trung, thanh kiếm trong tay Nhạc Bất Quân lóe lên ánh bạc. Mười đạo kiếm khí bay ra xuyên qua làn gió của đại mạc nhắn vào Vương Phú Hào.
Năm trượng.
Bốn trượng.
Ba trượng.
Nhạc Bất Quân nhíu mày. Hắn phát hiện có điểm gì đó không chính xác. Vương Phú Hào vẫn đứng ở phía đối diện, có điều mặc kệ kiếm khí đang tới trước mặt mà lại bình chân như vại không hề di chuyển.
Cho tới khi kiếm khí đến nơi, Nhạc Bất Quân mới nhận ra bản thân đã bị lừa.
Vương Phú Hào bị kiếm khí cắt ra làm đôi tức thì biển đổi thành một pho tượng bằng cát sụp đổ hòa vào trong sa hải.
Cùng lúc đó, Nhạc Bất Quân ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trên bầu trời không biết từ lúc nào đã có một cái đồ án nho nhỏ. À không, nếu từ xa nhìn là thế nhưng trong mắt của hắn lại vô cùng khủng kh·iếp.
Hơn trăm đạo sa thương (thương cát) từ trong gió lốc hình thành mượn nhờ khí lưu lao xuống với tốc độ chóng mặt.
“Đại ca!”
Lúc này, Nhạc Thừa Chí đã vào bên trong trận pháp nhìn thấy cảnh này liền hoảng. Số lương sa thương quá mức nhiều cho dù có Nhạc Bất Quân có ba đầu sáu tay đi nữa cũng khó lòng chống đỡ.
“Đạp vào đây.”
Trong lúc cấp bách, Hồ Lam Khanh khụy hai chân xuống đồng thời co hai tay lại.
Hiểu ý, Nhạc Thừa Chí cùng Tùng Miêu đồng loạt nhảy lên không trung.
Một lực đạo mạnh mẽ ngay sau đó đánh vào bàn chân đem thân thể bọn họ phóng thẳng lên trời cứ như khẩu pháo khai nòng. Hai người cứ như vậy đến ngay tại Nhạc Bất Quân rồi đồng loạt tế ra binh khí.
“Hồi Toàn Kiếm Thuật!”
Ba người ba thanh kiếm đồng thời thi triển võ kỹ Huyền Giai ngăn chặn công kích.
Thế nhưng Sa Thương kia phản phất vô cùng vô tận. Hết đợt này tới đợt khác hình thành phóng xuống.
Trong lúc cấp bách, Hồ Lam Khanh từ bên ngoài hét lớn: “Sư huynh. Phi Phong Bộ.”
Dứt lời, Hồ Lam Khanh nhấc lên đại phủ, gồng hết sức bình sinh mà huy động. Từng đợt từng đợt phong cương nổi lên mang theo lam sắc lóa sáng bay ra. Mặc dù bị cơn gió mạnh mẽ của trận pháp làm cho yếu bớt phần nào nhưng căn bản không thể tiêu tan.
Nhóm người Nhạc Bất Quân vốn dĩ sắp rơi xuống nhưng nghe được âm thanh của Hồ Lam Khanh liền vội vàng định thần. Giữa không trung, cả ba xoay người dồn nguyên lực xuống dưới bàn chân của mình.
Ngay khi phong nhận của Hồ Lam Khanh tiếp cận, cả ba liền mượn đó làm bàn đạp nhảy ra phía sau thoát khỏi ảnh hưởng của đống sa thương kia.
“Thật là suýt soát!”
Thoát khỏi hiểm cảnh, ba người đồng loạt thở phào, lồng như trở nên nhẹ nhõm mấy phần.
Đến bây giờ họ mới nhận ra bản thân dường như đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi quá mức coi nhẹ trận pháp sư là Vương Phú Hào.
Ở bên ngoài, Trác Phàm quan sát một màn này, trong đầu liên tục liên tưởng tới cảnh tượng ba người kia đạp lên phong nhận thoát khốn.
“Phi Phong Bộ Pháp kia khá là thú vị. Sau này có cơ hội nghiên cứu một chút mới được.”