Chương 225: Đặt cược
Đứng trước câu nói đầy tính chất soi mói của Nhạc Bất Quân, gương mặt của Mạc Thiên Sinh lập tức đen lại. Nhưng hắn không đi giải thích mà cười khẽ nói: “Ta thật tình cũng không muốn. Chỉ mong lần này thuận lợi giảm cân thoáng cái.”
Nhạc Bất Quân gật gù ra vẻ đã hiểu nhưng rồi lại lắc đầu: “Không đúng. Nếu là một tu giả chỉ cần muốn thì sẽ có thể dùng nguyên lực điều chỉnh thể trạng của bản thân. Tuy không thuộc kiểu vai u bắp thịt như một vài luyện thể tu giả nhưng muốn gọn gàng đâu phải là chuyện khó? Chẳng lẽ ngươi đây là có bệnh bẩm sinh sao?”
Phụt!
Chu Nhã Băng ở phía sau nhịn không được quay mặt đi. Lời nói của Nhạc Bất Quân có vẻ không bao gồm hàm ý mỉa mai nhưng chẳng hiểu sau lại khiến nàng buồn cười.
Nàng gặp Mạc Thiên Sinh không chỉ một lần. Tuy trước đó hắn không quá nổi bật nhưng dù sao mấy ngày vượt sâm lâm thì chạm mặt nhau nhiều cũng bình thường.
Chu Nhã Băng không biết vì sao Mạc Thiên Sinh lại thay đổi ngoại hình nhưng đoán chắc là có lý do. Nàng cũng nhận ra hắn đã mạnh hơn rất nhiều, điển hình là tu vi đột phá cùng với khí tức phát ra cũng cương đại không ít.
Bên cạnh nàng, Vương Phú Hào và Dương Cơ Hàn không có biểu hiện quá nhiều. Đối với bọn họ mà nói, Mạc Thiên Sinh có ơn giúp đỡ nên dù thế nào cũng không được cười nhạo theo.
Tần Đồng Long như cũ lựa chọn im lặng đứng ở sau cùng mà lặng lẽ quan sát. Tất nhiên, hắn không định để bốn người kia gánh vác toàn bộ mà chỉ đang đánh giá đối phương mà thôi.
“Đoán Cốt cửu trọng. Bước đi nhẹ nhàng như mây trôi nhưng lại ẩn hiện kình lực. Thực lực của người này nếu ở Tần Gia tuyệt đối xếp vào hàng tu giả trẻ tuổi ưu tú.”
Lại chú ý tới phía sau Nhạc Bất Quân là bốn người khác bao gồm Hồ Lam Khanh, Nhạc Thừa Chí và hai người khác tiến lên, gương mặt đám người bọn họ lập tức ngưng trọng.
Nhạc Bất Quân không quá để ý, một bộ dáng vẻ thương tâm nhìn Mạc Thiên Sinh.
Chẳng biết vì sao, khi thấy ánh mắt ấy, trong lòng Mạc Thiên Sinh bỗng dưng bài xích. Hắn ôm quyền nhìn Nhạc Bất Quân.
“Tại hạ Mạc Thiên Sinh, biết các vị chính là chốt chặn cuối cùng của vòng thi tuyển này. Dù thực lực tại hạ còn hạn chế nhưng nhất định sẽ dùng hết sức đột phá.”
Lúc này, Nhạc Thừa Chí mới bước tới bên cạnh Nhạc Bất Quân nói: “Ca ca. Người này là Mạc Thiên Sinh. Trong quá trình đến đây, hắn luôn luôn điệu thấp, không có quá nhiều biểu hiện. Bất quá, mỗi khi có người g·ặp n·ạn, hắn đều sẽ là người đầu tiên xông lên ứng cứu.”
Sau đó, Nhạc Thừa Chí lần lượt nhìn qua các gương mặt quen thuộc kia nói tiếp: “Vương Phú Hào vì cứu người chủ động tách lẻ với Hồ sư huynh, được không ít người ủng hộ tôn làm thủ lĩnh tạm thời. Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng là một trong số những người được hắn cứu. Mà lại, hai người này rất trung nghĩa, trong lúc Vương Phú Hào bị ca ca đánh trọng thương bọn họ chẳng những không rời đi, ngược lại còn liều mạng đột phá vòng vây trốn thoát.”
Cuối cùng, Nhạc Thừa Chí quay đầu sang Tần Đồng Long không nói.
“Sao thế?” Nhạc Bất Quân hỏi.
“Nàng ta tên Tần Hồng Lan.”
“Còn gì nữa?”
Nhạc Thừa Chí nhất thời nghẹn hòng rồi một mặt hoang mang nói: “Ta chỉ biết đến thế mà thôi.”
“Cái gì?”
Nhạc Bất Quân kinh ngạc nhìn kĩ Tần Đồng Long một lần nữa.
“Tu vi Đoán Cốt tứ trọng, không có ba động gì quá nổi bật?”
“Chính điểm này mới là đệ khó hiểu.”
Nhạc Thừa Chí nói tiếp: “Trong suốt quá trình tới đây, sự xuất hiện của nàng vô cùng mờ nhạt. Nếu không phải bây giờ có mặt tại chỗ này thì ta thật cho rằng nàng không hề tồn tại. Có vẻ nàng cũng giống như Vương Phú Hào am hiểu trận pháp vì vậy có thể che giấu hành tung của mình.”
“Ta biết rồi.”
Nhạc Bất Quân gật đầu như thể đã nghe được tất cả thông tin. Điều quan trọng nhất mà hắn nắm bắt chính là mỗi một người trong đối phương đều chừa từng làm chuyện xấu.
Vậy là đủ rồi!
Đến đây, Nhạc Bất Quân nhìn Mạc Thiên Sinh rồi mở miệng: “Ngươi nói bản thân sẽ dùng hết sức để đột phá đúng chứ?”
“Không sai.” Mạc Thiên Sinh gật đầu xác nhận.
Nhạc Bất Quân bước lên một bước, nguyên lực lập tức vận chuyển. Một thân khí thế bức người bành trướng khiến xung quanh nhất thời nổi lên một trận gió cuốn ngược đem mọi thứ thổi qua.
“Vậy để ta xem xem ngươi sẽ dùng hết sức vượt qua ta bằng cách nào.”
Mạc Thiên Sinh đưa tay che gió thổi vào khuôn mặt, đôi mắt nhíu lại nhìn Nhạc Bất Quân đang tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Hắn biết đối phương rất mạnh nhưng chỉ dựa vào bấy nhiêu uy áp mà muốn hắn lùi bước thì vẫn chưa đủ.
Mạc Thiên Sinh đồng dạng vận nguyên lực. Một thân bạch sắc nguyên lực lập tức phóng thích. Dưới chân hắn, một chút dòng khí bắt đầu lưu chuyển ngăn chặn toàn bộ uy áp của Nhạc Bất Quân thổi tới. Chưa đầy ba tức sau, trong phạm vi một trượng bao quát bốn người ở sau hắn đều được che chắn không chút tổn hao gì.
“A ha.”
Nhạc Bất Quân thoáng kêu lên một tiếng kinh ngạc. Hắn và Mạc Thiên Sinh hơn thua tới mấy tiểu cảnh giới, theo lý mà nói phải bị áp chế không ít thì nhiều mới đúng. Nhưng bây giờ xem ra bản thân vẫn còn quá coi thường đối phương.
Nghĩ tới đây, trong mắt Nhạc Bất Quân bắt đầu lộ ra chiến ý. Thân thể hắn hơi trầm xuống, cả người co lại như một chiếc lò xo bị đùn ép chực chờ được phóng thích.
Mạc Thiên Sinh nhìn thanh kiếm treo bên hông của Nhạc Bất Quân nhíu mày.
Thấy thế, Nhạc Bất Quân hơi đình chỉ động tác rồi nói: “Trừ phi ngươi chứng minh được bản thân có thực lực như những gì mình nói thì nó mới được rút khỏi vỏ.”
“Ta sẽ làm vậy.”
Mạc Thiên Sinh đạm mạc gật đầu, không vì lời nói của đối phương mà làm cho tức giận. Trên thực tế hắn cũng muốn nhân cơ hội này thử xem bản thân rốt cuộc đã đạt tới mức độ nào đồng thời vững chắc tạo nên tên tuổi của mình.
Hắn quay đầu thoáng cái nhìn Vương Phú Hào.
Hiểu ý, Vương Phú Hào liền quay đầu về bên trái nhìn xa xăm.
Phía bên ngoài, Trác Phàm đang đứng xem trò hay thì phát hiện Vương Phú Hào đang nhìn về phía mình. À không, là nhìn về phía trận pháp quan sát mới đúng. Tiếp theo sau, Mạc Thiên Sinh cũng dời tầm mắt sang hướng đấy ôm quyền bái một bái.
“Tiểu tử này có chút thú vị. Mượn Vương Phú Hào nhìn ra trận pháp quan sát biết được chúng ta đang theo dõi mà hành lễ. Đầy đủ cung kính.”
Trong đình nhỏ, các trưởng lão gật gù bộ dáng cực kì hài lòng với thái độ của Mạc Thiên Sinh.
Thế nhưng bọn họ nào biết, suy nghĩ kia kì thực là do bản thân họ tự đa tình mà thôi. Chỉ có Trác Phàm là hiểu được.
Bàn tay giấu trong ống áo khẽ động nhưng rồi thì dừng lại. Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên sau đó lẩm bẩm: “Bây giờ thì vẫn chưa được.”
Mạc Thiên Sinh cung kính cúi đầu hồi lâu nhưng rồi gương mặt lộ vẻ thất vọng.
“Không được sao?” Hắn lẩm bẩm.
“Không được cái gì cơ?” Vương Phú Hào nghiêng đầu hỏi lại. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra gì đó.
Lúc mới tới đây, Mạc Thiên Sinh đặc biệt nhờ hắn tìm kiếm nơi trận pháp tồn tại chứ không rõ là làm gì. Bây giờ thấy Mạc Thiên Sinh ôm quyền bái, hắn cảm thấy điểm này cũng có chút đạo lý. Thế là hắn cũng hướng trận pháp hành lễ một cách cung kính.
Sau đó Mạc Thiên Sinh quay lại nhìn Nhạc Bất Quân đang hừng hực chiến ý nói: “Dù sao đây cũng là chốt chặn cuối cùng, mục tiêu của ta chính là đệ nhất bản. Cho nên chúng ta đặt cược một chút đi.”