Chương 219: Không Được Đánh Chết Hắn!
Nhìn Mạc Thiên Sinh như thế, không hiểu sao trong lòng Tần Đồng Long cảm giác vô cùng khó chịu.
“Được lắm. Nếu ngươi muốn bảo hộ thì ta cho ngươi bảo hộ.”
Một đạo ranh mãnh lóe lên rồi chợt biến mất, Tần Đồng Long bày ra biểu cảm vui vẻ rồi lại thẹn thùng cúi đầu. Không thể không nói, bộ dạng cải trang này của hắn vô cùng thuần thục, tựa hồ trước đây là nhập vai rất nhiều lần.
Tần Đồng Long đưa hai tay nhéo góc áo, ngón trỏ còn là không ngừng ngọ nguậy. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Nếu đã vậy, không còn cách nào khác đành nhờ công tử giúp đỡ vậy.”
“Yên tâm đi. Có ta ở đây, cho dù những người khác muốn gây bất lợi cũng khó khăn lắm.” Mạc Thiên Sinh vỗ ngực đảm bảo.
Nửa canh giờ sau.
Ầm!
Mạc Thiên Sinh một chưởng đánh bay một tên tu giả xông tới đồng thời đem nguyên lực dồn tại đôi chân thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ áp sát một tên khác. Kim Cang Thương trong tay xoay vòng mạnh mẽ đâm ra.
Bất quá, thân thể đầy đặn khiến cho tốc độ của Mạc Thiên Sinh chậm lại rất nhiều. Hắn không cách nào để lại lưu ảnh đánh lừa thị giác đối phương nên khi binh khí đánh ra liền dễ dàng bị chặn lại.
Kẻ địch không hề tầm thường và cũng chẳng phải đi một mình. Ngay khi tên này vừa vung kiếm đánh ngược trường thương, một kẻ khác từ đằng sau nhảy lên, đại đao tỏa ra hào quang xanh lục chém mạnh xuống.
Cùng lúc đó, kẻ vừa mới b·ị đ·ánh bay lần nữa nhập chiến. Hắn không lựa chọn cùng Mạc Thiên Sinh tranh đấu mà nhắm thẳng hướng Tần Đồng Long t·ấn c·ông.
Mà Tần Đồng Long thì im lặng nhắm mắt, một bộ “cùng ta không có liên quan” tiếp tục dưỡng thần khôi phục thương thế.
Mạc Thiên Sinh trong lòng không ngừng kêu khổ. Hắn không biết tình huống của Tần Đồng Long thế nào nhưng dường như là rất nặng. Trong khi trước đó, bản thân còn vỗ ngực đảm bảo sẽ bảo hộ đối phương an toàn nên không thể thất tín được.
“Đúng là khó xơi mà.”
Mạc Thiên Sinh hừ một tiếng, thân thể hơi lùi về phía sau né tránh đại đao. Trong lúc lùi lại, cánh tay u thịt bỗng nhưng nắm chặt mơ hồ còn có gân xanh nổi lên.
“Vèo!”
Kim Cang Thương bị ném ra tựa như một mũi phi lao gào thét phá không mà bay. Trường đường nó đi, phong cương nổi lên dày đặc, dù không rơi xuống nhưng vẫn khiến mặt đầm lầy rẽ sóng.
Tên kia vừa mới còn nghĩ đắc thủ chợt phát hiện nguy hiểm phía sau thế là đột ngột chuyển hướng. Kim Cang Thương được tính toán kĩ càng đâm xuống cách nơi Tần Đồng Long ngồi chừng một thước.
Mà lại, ngay khi Mạc Thiên Sinh mất đi binh khí, hai kẻ khác nhất định xem đây là thời cơ tốt cho nên không phân biệt trước sau nhào lên. Một kiếm một đao liên thủ tựa hồ phối hợp vô cùng ăn ý thoáng cái đã khiến trên người Mạc Thiên Sinh xuất hiện vài ba v·ết t·hương.
Máu tươi chảy ra kèm theo cơn đau khiến Mạc Thiên Sinh như thanh tỉnh trở lại. Hắn bắt đầu quen dần với cơ thể nặng nề, mặc dù nguyên lực tiêu hao nhiều hơn bình thường nhưng vẫn miễn cưỡng có thể duy trì.
Nhưng mà, tay không đối đầu kẻ địch thật sự quá mức đối với hắn. Chỉ trong chốc lát, Mạc Thiên Sinh đã bị hai người kia ép cho luống cuống chân tay. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ Pháp bắt đầu đạp loạn.
“Một Đoán Cốt Tứ Trọng lại dám một mình đối phó hai Đoán Cốt Ngũ Trọng bọn ta? Huynh đệ à, ngươi thích làm anh hùng bảo vệ mỹ nhân thì cũng nên xem xét tình hình đi chứ.”
Tên tu giả cầm kiếm sau khi rạch một đường khá dài trên vai của Mạc Thiên Sinh liền nhếch mép mỉa mai. Tiếp theo sau, hắn lại bồi thêm một cước đá Mạc Thiên Sinh lui về sau hai bước.
Trong khi ấy, tên còn lại phi tới liên tục vung đao hạ hạ thể nhằm ép Mạc Thiên Sinh phải nhảy lên. Tại trên không trung chính là tử địa, một khi mất đi nơi đạp chân thì Mạc Thiên Sinh sẽ chẳng khác nào cá nằm trong chậu mặc người ta buông thủ bắt lại.
Bất quá, Mạc Thiên Sinh nào không nhận ra tình hình. Nếu như hắn thật sự không biết thì có lẽ đã uổng công Trác Phàm dạy bảo.
Ngay khi vừa phi thân lên, đôi mắt Mạc Thiên Sinh tức thì lóe lên tử quang nhàn nhạc. Cùng lúc đó, nguyên lực điên cuồng hội tụ trên cánh tay.
Keng!
Tu giả cầm đao cảm thấy đầu óc mụ mị trong giây lát còn thanh đao trong tay chém ra như bị vật gì đó cứng rắn chặn lại.
“Sao có thể?”
Tên còn lại vốn dĩ định vung kiếm ra đòn kết thúc chợt cảm thấy bất thường. Rõ ràng Kim Cang Thương đa ở cách đó rất xa bây giờ đã nằm gọn trong tay Mạc Thiên Sinh. Chuyện này tựa hồ vô cùng vô lý.
Nhưng thực tế chính là như vậy. Tử Cực Thần Quang khiến động tác vu·ng t·hương bị chậm lại. Khống Hạc Cầm Long thu hồi binh khí thủ hộ. Chẳng những vậy, Mạc Thiên Sinh còn dư sức phóng ra chưởng khí đánh bay tên tu giả cầm kiếm. Sau đó hắn ta ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy lúc này, tên còn lại lại tiếp tục nhào về phía Tần Đồng Long.
“Sao cứ muốn làm ta mất mặt vậy hả?”
Mạc Thiên Sinh mắng chửi một câu nhưng không quên vận nguyên lực. Hắn dẫm mạnh chân thi triển chấn cước. Giữa không trung, Kim Cang Thương giương cao, quang mang bành trướng hóa thành hư ảnh không lồ.
“Huyền Giai Võ Kỹ - Lăng Không Đoạn Nguyệt”
Trước tiếng hét như muốn nứt toạc hư không, Mạc Thiên Sinh lăng lệ chém một nhát. Hư ảnh của Kim Cang Thương nặng nề rơi xuống hóa thành nguyệt nha phá không mà đi.
Một chiêu này uy lực không hề tầm thường chút nào vì dù sao Mạc Thiên Sinh đã bổ đá mấy năm trước khi luyện thành võ kỹ.
Thương mang rơi xuống ngay chính giữa Tần Đồng Long về kẻ địch, đập mạnh vào mặt đầm lầy nhấc lên sóng lớn cao quá mười trượng.
Tên tu giả biến sắc lùi về phía sau mấy chục bước nhưng trọng nhìn Mạc Thiên Sinh. Hắn biết Mạc Thiên Sinh đã lưu tình. Nếu như chiêu kia nhắm vào hắn thì có lẽ không tàn phế thì cũng bị trọng thương.
Nhân cơ hội đó, Mạc Thiên Sinh liền nhảy tới trước mặt Tần Đồng Long đem Kim Cang Thương chắn ở trước mặt.
“Các ngươi còn muốn tiếp tục sao?”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, gương mặt đầy vẻ đấu tranh. Điểm tích lũy có thể cần nhưng miếng mồi khó nuốt thì nên biết cách từ bỏ.
Thế là một kẻ trong số đó ôm quyền: “Thất lễ. Cáo từ.”
“Không tiễn!”
Mạc Thiên Sinh nhìn ba người bọn họ rời đi nhưng ánh mắt chưa hề dời khỏi. Đợi tới khi chắc chắn không còn ai hắn mới ngồi xuống thở phì phì.
“Cơ thể này. Mệt c·hết ta rồi. Hửm…”
Đột nhiên Mạc Thiên Sinh ngửi được mùi gì thum thủm nên theo bản năng quay lại. Chỉ thấy nơi đó, Tần Đồng Long đầu tóc rối bời, một thân y phục bị bùn đất làm cho lấm lem, mùi h·ôi t·hối cũng là từ đây truyền ra.
“Ha ha…” Mạc Thiên Sinh gãi đầu cười khờ. Lúc nãy chỉ lo can thiệp tên tu giả t·ấn c·ông Tần Đồng Long nên mới xuất ra võ kỹ có uy lực khá lớn.
Tần Đồng Long đem mặt cố gắng hít hơi điều hòa tâm tình. Hắn thật sự muốn lao lên cho Mạc Thiên Sinh một trận nhưng ngoặt nỗi bản thân thương thế chưa lành hẳn nên đành nhịn xuống.
“Tất cả là để trả ơn tiền bối. Không được đ·ánh c·hết hắn. Không được đ·ánh c·hết hắn.”
Nghĩ trong lòng rồi, Tần Đồng Long cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Ta không sao. Công tử có lòng bảo hộ, ta rất cảm động.”
“Không sao thì tốt. Không sao thì tốt.” Mạc Thiên Sinh gật gù rồi quay đi như thể né tránh ánh mắt của nàng.
Bất quá, trong lòng hắn lại đang tại cảm thán: “Nhìn xem đi. Mị lực của lão tử đúng là không tầm thường. Nữ nhân quan trọng nhất là ngoại hình nhưng bị ta làm ra như thế vẫn cố gắng điềm tĩnh. Đây chẳng phải nói nàng ta đã bị trầm luân hay sao? Sư phụ à, chắc người không hiểu được đâu.”
Đang lúc tiếp tục bước đi, Mạc Thiên Sinh lại nghe có tiếng đánh nhau ở phía trước bèn cùng Tần Đồng Long núp ở gần đó quan sát.
“Là bọn họ?”
Nhưng mà sau khi nhìn thấy ba thân ảnh quen thuộc kia, hắn liền không chút do dự nhảy ra.