Chương 218: Lão Tử Là Con Trai Đấy!
Chẳng biết là bao lâu, Mạc Thiên Sinh tỉnh lại. Cơn đau đầu âm ỉ khiến hắn khẽ nhăn mặt.
Cho đến một lúc sau, Mạc Thiên Sinh mới tỉnh táo đôi phần mà liếc nhìn xung quanh. Đập vào mắt hắn là cảnh vật đã bị biến hóa rất nhiều. Nguyên bản đầm lầy tràn đầy hoa sen với hương thơm ngát thì bây giờ lại bị tàn phá bừa bãi. Những cánh hoa sen đỏ hồng bị màu đen của bùn đất nhuộm bẩn và bị mùi bùn hôi tanh thay thế.
“Chẳng lẽ lúc ta b·ất t·ỉnh đã có kẻ nào đó tới đây?”
Mạc Thiên Sinh không có ngoài ý muốn bởi vì độc vụ xung quanh đã nhạt đi rất nhiều. Hiện tại cho dù chẳng cần thi triển Tử Cực Ma Đồng thì với thị lực của hắn vẫn có thể nhìn được cách xa cả chục trượng.
Mạc Thiên Sinh hơi cử động thân thể nhưng rồi phát hiện trên người bị một thân ảnh đồ sộ đè lên.
“Đây là… Tiểu Giao Long? Nhưng sao lạ vậy?”
Tiểu Giao Long bị động tĩnh cũng bắt đầu tỉnh lại. Đôi mắt lim dim dáo dác nhìn xung quanh rồi tập trung trên gương mặt của Mạc Thiên Sinh.
“Xì!” Và rồi, Tiểu Giao Long phát ra âm thanh tựa như đang cười phá lên.
“Ngươi cười cái gì? Nhìn ngươi kìa, ít lâu trước còn một bộ oai vệ thì bây giờ có khác nào bị ngải heo nhập đâu?”
Tiểu Giao Long nghe vậy liền giật mình cúi đầu quan sát. Thân thể nó có thể coi là to gấp ba lần bình thường, cả người vốn dĩ đồ sộ thì bây giờ nên dùng hai từ khổng lồ để hình dung.
Chú ý tới Mạc Thiên Sinh đang cười nhạo mình, Tiểu Giao long trừng mắt đồng thời khẽ động ý niệm. Chỉ thấy làn nước xung quanh bất chợt nổi lên hình thành một tấm gương trong suốt.
Vốn dĩ Mạc Thiên Sinh còn đang lộ ra tiếu dung nhưng khi nhìn thấy bản thân trong gương thì vẻ mặt liền cứng lại.
“Đây… Đây là ta á?”
Nếu như lúc đi theo Trác Phàm, thân thể hắn được luyện tập một cách hoàn mỹ tựa như tượng tạc thì giờ đây đã không còn nữa. Thay vào đó là một tên béo phì ước chừng năm trăm cân (1 cân = 0.5 kg).
Mạc Thiên Sinh không thể tin tưởng mà ngồi dậy. Hắn đưa cánh tay phù đầy sờ lên gương mặt “phì nhiêu” của mình rồi vỗ “chát chát” lên đó. Đến khi cơn đau truyền tới hắn mới nhận định đây là dung mạo chính chủ.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?”
Mạc Thiên Sinh kỳ quái la lên đồng thời bước ra khỏi liên đài. Cơ thể mập mạp làm cho từng thớ thịt run lên bần bật, bộ dạng hết sức nặng nề.
Mà thực sự cũng chính là như thế, chỉ mới đi được vài ba bước hắn đã bắt đầu thở hổn hển không thể không dùng nguyên lực để gia trì.
Ở bên kia, Tiểu Giao Long cũng lười biến ngồi dậy bắt đầu bò trường theo sau. Việc dùng thủy nguyên tố hình thành mặt nước di động đối với nó là một điều vô cùng tốn sức. Bộ dạng của nó bây giờ sợ rằng ngay cả mấy vị trưởng lão cũng khó lòng mà nhận ra, dù sao sự biến đổi vô cùng lớn cơ mà.
Mạc Thiên Sinh khẽ nhún người nhảy qua những tảng đá nhô lên. Sau vài ba lần, gương mặt hắn tức thì đỏ lên, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống.
“Thật là bất tiện. Phải mau chóng tìm cách mới được.” Mạc Thiên Sinh tự nhủ. Đúng lúc ấy, hắn chợt nhìn thấy gần đó có v·ết m·áu.
Theo bản năng, Mạc Thiên Sinh lấy Kim Cang Thương ra sau đó cẩn thận đi tới. Đập vào mắt hắn một nữ tử có gương mặt bình thường, khắp người đều là v·ết t·hương đang b·ất t·ỉnh mà cảnh vật ở xung quanh đó so với nơi liên đài còn tàn phá hơn gấp bội phần.
Ngoái đầu nhìn lại, Mạc Thiên Sinh đã có chút ít phán đoán.
“Trong lúc ta b·ất t·ỉnh đã có vài kẻ tiếp cận. Mà lại, nhìn xem chiến trường ở nơi đó thì hình như có người bảo hộ nên ta mới bình an vô sự tỉnh lại. Mặt khác, khí tức của nàng ta có chút quen thuộc.”
Mạc Thiên Sinh nhớ rõ lần trước bản thân đi cùng nhóm người Hồ Lam Khanh đã cảm nhận được khí tức của đối phương. Trong lúc di chuyển, nữ tử này vẫn luôn theo dõi phía sau, mặc dù ẩn nặc ba động rất kĩ nhưng với sự nhảy cảm còn có Tử Cực Ma Đồng hỗ trợ nên hắn miễn cưỡng phát giác được.
Bất quá, Mạc Thiên Sinh cảm thấy đối phương đi theo mà không hề gây bất lợi nên nhắm mắt xem như không thấy.
Cho tới ít ngày trước đây, khi đi vào độc vụ, Mạc Thiên Sinh đã từng bộc phát t·ấn c·ông nhưng đối phương chỉ tránh đòn rồi bỏ đi.
“Nàng ta chính là người âm thầm bảo hộ mình?” Mạc Thiên Sinh thầm nghĩ.
Bất giác, hắn quay đầu lại nhìn vào tấm gương mà Tiểu Giao Long ngưng tụ rồi bắt đầu ngắm nghía.
“Bầu bỉnh thế này còn có chút đẹp trai thì lúc bình thường sao lại không đâu. Khó trách. Khó trách.”
“Ọe!” Tiểu Giao Long một bên không biết vô tình hay cố ý mà liên tục nôn khan.
Mạc Thiên Sinh trợn mắt nhìn nó rồi lắc đầu tặc lưỡi tựa hồ rất cảm thán độ sát gái của bản thân. Sau đó hắn quay lại nhìn Tần Đồng Long trong bộ dạng nữ nhân rồi thở dài: “Mặc kệ ngươi đối với ta như thế nào. Đã bảo hộ ta trong thời gian qua thì ta nhất định không thể tuyệt tình. Bất quá, sư phụ đã dặn nữ sắc chỉ làm cản trở tốc độ tu luyện của ta mà thôi. Đợi tới khi ta thật sự được sư phụ công nhận thì sẽ nghĩ tới chuyện này. Hi vọng ngươi đừng trách ta vô tình.”
Nói rồi, Mạc Thiên Sinh liền bước tới đỡ Tần Đồng Long dậy. Một tay luồng ở đầu gối, một tay đưa ra sau cổ thuần thục nhấc bổng lên.
Mạc Thiên Sinh thoáng nhíu mày kinh ngạc: “Cơ thể của nữ nhân này cũng rắn chắc quá đi?”
Bất quá, cứu người quan trọng, Mạc Thiên Sinh không có thời gian suy xét về vấn đề ấy, huống hồ đây còn là nữ nhân để ý đến mình.
Không bao lâu, sau, Mạc Thiên Sinh đã đưa Tần Đồng Long tới một nơi tương đối kín đáo. Đó là một cái bụi rậm nhỏ, xung quanh cỏ lau mọc cao, trừ khi phi thân lên cao nếu không sẽ rất khó phát hiện bọn họ.
Tiểu Giao Long dưới sự khuyên bảo của Mạc Thiên Sinh đành hậm hực đi theo phía xa vì sợ thân thể quá khổ kia gây chú ý. Nó phát ra vài âm thanh bất mãn, vừa muốn đem ba viên hạt sen còn lại nhắm nuốt nhưng nghĩ đến thân thể phình to của mình bèn nín thèm ném cho Mạc Thiên Sinh cất đi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tần Đồng Long cũng đã tỉnh lại. Hắn không có lập tức mở mắt mà cẩn thận nghe ngóng xung quanh. Phát hiện không có gì đáng ngại, hắn mới từ từ ngồi dậy.
“Tỉnh rồi sao?”
Đập vào mắt của Tần Đồng Long là một bóng lưng to lớn che đi ánh sáng chiếu rọi, tà áo phấp phới một bộ vân đạm phong khinh. Bất quá, hành động ấy trong bộ dạng mập mạp của Mạc Thiên Sinh lại không được thuận nhìn cho lắm.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Mạc Thiên Sinh quay người lại. Ánh mắt rạng rỡ tinh quang như có ngôi sao lấp lánh nhìn Tần Đồng Long, gương mặt lộ vẻ áy náy thở dài.
Tần Đồng Long nhíu mày không rõ biểu cảm này có ý nghĩa gì.
Đúng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh chậm rãi mở miệng: “Đầu tiên đa tạ cô nương ra tay tương trợ trong lúc tại hạ b·ất t·ỉnh nhân sự. Nếu không nhờ cô nương thì có lẽ Mạc Thiên Sinh này đã bị loại từ lâu. Ơn này nhất định tại hạ sẽ báo đáp. Vậy nên trong khoảng thời gian này, ta nhất định sẽ toàn lực bảo hộ, cô nương chỉ việc tập trung khôi phục thương thế là được rồi.”
Thoáng chần chờ một chút, Mạc Thiên Sinh lại tiếp tục: “Việc thứ hai chính là chúng ta tuổi hãy còn nhỏ, cuộc đời tu giả còn rất dài. Những chuyện nam nữ tình trường có lẽ là rung động nhất thời. Sư phụ cũng đã dặn dò ta nhiều lần, chuyện tình cảm nên theo lẽ tự nhiên, trước mắt ta chỉ muốn một lòng tu luyện, mong cô nương hiểu cho.”
Lúc này, gương mặt của Tần Đồng Long đều đã đen lại. Hắn sao có thể không nhìn ra ý nghĩa tại những câu từ của Mạc Thiên Sinh đâu?
Hàng loạt những lời mắng chửi thậm tệ đều tại vang lên trong lòng của Tần Đồng Long: “Cái gì mà rung động nhất thời? Mặc dù đang cải trang nhưng lão tử là con trai, là con trai đấy? Ta là muốn trả ơn tiền bối nên mới ra tay giúp đỡ ngươi mà thôi.”
Bất quá, tình huống hiện tại cũng không tốt để Tần Đồng Long nói ra. Thế là hắn đành trầm mặc gật đầu.
Mà biểu hiện kia làm cho Mạc Thiên Sinh càng thêm áy náy: “Nhìn xem. Bị từ chối nên xịu mặt đi rồi. Sau này phải tìm vài lời lẽ tốt đẹp để an ủi mới được.”