Chương 220: Linh Thú? Ta á?
“C·hết tiệt!”
Dương Cơ Hàn dùng đoản kiếm cắt ngang một đạo phong nhận, mặc kệ khóe miệng liên tục trào ra tiên huyết nhưng vẫn cố gắng đi ở phía sau bọc hậu.
Phía trước hắn, Chu Nhã Băng cõng Vương Phú Hào trên vai, gương mặt trắng bệch đầy mệt mỏi.
Vốn dĩ bọn họ đã tìm một nơi tương đối an toàn để trú tạm nào ngờ cuộc đời trêu ngươi. Chỉ sau đó chừng nửa ngày, độc khí dày đặc vậy mà lập tức biến mất để tung tích bọn họ bị lộ ra.
Chưa kể đó, trước kia Vương Phú Hào đứng ra dùng linh thạch mua điểm tích lũy nên không ai không biết. Ngay khi vừa phát hiện bọn họ, bất kể là tu giả Trúc Cơ hay Đoán Cốt đều trở nên điền cuồng đuổi theo. Đặc biệt là một ít kẻ bị Nhạc Bất Quân “tặng” cho một cơ hội làm lại từ đầu liền đỏ mắt xông tới.
Kết quả không cần phải nói, Dương Cơ Hàn liều mình ngăn chặn nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Chu Nhã Băng ở sau hỗ trợ rất nhiều, bất quá theo thời gian dần dần đuối sức. Mấy ngài rồi, bọn họ chưa từng có giây phút nào nghỉ ngơi, những kẻ truy đuổi cứ xuất hiện không ngớt tựa hồ không lấy được ngọc bài của ba người thì sẽ không dừng lại.
Mà lúc này, đối mặt với Dương Cơ Hàn là hơn mười tên tu giả. Tu vi của bọn chúng không cao, chỉ ở Trúc Cơ Điên Phong hoặc cùng lắm vừa mới đột phá tới Đoán Cốt mà thôi. Chỉ là đa số đè áp thiểu số, cộng thêm Dương Cơ Hàn cạn kiệt nguyên lực vì thế mà ăn không ít khổ.
Nếu là tình huống thông thường Dương Cơ Hàn vẫn sẽ không lựa chọn bỏ chạy mà xông tới t·ấn c·ông. Vậy nhưng bên trong đầm lầy này đâu đâu cũng là kẻ địch, muốn nghỉ ngơi nào có thời gian. Thế là hắn quyết định bảo toàn số nguyên lực ít ỏi còn lại mang theo Chu Nhã Băng bỏ chạy.
Thi thoảng, Dương Cơ Hàn lại ngừng lại ngẫu nhiên đánh ra vào đạo kiếm khí lên cây cối cản đường hoặc là ngăn chặn công kích từ xa của đối thủ. Việc này đã kéo dài liên tục nhiều ngày nhưng chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Cho đến hôm nay, Dương Cơ Hàn dường như đã mệt mỏi. Mí mắt của hắn sụp xuống, đôi đồng tử hằn đầu tơ máu, tinh quang mờ nhạt thấy rõ.
Dương Cơ Hàn biết cứ mãi thế này thì không ổn chút nào. Hắn cũng chán ngấy việc phải bỏ chạy rồi.
Thế nhưng, thấy Dương Cơ Hàn đứng lại, thay vì sợ hãi thì gương mặt những kẻ truy đuổi lại càng thêm phấn khích. Đây chính là dấu hiệu cho thấy con mồi bắt đầu kiệt sức.
Trên thực tế, từ đầu tới giờ bọn chúng vẫn đang dùng chiến thuật nhấp nhả. Dù sao thực lực có hạn không thể đem so sánh với Dương Cơ Hàn được. Cá c·hết lưới rách không phải là điều mà bọn chúng muốn.
Giờ khắc này, hơn mười người đồng loạt vây quanh Dương Cơ Hàn cùng Chu Nhã Băng ở bên trong. Chúng không vội ra tay mà chỉ từng bước thu hẹp vòng vây.
Toàn thân Dương Cơ Hàn bốc lên lam quang, nguyên lực còn sót lại bùng lên mạnh mẽ cứ như ngọn lửa mùa hè hừng hực đem làn khí xung quanh bắt đầu lưu chuyển. Hắn lật ngược đoản đao, để lưỡi kiếm về phía khuỷu tay của mình rồi hạ thấp thân thể xuống.
Đây là thói quen của Dương Cơ Hàn. Một khi hắn dùng tư thế ấy có nghĩa bản thân sẽ bộc phát toàn lực và cũng là phương pháp phát huy hết tất cả lợi thế của một tu giả mẫn công.
Thế nhưng còn chưa để Dương Cơ Hàn ra tay, phía bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân ngày một lớn hơn.
Đám người kia tương tự quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách đó vài chục trượng, Mạc Thiên Sinh tay cầm Kim Cang Thương chạy tới, thân thể phù nề đạp mạnh mặt nước tạo thành từng đợt sóng lan rộng ra khắp nơi. Mà lại, mỗi lần bước chân thì hắn lại thở phì phò như là ra sức nhiều lắm.
“Thứ gì vậy nhỉ? Linh thú sao?”
Nhóm tu giả bắt đầu nghị luận. Ngay cả Dương Cơ Hàn cũng ngơ ngác một chút. Hắn thấy Mạc Thiên Sinh tựa hồ rất quen mắt, như là đã gặp ở đâu đó nhưng không cách nào nhớ rõ.
“Cái gì? Linh thú? Ta á???”
Gương mặt Mạc Thiên Sinh lập tức đỏ lên, cả người như tỏa ra khói trắng, hắn thở phì ra hai luồng bạch khí từ lỗ mũi rồi nhảy vào giữa vòng vây.
Kim Cang Thương gõ mạnh xuống mặt nước, cơn chấn động nhấc lên gợn sóng cao ngút còn xen lẫn ba động. Chưa dừng lại ở đó, ngay khi hết đà, Mạc Thiên Sinh lập tức biến chiêu huy động binh khí thành hình một cái quạt.
Một màn này quá mức đột ngột, đám tu giả không kịp phản ứng, phân nửa trong số đó mất đà bay lên không trung.
Mạc Thiên Sinh hừ lạnh cắm Kim Cang Thương xuống đất sau đó thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ nhảy lên không trung bắt đầu vung đấm. Vừa đấm hắn lại hét lên giận dữ.
“Gì cơ? Linh thú á? Linh thú á…?”
Binh! Binh! Binh!
“Cho ngươi nói lại lần nữa. Ai là linh thú hả? Nhìn ta chỗ nào giống linh thú? Có biết lão tử vân đạm phong khinh, gương mặt anh tuấn đến cả người khác nhìn vào một lần cũng phải đem lòng yêu mến không hả? Hả? Hả?”
Mạc Thiên Sinh rống lên, đôi tay chưa từng ngừng lại. Thân ảnh mập mạp vậy mà nhanh nhẹn xuyên qua những tên tu giả xấu số nhẹ nhàng “xoa bóp thân thể” cho bọn chúng.
Tần Đồng Long từ xa đi tới nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thán không thôi: “Rõ ràng trước đây hắn là con người trầm ổn cơ mà? Sao lại thành ra thế này?”
Còn như Tiểu Giao Long từ xa quan sát, đôi mắt tràn đầy tinh quang, vẻ mặt hớn hở xem kịch hay. Cái đuôi của nó càng là vỗ vỗ mặt nước kêu lên vài tiếng xì xì cổ vũ.
Không thể không nói, lần này Mạc Thiên Sinh ra tay thật sự đẹp mắt. Chỉ chừng nửa khắc sau, toàn bộ đám người bay vây Dương Cơ Hàn đều đã nằm lăn lộn, gương mặt đau đớn đầy những vết bầm đen.
Mạc Thiên Sinh vỗ vỗ hai tay sau đó chỉnh đốn y phục của mình. Làm xong hết thảy, hắn còn không quên hất mái tóc của mình rồi liếc nhìn Tần Đồng Long mỉm cười.
“Các ngươi nói lại lần nữa? Ai là linh thú hả?”
“Ngươi… À không. Là chúng ta. Chúng ta là linh thú.”
Đến lúc này, Mạc Thiên Sinh mới hài lòng gật đầu, khóe miệng nhếch lên: “Thức thời là tốt. Bất quá, các ngươi đã đi c·ướp ngọc bài của người khác thì chắc cũng không có vấn đề gì nếu ta làm chuyện tương tự đâu nhỉ?”
Không để bọn họ có thời gian cầu xin, Mạc Thiên Sinh nhanh nhảu thu hồi tất cả. Động tác của hắn cực kỳ dứt khoác kết hợp với Khống Hạc Cầm Long khiến cho không ai phản ứng kịp.
Ngay sau đó, hơn mười đạo vầng sáng phá không bay đi, còn có cái tên Mạc Thiên Sinh ở bên ngoài thạch phù đạt tới hạn thứ mười một.
“Điểm tích lũy của mấy tên này không ít đâu.”
Nhìn số điểm của mình trong ngọc bài khiến Mạc Thiên Sinh hài lòng gật đầu. Hắn đã có hơn một nghìn điểm, điều này đồng nghĩa với việc bản thân đủ điều kiện gia nhập Hoàng Dược Cốc.
Mạc Thiên Sinh hướng mắt nhìn ra phía xa. Nơi đó là điểm đích mà Đại trưởng lão Hoàng Dược Cốc nói. Và nếu hắn đoán không sai thi tại chỗ này đang có một kẻ chờ đợi mình.
“Nhạc Bất Quân…”
Mạc Thiên Sinh thì thào tên của đối phương. Lần trước giao chiến để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc chính là Nhạc Bất Quân vẫn còn chưa dùng toàn lực, đại khái hai ba thành tả hữu mà thôi. Trong khi đó, Mạc Thiên Sinh cơ hồ đã để lộ một ít con bài của mình rồi.
Có điều, Mạc Thiên Sinh không sợ hãi. Trận giao đấu kia là trước khi hắn tu luyện ở Ngũ Thải Liên Đài mà thôi. Hiện tại tinh thần lực đã đạt ngưỡng Thiên Huyền Điên Phong, còn có Hoàng Long Chân Khí đệ tứ trọng.
Một khi hai món công pháp này thi triển, Mạc Thiên Sinh tin tưởng thực lực của bản thân nhất định tăng mạnh đủ sức vượt qua vài tiểu cảnh giới để giao chiến. Chẳng qua, có một điểm khiến hắn lo lắng chính là hình dạng mới này của mình.
“Cơ thể ta hiện tại mỗi lần vận kình thì sẽ tiêu tốn rất nhiều nguyên lực. Mặc dù tốc độ thôn nạp linh khí tăng lên nhưng trong lúc đọ sức với Nhạc Bất Quân thì lại là chuyện khác.”
Đang lúc Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm một mình thì Chu Nhã Băng và Dương Cơ Hàn đã đi tới. Đến khi còn cách Mạc Thiên Sinh chừng một trượng, bọn họ bốn mắt nhìn nhau rồi đồng thời hướng hắn ôm quyền.
“Đa tạ huynh đài tương trợ.”