Chương 189: Bại!
Tần Đồng Long ánh mắt không đổi, trên người lam quang phóng thích càng thêm chói mắt. Giữa không trung, tay phải của hắn chợt nắm lại, dòng nguyên lực ngưng thực tạo thành một cái trường tiên bám vào mạn của phi chi mượn lực đổi hướng.
Vậy như cự lãng ngay khi phát hiện Tần Đồng Long trốn thoát lại đột ngột đổi hướng đuổi theo.
Ở phía xa, bốn tên hắc y nhân cười lạnh điên cuồng kết ấn. Tốc độ con sóng bộc phát càng khủng bố, độ cao nháy mắt đang ngang ngửa một tòa nhà ba tầng. Mặc kệ Tần Đồng Long có lùi xa đến mức nào thì vẫn ráo riết đuổi tới.
Tại khoảnh khắc tưởng chừng Tần Đồng Long sắp sửa bị nuốt chửng, một tiếng long ngâm oanh thiên phát ra.
Đám hắc y nhân biến sắc quay lại, chỉ thấy Ám Độc Thần Long không biết từ lúc nào đã tiếp cận bọn chúng, trong mắt còn mang theo chế giễu đến cực độ.
Ầm!
Chiếc đuôi khủng bố nhất thời quét qua tựa như một sợi dây đường kính chục thước hung hăng nên vào đám đông.
Bốn người biến sắc vội vàng vận nguyên lực phòng thủ. Thế nhưng mà, cự lãng kia chính là thần hồn của bọn chúng hội tụ. Hiện giờ thần hồn đã đi xa, thứ có thể ngăn cản Ám Độc Thần Long chỉ là lĩnh vực ở dưới chân mà thôi.
Hàng vạn con mắt bay lên hình thành một tấm bích chướng che chở bọn chúng khỏi chiếc đuôi khủng bố của Ám Độc Thần Long.
Ầm!
Trong tức thì những con mắt lần lượt phá toái tạo thành vô số mãnh vỡ tiêu tán. Ở đằng xa, cự lãng theo đó cũng rung động kịch liệt, uy lực giảm xuống đáng kể.
Tần Đồng Long hít thở dồn dập, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Vừa rồi nhìn như không có quá nhiều đặc sắc nhưng thực tế hắn đã liều mạng thi triển độn thuận. Thử nghĩ tốc độ của một Đoán Cốt cảnh so sánh với Hóa Hư cảnh sẽ chênh lệch đến mức nào.
Trong khi đó, đuôi của Ám Độc Thần Long ngay khi chạm vào bình chướng liền bật ngược trở lại. Đòn t·ấn c·ông bất ngờ bị chặn khiến nó phẫn nộ thao thiên.
“Hống! Tiểu tử, còn không mau kết ấn!”
Ám Độc Thần Long mặc dù là thần hồn truyền thừa, có linh trí riêng nhưng hiển nhiên không thể đem so sánh với Đại Lực Kỳ Lân của Trác Phàm được. Sức bộc phát của nó chỉ là nhất thời, muốn chân chính phát huy uy lực còn phải dựa vào vật chủ.
Ngay khi nghe được thần niệm của Ám Độc Thần Long truyền tới, Tần Đồng Long vội vàng điều chỉnh hơi thở, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Ánh mắt của hắn lúc này đột ngột biến đổi thành màu xanh cùng Ám Độc Thần Long tương tự. Theo đó, trên da mặt cũng bắt đầu hình thành long lân đen sì, hơi thở tỏa ra hắc khí.
Cùng lúc ấy, toàn thân Ám Độc Thần Long bỗng nhiên run lên, trận trận ba động bắt đầu tán khai so với lúc trước còn mạnh mẽ vài phần.
Bốn tên hắc y nhân vừa mới bị trọng thương lại thêm bị công kích bất ngờ khiến cho thương thế nặng càng thêm nặng. Nhưng ngay khi thấy Ám Độc Thần Long xông tới, bọn chúng không phân biệt trước sau đứng sát vào nhau, lĩnh vực thần hồn lần nữa được củng cố.
Hàng vạn con mắt hiện ra rồi hội tụ lại thành một cái nhãn đồng cực lớn, đường kính phải tới hơn chục trượng. Tơ máu tràn ngập, tỏa ra khí tức thao thiên hoàn toàn vượt qua ngưỡng sức mạnh của tu giả Hóa Hư.
“Lại là hợp trận thuật!”
Ám Độc Thần Long kinh hô một tiếng. Bất quá, phóng lao thì phải theo lao, lúc này này cơ thể của nó đã như một mũi tên xuyên phá không gian mà qua, muốn cưỡng chế ngưng lại cũng chỉ khiến bản thân của nó và Tần Đồng Long chịu phản phệ nặng nề mà thôi.
Tần Đồng Long cũng biến được điểm này, trong mắt lộ ra quả quyết, toàn bộ nguyên lực đều đem vận chuyển đặt hết lên một đòn công kích cuối cùng này. Khắp người hắn giờ khắc này giống như mảnh ruộng khô cạn lộ ra từng vết nứt lớn nhỏ dày đặc mơ hồ ẩn hiện một ít máu tươi chảy ra.
Phía đối diện, bốn hắc y nhân tương tự lộ ra vẻ mặt điên cuồng. Lam nhãn to lớn vừa hiện lập tức nổi lên quang mang ngày một chói mắt.
Ầm! Ầm!
Không gian xuất hiện trận trận ba động. Nương theo mỗi tiếng kinh thiên, mặt đất dưới chân bọn hắn lại lõm sâu xuống một bật, bụi bay mù mịt, tơ máu tại tròng mắt kia lại càng nhiều hơn.
Từ xa nhìn lại, Ám Độc Thần Long tựa như một viên thiên ngoại thạch lao xuống với tốc độ mà mắt thường khó lòng nắm bắt. Trên đường đi, cơ thể kia nhìn như ảo ảnh nhưng thực chất rất ngưng thực ma sát với không khí khiến cho Ám Độc Thần Long bây giờ bị một tầng hỏa diễm bao bọc.
Còn như bên kia, con mắt to lớn đang phát ra dạ quang chói mắt. Ánh sáng xung quanh tựa như bị nó thu hút điên cuồng hội tụ.
“Xuất!”
Cả bốn người đông thời la lớn, trong tay bấm niệm pháp quyết. Chỉ thấy nơi trong mắt lập tức phóng ra một đạo quang trụ hướng về Ám Độc Thần Long. Những nơi nó đi qua, vạn vật tức thì hóa hư không.
Ầm!
Quang tuyến vẽ nên một đường thẳng đâm xuyên qua bầu trời cùng Ám Độc Thần Long v·a c·hạm nhất thời không phân cao thấp. Giữa không trung, hai luồng khí tức khủng bố hung hăng đụng vào, âm ba tàn phá khắp nơi khiến cho phi chu rung động kịch liệt.
Phốc!
Tần Đồng Long thổ ra một ngụm máu tươi, vết nứt trên cơ thể càng thêm trầm trọng. Mà theo cơ thể của hắn bị tàn phá, Ám Độc Thần Long dường như cũng chịu không ít khổ. Trên người của nó, từng mảnh từng mảnh long lân phá toái rơi xuống mặt đất rồi tan biến đi mất.
“Rắc!”
Con mắt lớn xuất hiện từng đạo vết nứt, máu tươi chảy ròng ròng. Bốn hắc y nhân thân thể run lên cầm cập, thất khiếu trào ra huyết tương đỏ thẫm.
“Aaaaa!”
Tất cả đều lộ ra điên cuồng không ai nhường ai. Bất quá, chênh lệch dù sao vẫn có.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Tần Kim Long nguyên lực không đủ nhất thời rơi vào hạ phong. Mà Ám Độc Thần Long cũng như nỏ mạnh hết đà chẳng còn đủ sức đối chọi lại đòn hợp công của bốn hắc y nhân.
Kết quả không cần nói cũng biến. Ám Độc Thần Long kêu thảm một tiếng, thân thể cuộn tròn bay ngược về phía sau, hắc khí tuông trào ảm đạm đi mất, trên thân càng xuất hiện vô số vết nứt mờ nhạt.
Tần Đồng Long bị dư lực đẩy lui, thân thể như một viên đạn pháp cuốn ngược nện vào tường thành của trấn An Lạc rồi bị trận pháp tự phòng hộ bài xích bắn trở lại.
Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!
Bốn hắc y nhân mặc dù thắng nhưng là thắng thảm, bọn chúng liên tục thở dốc, toàn thân run rẩy cực độ. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện phía trên cự đại nhãn đang dần dần tan rã để lộ ra hàng nghìn con mắt nhỏ. Có điều bây giờ chúng không còn mở to mà đang khép lại chỉ còn vài chục cái.
“Giết được hắn chưa?” Một trong số đó lên tiếng.
“Chịu một đòn trực tiếp như vậy thì sao có thể sống sót được chứ.”
“Nhưng mà để cho chắc ăn thì vẫn nên kiểm tra một chút. Tần Đồng Long ẩn nặc rất kĩ, nếu lơ là để hắn chạy trốn thì không xong với Đại công tử đâu.”
“Để ta kiểm tra.”
Ngay khi một tên bước lên, ba người còn lại lần nữa kết ấn.
Ám Độc Thần Long vừa bị đẩy lùi, toàn bộ sức mạnh đã tiêu hao quá độ dẫn tới kích thước thu lại chỉ còn một phần mười ban đầu. Ngay khi muốn chạy trốn, nó chợt phát hiện xung quanh bỗng nhiên hình thành một cái lồng gian đang nhốt mình lại.
Hống!
Ám Độc Thần Long hung hăng công phá lồng giam hòng thoát thân vậy nhưng sức lực của nó bây giờ đang rất yếu không cách nào làm được.
Phía bên này, tên hắc y nhân từ từ tiếp cận Tần Đồng Long. Còn chưa đến nơi, kinh khí nơi tay đã ngưng tụ xong. Chỉ cần Tần Đồng Long hơi động hắn sẽ lập tức xuất thủ.
Bởi vì an toàn, hắc y nhân không dám tiếp cận quá sâu mà từ xa xuất ra phong chưởng.
Ầm!
Thân thể Tần Đồng Long như một chiếc lá rơi bị gió cuốn ngược lần nữa bay lên.
Ầm!
Một đống phế tích nháy mắt hình thành.
Thấy vậy, hắc y nhân liền biết an toàn. Thân thể thả lỏng hơi đôi chút. Hắn tiếp tục đi tới chỗ Tần Đồng Long vừa rơi xuống, sát ý dâng trào.
“C·hết đi!”
Ám Độc Thần Long từ xa quan sát thấy cảnh này, đáy lòng bất giác thở dài. Nó biết một khi Tần Đồng Long c·hết, bản thân nó bị trọng thương sẽ dễ dàng bị Tần Kim Long luyện hóa, dù thân trí có giữ nguyên thì cũng sẽ bị đặt nguyền rủa không thể phản bội mà thôi.
Nhưng mà, ngay lúc ấy, biến cố bất chợt xảy ra.