Chương 190: Bóng Tối Khống Trận Pháp
Khoảnh khắc hắc trảo giống như Tử Thần hàng lâm rơi xuống thì cũng là lúc tính mạng của Tần Đồng Long bị lấy đi. Nhưng không, trước khi điều ấy diễn ra thì đã có một tầng bình chướng đột ngột ngưng tụ nhanh hơn.
Ầm!
Hắc trảo cứ như búa tạ đập vào vạn niên hàn thiếc, mặc dù lực lượng mạnh mẽ đấy nhưng lại chẳng lay động được màn chắn kia mảy may.
“Cái gì?”
Tên hắc y nhân không thể nào che giấu được sự bối rối của mình. Bích chướng xuất hiện một cách bất ngờ khiến hắn không kịp thu lực, cánh tay cứ như thế mà bật lại, lực phản chấn làm cơn đau âm ỉ đến thân xương.
Kinh ngạc không chỉ có hắn mà ngay cả đồng bọn đang giam cầm Ám Độc Thần Long cũng như thế. Bọn chúng liếc mắt nhìn lại đồng thời buông thả thần thức dò xét tứ phương.
Nhưng kì lạ thay, xung quanh chẳng có bất kì ba động tu vi nào. Phải biết tu vi của bọn chúng đều ở cảnh giới Hóa Hư, khả năng dò xét vượt xa tu giả bình thường thế mà lại không cảm nhận được khí tức của đối phương.
Điều này có hai khả năng xảy ra. Một là tu vi của kẻ vừa mới xuất thủ vượt qua bọn chúng quá nhiều. Hai là đối phương có công pháp ẩn nặc đặc thù khiến người ta không cách nào dò xét được.
Tất nhiều, điều đằng sau sẽ có khả năng cao hơn. Bất quá, cũng không nên ngoại trừ chuyện Tần Đồng Long còn có cao thủ bảo hộ, tuy nhiên xác xuất cực kì thấp. Bởi lẽ nếu là hộ đạo nhân thì ngay từ đầu nên ra mặt rồi, cần gì phải đến khi Tần Đồng Long cửu tử nhất sinh mới xuất thủ đâu.
“Chúng ta là người của Tần Gia tại thượng vực phụng mệnh tân gia chủ đến đây bắt phản tặc. Ta không biết các hạ là ai nhưng vẫn khuyên một câu không nên xen vào chuyện thị phi này. Nếu như chịu lùi một bước, Tần gia chúng ta nhất định sẽ coi các hạ là bằng hữu.”
Người mở miệng hiển nhiên là hắc y nhân đứng đầu. Trong khi hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết nhốt Ám Độc Thần Long ở thương khung, hắn còn không quên đem tinh thần lực khuếch tán vào giọng nói.
Nương theo lời của hắn, sóng âm lan tràn khuếch trương khắp bốn phương tám hướng.
Những tưởng không có ai đáp trả thì một giọng nói già nua vang lên: “Người của Tần gia thì đúng là có tiếng nói đấy. Bất quá, đó là nếu các ngươi mang họ Tần cơ. Từ khi nào một đám đầy tớ lại có thể thay mặt chủ nhân của mình kết bằng hữu bên ngoài vậy?”
Bên trong chu thuyền, Trác Phàm đưa tay kết ấn, đồng thì đem giọng nói quanh quẩn bát phương khiến cho bốn hắc y nhân không cách nào xác nhận được vị trí của hắn. Mà những lời kia đã khiến cho vẻ mặt bọn chúng lạnh đi.
Sát khí ẩn hiện, hắc y nhân dùng giọng điệu băng lãnh mở miệng: “Nói như vậy thì các hạ định sẽ cứu Tần Đồng Long rồi cùng Tần gia là địch?”
“Không không. Các ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta với hắn cùng lắm chỉ là bèo nước gặp nhau, sao có thể ra tay tương trợ chứ? Cái gọi là hiệp nghĩa tại thế giới này nên vứt cho chó tha đi. Tần Đồng Long gì gì đó trong miệng ngươi, muốn g·iết thì g·iết ta không quan tâm. Bất quá….”
Trác Phàm ngừng lại một chút. Trong thời gian đó, đám hắc y nhân dường như cũng đoán ra được điều gì.
Ám Độc Thần Long không còn xông phá gồng xiềng mà an vị tại giữa không trung, thân thể cuộn tròn lại.
“Bất quá, ta rất có hứng thú đối với thần hồn truyền thừa.”
“Quả nhiên!”
Đám hắc y nhân không ai bất ngờ. Kể cả một tu sĩ Quy Nguyên sau khi ngưng tụ thần hồn cũng thèm khát có được Ám Độc Thần Long, chỉ cần đem nó ôn dưỡng một thời gian thì uy lực càng không thua kém gì bản thể thần hồn.
“Lão đầu tử. Ta không biết ngươi là thần thánh phương nào nhưng nếu nghĩ bản thân có thể lấy đồ từ trong tay chúng ta thì nên tỉnh mộng đi là vừa.”
Ngay khi lời cảnh cáo cuối cùng vang lên, cả bốn người đồng loạt xuất thủ. Lĩnh vực thần hồn xuất ra làm bóng tối bao phủ khắp nơi, càng có nghìn vạn con mắt xuất hiện. Bất quá, khoảnh khắc này, những con mắt kia không còn màu xanh nữa mà đã hóa thành xích hồng.
Quỷ dị hơn chính là ngay sau đó, những con mắt đột ngột tách ra rồi như nghìn vạn con nòng nọc trôi nổi tại không trung bắt đầu tản ra khắp nơi.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Một chuỗi âm thanh liên hoàn phát ra kèm theo tia lửa bập bùng. Những đôi mắt kia ngay đi chưa được bao lâu liền lập tức tự bạo, khí thế kinh thiên nhất thời như đem không gian phá toái.
Trác Phàm từ trong chu thuyền nhìn thấy cảnh này, gương mặt lập tức biến đổi, trở nên nghiêm túc hẳn. Hai tay nhanh chóng kết ấn, chỉ thấy bốn chiếc chu thuyền đột ngột sáng lên, đống Tụ Linh Trận vốn dĩ ảm đạm giờ khắc này đột ngột khôi phục như cũ
“Những trận pháp này phần lớn đều đã bị hỏng bảy tám phần, ta nhiều nhất là có thể sử dụng trong một khắc. Vậy nên, tốc chiến tốc thắng!”
Ngay lúc đám hắc y nhân tới nơi, Trác Phàm đã nhanh chóng lẻn vào đám đông b·ất t·ỉnh chờ đợi thời cơ. Tinh thần lực của hắn siêu viễn thường nhân, tuy không sử dụng được nhưng bảo vệ bản thân thì dư sức. Chính vì thế, khi thần hồn trùng kích thì chẳng hề bị ảnh hưởng.
Trác Phàm núp ở một góc chờ đợi thời cơ. Hắn biết kẻ địch mạnh, bản thân dù có Địa Tâm thì cũng không nên xông ra liều mạng. Điều cần thiết chính là ngồi nhìn trai cò đánh nhau, khiến đám hắc y nhân suy yếu.
Khi Tần Đồng Long ra mặt, Trác Phàm đã nhân lúc không ai chú ý âm thầm thao túng trận pháp để bản thân có thể sử dụng. Là một trận sư đỉnh cấp như hắn, việc chiếm quyền khống chế trận pháp cấp bảy chỉ là chuyện đơn giản, huống hồ nó còn bị hư hỏng hơn phân nửa.
“Tức!”
Lúc này, bốn cột sáng lần nữa hình thành nhấc lên ba động kịch liệt. Tại trung tâm vòng xoáy, thanh điểu vừa hiện đã kêu lên một tiếng thấu trời xanh.
Mà nương theo tiếng hót, hàng trăm con mắt lập tức phá toái, tiêu biến giữa thiên địa. Không có tự bạo, chỉ có lẳng lặng biến mất.
“Đây… Đây là…”
Bốn tên hắc y nhân còn chưa kịp nói nên lời thì thanh điểu đã tung cánh lao xuống. Những nơi nó đi qua, ngọn lửa màu xanh kèm theo bạch sắc lưu quang tạo thành vòng cung tuyệt đẹp tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ.
Thế nhưng trong mắt đám hắc y nhân, thứ bắt mắt kia lại giống như một loại trời sinh tương khắc với lực lượng của bọn chúng. Hắc khí bao nhiêu, lĩnh vực hùng hậu cỡ nào vào lúc này giống như Tiểu Vu gặp Đại Vu nhanh chóng thu liễm.
“Tịnh hóa! Còn mạnh hơn cả lúc trước nữa.”
Một trong số hắc y nhân la lên thất thanh. Thần hồn của bọn chúng thiên về hắc ám cho nên ngay khi gặp ánh sáng thanh tẩy liền sợ hãi là chuyện hiển nhiên.
“Giờ phải làm sao đây?”
“Nhanh thu lại thần hồn.”
Hàng trăm nghìn con mắt lộ ra tơ máu tức thì hội tụ một chỗ rồi hóa thành đoàn lưu khí bị hắc y nhân thu vào cơ thể.
Vậy nhưng Trác Phàm làm sao lại để điều đó xảy ra. Bọn chúng dù nhanh hơn hắn càng nhanh hơn một bậc.
Thanh Điểu bỗng dưng tỏa ra hào quang rực rỡ, kích thước đại phóng. Bên dưới cánh của nó càng có thêm phong mang lập lòe thuận thế đẩy nhanh tốc độ.
Đoàn lưu khí chỉ vừa dung nhập một nửa liền bị thanh điểu một trảo cắt đứt. Nó há miệng đem phần còn lại nuốt chửng.
“Phốc!”
Cùng lúc đó, đám hắc y nhân đồng thời phun máu, một kẻ trong đó ánh mắt đã trắng dã ngã xuống, không còn sinh tức.
“Lão Tứ!”
Tiếng rống cuồng nộ vang lên, ba kẻ còn lại trong mắt tơ máu ngập tràn. Bất quá, bọn chúng dù phẫn nộ nhưng không đến nỗi mất đi lý trí. Phát hiện bản thân không phải là đối thủ của Trác Phàm liền lựa chọn rời đi.
Cả ba quay đầu không chút chần chờ, ngay cả phong ấn Ám Độc Thần Long cũng bị phá hủy.
Nhân cơ hội đó, Ám Độc Thần Long vội vàng xoay thân lao nhanh về phía Tần Đồng Long.
“Đúng là trời cũng giúp ta. Hiện tại hắn đã bị trọng thương, chỉ cần đem tinh thần hải xâm chiến là có thể hoàn toàn kiểm soát được cơ thể này rồi.”
Ám Độc Thần Long trong lòng vui sướng, nghĩ tới cảnh bản thân có được thân thể của riêng mình, nó lại khó tránh khỏi hưng phấn.
Vậy nhưng đúng lúc ấy, thanh điểu chẳng biết từ lúc nào đã bay tới, đôi ưng trảo mở rộng đem nó gọn gàng bắt lại xông thẳng lên bầu trời biến mất.
“Khốn… Khốn kiếppppp!” Ám Độc Thần Long bi phẫn la lớn nhưng lại vô pháp làm được gì khác.