Chương 188: Bắt Người
Khu đất trống bên ngoài An Lạc Trấn, bốn chiếc phi chu đồng loạt rơi xuống khiến đại địa rung động, âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra khiến ai nấy đều bất giác bịt tai lại. Vậy nhưng chẳng người nào dám bước ra bởi lẽ cho dù ta tu giả đi nữa thì cấp độ chiến đấu như vậy vẫn vượt quá thường thức của bọn họ.
Lúc này, Khương Kha và những đệ tử của Hoàng Dược Cốc vốn dĩ đang chèo chống bảo vệ phi chu đã chẳng còn đủ sức đứng dậy. Ý thức mơ hồ, những gì còn sót lại trong tâm trí chỉ là hình ảnh của những tu giả trẻ tuổi nằm rạp bất động mà thôi.
“Phốc!”
Bốn tên tu giả từ trong đ·ống đ·ổ n·át đứng dậy, khóe miệng còn vươn một dòng máu tươi chảy xuống. Những gương mặt y hệt nhau tụ lại một chỗ y như đúc đến mức chỉ có bọn họ mới có thể phân biệt được.
“Khốn kiếp. Một tên tu giả Thần Chiếu cùng vài tên Thiên Huyền lại khó đối phó đến như vậy. Nội tạng của ta đều đang nhộn nhạo cả lên đây này.”
“Im lặng đi. Chuyện còn chưa xong đâu.”
Bốn hắc y nhân lấy đan dược nuốt vào sau đó ngưng tụ ánh mắt nhìn về một chiếc phi chu trước mặt.
“Còn chưa chịu hiện thân sao?”
Theo đó, một bóng đen từ bên trong chu thuyền bay ra. Tần Hồng Lan trợn mắt nhìn bọn chúng, trong mắt sát ý mạnh mẽ lan tràn: “Tần Kim Long đúng là không từ không bỏ. Dù ta đã thê thảm tới mức này vẫn chẳng chịu buông tha.”
“Tam công tử, à không, Tần Đồng Long. Ngươi cũng không thể trách bọn ta được…”
“Không. Sao ta lại có thể trách những con chó trung thành của hắn được chứ.”
Đứng trước sự khiêu khích kia, bốn tên tu giả sắc mặt vẫn như thường không đổi. Chúng nhìn Tần Đồng Long rồi lại dùng thần thức thăm dò thể nội của hắn.
“Chuyện này ngươi cũng không thể trách đại công tử được. Ai bảo thần hồn truyền thừa duy nhất của Tần gia lại bị ngươi hấp thụ làm gì.”
Tần Đồng Long khẽ bặm môi. Đây chính là thứ khiến hắn cảm thấy phiền phức nhất. Thần Hồn truyền thừa là một loại thần hồn đặc thù. Ám Độc Thần Long vốn dĩ được tu giả Hóa Hư ngưng tụ từ Địa Mạch Long Hồn. Trải qua công pháp tu luyện biến hóa, trong quá trình đó, thần hồn đột nhiên sinh ra linh trí và tách biệt với tu giả.
Có thể giải thích đại khái là thần hồn không hẳn phụ thuộc vào tu giả. Một khi tu giả c·hết đi, thần hồn vẫn có thể tồn tại và lựa chọn vật chủ tiếp theo.
Bởi lẽ Ám Độc Thần Long là thần hồn kí sinh nên khi tu giả đạt tới cảnh giới Hóa Hư sẽ ngưng tụ thêm một thần hồn khác. Song thần hồn cho phép thực lực thuế biến, chính vì vậy mà ai nấy đều chẳng đỏ mắt thèm thuồng đâu.
Thế nhưng đối với Tần Đồng Long mà nói, chuyện Ám Độc Thần Long lựa chọn hắn làm vật chủ tiếp theo sau khi phụ thân q·ua đ·ời đã để lại rất nhiều bi kịch.
Ám Độc Thần Long không phải cơ duyên mà là ác nghiệp.
Tất nhiên, đứng trước kẻ thù, Tần Đồng Long sẽ không đi giải thích. Hắn chỉ im lặng phân tích tình hình của đối phương mà thôi.
Hiện tại bốn hắc y nhân đều đã bị trọng thương trong trận đấu với Khương Kha và các đệ tử. Tuy nhiên, một tên Đoạn Cốt cảnh như hắn muốn đối phó với tu giả Hóa Hư thì vẫn là chuyện viễn vông.
Bất quá, sự việc cũng không hoàn toàn như vậy. Đã Tần Đồng Long muốn ra mặt thì ắt hẳn phải có sự tự tin nhất định rồi.
“Nếu bây giờ ta đem Ám Độc Thần Long giải phóng, để nó đối phó với bốn tên này thì có thể chiến được chút ít lợi thế. Bất quá, một khi nó thôn phệ thần hồn của bọn chúng thì sức mạnh lại tăng lên một bậc. Trong khi đó, cơ thể này lại còn rất yếu ớt, sợ rằng không thể áp chế được nó nữa.”
Dưới đôi mắt lạnh tanh của mình, Tần Đồng Long không hề để lộ ra mảy may cảm xúc.
“Liều!”
Quyết định vừa có, Tần Đồng Long lập tức kết ấn. Từ sau lưng hắn tức thì nhấc lên một cây hắc trụ. Mà không, đó là một con rồng màu đen tuyền với những tấm vảy bóng bẩy, bốn cái long trải tựa như bám vào khoảng không đạp bộ bay lên.
Ngay lập tức, bầu trời toàn bộ hóa thành màn đêm, hắc khí lan tràn, độc chướng nháy mắt bao phủ khắp cả đại địa.
Nhìn một màn này, Tần Đồng Long khẽ nhíu mày. Hắn quay đầu thì thấy vô số người đang ngất xỉu đằng xa bèn truyền ra thần niệm: “Ám Độc Thần Long. Ngươi phải tuân thủ ước định, chỉ ra tay đối với bốn tên này và không được làm hại bất kì ai. Nếu không dù c·hết ta cũng sẽ liều mạng phong ấn ngươi trong thể nội rồi tự bạo.
“Thật là phiền phức. Bao nhiêu là đồ ăn ngon.”
Ám Độc Thần Long thầm hừ một tiếng. Sau đó, độc chướng dần dần cô đặc rồi thu liễm bớt chỉ còn đủ giam cầm bốn tên tu giả vào bên trong.
Cũng không phải Ám Độc Thần Long chịu thỏa thuận gì. Đơn giản bởi vì nó cũng giống với Tần Đồng Long vừa dung nhập vào cơ thể mới nên độ hòa hợp không cao. Nếu cưỡng ép rất dễ xảy ra vấn đề.
Và rồi, ngay giây sau đó, Ám Độc Thần Long cuộn tròn cơ thể giữa không trung như một đám mây đen. Ánh mắt màu lam nhạt, hơi thở tỏa ra hắc khí vờn quanh cùng bộ dáng âm trầm nhìn xuống bốn tên tu giả với ánh mắt tham lam.
“Thần Hồn của lũ người Tần gia chính là món ăn tuyệt hảo.”
Không phải không có lí do mà Ám Độc Thần Long lựa chọn Tần gia mà không chịu rời đi.
Còn chưa đợi Tần Đồng Long phát động, thân thể của Ám Độc Thần Long đã như một chiếc lò xo duỗi ra, tốc độ cực nhanh lao tới.
Bốn hắc y nhân biết sắc vội vàng kết ấn. Thần hồn lần nữa tuông trào hóa thành hắc đàm. Hàng nghìn con mắt theo đó mở ra, đại địa nhấc lên phong bạo hình thành sóng lớn.
“Ám Độc Thần Long. Đại công tử chúng ta đối với ngươi rất có hứng thú nhưng vì cớ gì lại lựa chọn một tên phế vật như Tần Đồng Long còn chưa đạt tới Dung Hồn? Bây giờ Tần gia đã là của Đại công tử, ngươi muốn thứ gì mà chẳng có, sao lại phải nhất thiết đi theo kẻ khốn cùng như hắn đâu?”
Đứng trước lời dụ dỗ ngon ngọt của đối phương. Thân thể của Ám Độc Thần Long chợt ngưng lại, ánh mắt như có như không liếc nhìn Tần Đồng Long ở sau lưng nhưng mà vẻ mặt thờ ơ kia lại chẳng để lộ ra chút suy nghĩ gì.
Đây không phải là do Tần Đồng Long giỏi che giấu mà bởi vì tính cách ẩn nhẫn đã làm tâm tính hắn vốn đã như thế.
Ám Độc Thần Long thở ra một đoàn hắc khí lên tiếng: “Ta cũng rất muốn quay về với Tần Kim Long. Bất quá, trừ phi Tần Đồng Long c·hết đi thì ta không cách nào lựa chọn vật chủ mới được nữa.”
Nghe thế, ánh mắt bốn tên hắc y nhân lập tức sáng lên, ngữ khí thay đổi: “Nếu thế thì mời Độc Long tiền bối lùi ra. Chúng ta sẽ giải quyết Tần Đồng Long một cách nhanh nhất.”
“Thế thì nhờ các ngươi vậy.” Ám Độc Thần Long gật gù, thân thể lập tức dịch chuyển sang hướng khác như thể né sang một bên cho kẻ địch thuận tiện lấy mạng Tần Đồng Long vậy.
Tần Đồng Long nheo mắt nhìn Ám Độc Thần Long một chút. Một màn này đối với hắn mà nói không quá bất ngờ. Dù sao linh trí của thần hồn truyền thừa sẽ tăng lên theo thời gian cơ mà.
Cùng lúc đó, bốn hắc y nhân nhếch mép cười lạnh lẽo. Chỉ một cái nhún người đã hóa thành tàn ảnh lao tới Tần Đồng Long.
Bóng đen lan tràn dưới chân Tần Đồng Long hóa thành vô số con mắt ngập tràn tơ máu xuất hiện ngày càng nhiều và đang bao phủ lấy thân thể của hắn.
Tần Đồng Long cảm giá được một khi bị thứ bóng đen kia che phủ, thân thể hắn sẽ bị hắc đàm nuốt chửng trở thành một phần trong đó.
Vậy nên ngay lúc ấy, Tần Đồng Long lập tức vận nguyên lực. Thân thể nhất thời rời khỏi mặt đất, một luồng lam quang tỏa ra đem những con mắt bám trên người loại bỏ.
Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, Tần Đồng Long đã nhìn thấy trên cơn sóng lớn màu đen như màn trời đang cuộn trào sắp sửa ập xuống.
“Không có Ám Độc Thần Long, một tu giả Đoán Cốt vừa mới đoạt xá như ngươi có thể làm gì? Mạng của ngươi hôm nay ta lấy chắc rồi.”