Chương 184: Truy Đuổi
Giữa đường lớn, một nam tử gầy gò nhanh chân bước đi, đôi mắt ngóng nhìn tứ phía tựa hồ sợ bị người khác phát hiện. Ra khỏi trấn, hắn cua vào lối mòn nhỏ, ở đây không còn sợ tai mắt nên cước bộ ngày một gấp rút.
“Ngươi định đi đâu?”
Đúng lúc ấy, từ đằng sau vang lên âm thanh lạnh lùng.
Tần Đồng Long quay đầu lại, chỉ thấy đó là mấy tên ăn mày mà trước đây từng đánh hắn lúc mới đoạt xá lại.
Tần Đồng Long nhíu mày. Hắn không sợ gì những kẻ ấy, chẳng qua nếu đi mà để người khác phát hiện lại có chút phiền phức. Mà lại, nếu xử lý chúng ngay lúc này thì chẳng mấy khi lại lộ ra sự việc khác thường.
Thế là Tần Đồng Long cúi đầu, nở một nụ cười gượng gạo nói: “Ta định chuyển tới nơi khác ăn xin. Trấn nhỏ mà nhiều ăn mày quá thì đói càng thêm đói. Bốn vị đại ca, nếu không có gì nữa ta xin cáo từ.”
“Khoan đã!”
Nhưng mà chưa đợi Tần Đồng Long quay đầu, một trong số đó lập tức bước lên đồng thời đưa tay duỗi ra. Tiếng xương rốp cốp vang lên, cái cổ cũng tương tự lắc trái lắc phải vài cái.
“Bốn vị đại ca còn có gì muốn dặn dò?” Tần Đồng Long lui lại một bước, vẻ mặt thoáng hiện lên sợ hãi nói.
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, tên nam nhân kia lại càng nở một nụ cười biến thái: “Dù sao chẳng còn gặp được nhau, ta nghĩ nên để lại cho ngươi một chút ấn tượng.”
“Không cần. Không cần đâu. Ta nghĩ dù có đi đâu ta cũng không quên được bốn vị đại ca đâu.”
“Thật không chứ? Nói miệng thì ai tin chứ hả. Tốt nhất cũng nên để lại dấu ấn không thể nào quên được chứ.”
Ba tên còn lại khoái trá cười lên, trong tay lập tức xuất hiện một con dao nhỏ đã bị rỉ sét.
Tần Đồng Long nhìn thấy một màn này, gương mặt lập tức trầm xuống. Một năm qua hắn bị bọn chúng tìm tới không biết bao nhiêu lần, cũng may là bên trong tiểu trấn có tên tu giả ăn mày kia tọa trấn nên những kẻ này không dám bát nháo.
Tần Đồng Long cũng không biết vì sao bốn tên kia lại có ác cảm như thế. Bọn chúng giống như kiểu người bị người ta ức h·iếp liền xả giận lên kẻ yếu hơn vậy. Và dĩ nhiên, Tần Đồng Long là kiểu người ấy trong mắt bọn chúng.
Nhìn kẻ đang cằm con dao đi tới, Tần Đồng Long liên tục lùi lại đồng thời mở miệng cầu xin. Thế nhưng chúng giống như những gã điên cuồng, chỉ chực chờ biểu cảm này của con mồi. Càng cầu xin, chúng lại càng cảm thấy khoái lạc.
“Nữa đi. Vẻ mặt này chính là những gì ta muốn thấy. Ở đây không có đà chủ can thiệp, ta nghĩ ngươi cũng không cần phải đi chỗ khác nào gì đâu. Cứ ngoan ngoãn để chúng ta xả giận là được rồi.”
“Thật sự không thể tha cho ta được sao?”
“Đương nhiên là được rồi. Chỉ cần ngươi quỳ xuống liếm sạch giày cho toàn bộ chúng ta là được.”
Nghe đến đây, gương mặt của Tần Đồng Long lập tức biến đổi, dáng vẻ sợ hãi vừa rồi đã thay thế bằng một sự lạnh lùng không phù hợp với thường ngày.
“Xem ra cũng hết cách rồi.”
Nhìn bộ dáng hắn như thế, tên nam tử kia lại càng cười lên ha hả, mở giọng mỉa mai: “Các ngươi nhìn hắn kìa. Còn đang trang bức nữa cơ đấy. Xem ra hôm nay không dạy dỗ một phen thì hắn sẽ lại càng láo hơn thôi…”
Mà còn chưa đợi hắn nói dứt lời, một cánh tay gầy gò đã lập tức vươn ra bóp chặt lấy gương mặt của hắn.
“Muốn dạy dỗ ta? Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó nữa rồi.”
Một màn này xảy ra vô cùng bất ngờ khiến nụ cười của ba kẻ còn lại lập tức cứng ngắt. Trước mắt bọn chúng hiện ra một khung cảnh vô cùng đáng sợ.
Chỉ thấy gân xanh trên cánh tay của Tần Đồng Long nổi lên còn cái đầu của tên kia dần dần bị méo mó. Nương theo tiếng rôm rốp của xương vỡ, máu tươi chảy ra ròng ròng.
Bùm!
Ngay sau đó, cái đầu của hắn giống như một quả cà chua bị bóp mạnh lập tức nổ tung, máu tươi bắn ra khắp nơi dính hết cả y phục của Tần Đồng Long.
Vậy nhưng Tần Đồng Long không hề chớp mắt một cái, chỉ có mục quang lạnh lùng hướng về phía ba kẻ còn lại đằng kia mà thôi.
Hắn vốn muốn ra đi trong yên lặng. Ai sẽ để ý một tên ăn mày tầm thường đột ngột biến mất đâu. Thế mà những tên này sống c·hết không bỏ, cứ muốn lao đầu vào làm khó mới được.
Mà lại, đã ra tay thì phải làm cho trót. Tiếp theo sau, bóng đen dưới chân Tần Đồng Long lập tức biến đổi. Giống như ngưng thực, cái bóng từ từ đen lại hóa thành đột thứ (gai nhọt bất ngờ) đâm xuyên qua thân thể của ba kẻ kia.
Chưa đầy ba hơi thở, toàn bộ bốn kẻ vừa rồi còn cười lạnh các thứ giờ đã trở thành những t·hi t·hể lạnh băng không toàn vẹn.
Việc giải quyết bọn chúng đối với Tần Đồng Long không khó. Tu vi của hắn đã đạt tới Đoán Cốt rồi, một chút tạp nham như vậy nào có để trong mắt. Bất quá tên tu giả kia lại không tầm thường. Việc đột ngột mất đi bốn tên ăn mày do hắn quản lí rất có thể sẽ bị điều tra tới nơi tới chốn.
Nghĩ tới đây, Tần Đồng Long lập tức vung tay, ý niệm thoáng động. Cùng lúc đó, cái bóng lần nữa lan rộng như một cái đầm nuốt chửng bốn cái xác đi. Chưa hết, hắn còn nhanh chóng đem toàn bộ v·ết m·áu khắp nơi xóa đi.
Trong chốc lát, nơi này chỉ còn lại một mình Tần Đồng Long. Xung quanh vô cùng sạch sẽ không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy vừa có bốn n·gười c·hết ở đây.
Gật đầu hài lòng, Tần Đồng Long tức thì thi triển bộ pháp rời đi.
Không lâu sau, tên tu giả ăn mày đi tới. Phía sau hắn nửa bước còn có vài tên hắc y nhân không nhìn rõ gương mặt.
“Dừng lại!” Hắc y nhân đột nhiên ngừng thân, ánh mắt quan sát xung quanh.
“Đại nhân. Có chuyện gì vậy?” Tu giả ăn mày hỏi.
“Có dấu vết đánh nhau ở đây.”
“Cái gì? Có á?”
Tu giả ăn mày nhìn xung quanh nhưng kì lạ là lại chẳng phát hiện được chút manh mối nào.
Hắc y nhân không đáp mà chỉ chậm rãi phất tay. Ngay lập tức, một luồng ba động khủng bố tán khai. Mà tại thời điểm ấy, mặt đất bỗng nhiên rung động dữ dội rồi tách ra để lộ bốn cái t·hi t·hể không trọn vẹn.
“Bốn tên này…” Tu giả ăn mày kinh ngạc.
“Là hắn!”
Hắc y nhân như càng chắc chắn cho giả định của mình liền quay sang hỏi: “Ngươi nói tên Khấu Tâm kia từ lúc tỉnh lại một năm trước có gì khác lạ hay không?”
“Dường như không hề khác lạ. Ngày ngày hắn vẫn như cũ đi ăn xin mà thôi, lại còn thường xuyên bị bốn tên này vây đánh, nếu không có ta ở đó thì có khi m·ất m·ạng không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Đợi đã!”
“Vâng. Sao thế?”
“Trước kia hắn b·ị đ·ánh ngươi ở đâu?”
“Đại nhân. Cho xin đi. Trước kia hắn b·ị đ·ánh làm sao ta biết được chứ. Chỉ có dạo gần đây hắn không ra khỏi tiểu trấn nên mới…”
Nói tới đây, gương mặt tên tu giả kia lập tức biến đổi. Hắn nhìn Hắc Y Nhân với vẻ mặt kinh ngạc: “Không lẽ là…”
“Không sai. Rất có thể người ta đang tìm chính là hắn ta.”
Nói tới đây, Hắc Y Nhân lập tức nhếch miệng cười đồng thời phóng thích ngọc giản. Đợi cho tất cả xong xuôi, hắn liền gằn giọng: “Cho dù ngươi có giả vờ hoàn hảo tới đâu thì cũng chỉ là biến khéo thành vụng mà thôi.”
Ba ngày sau,
Tần Hồng Lan từ từ mở mắt. Nàng ở trong Hoàng Dược Phường đã ba ngày. Khoảng thời gian này, tâm trí của nàng dường như đều tập trung vào việc minh tưởng tiến hành vận nguyên lực hoàn thành đại chu thiên. Ngoại giới xảy ra chuyện gì, nàng dường như không hề quan tâm mà chỉ thu mình ở trong góc nhỏ của căn phòng.
Có lẽ bởi vì dung mạo và dáng người phổ thông đâu đâu cũng gặp nên Tần Hồng Lan không hề bị ai chú ý. Bất quá, khi hoàn thành một đại chu thiên, nàng lại khẽ nhíu mày.
“Tại sao ta có cảm giác như đang bị người khác theo dõi vậy nhỉ. Mà lại, nỗi bất an như ngày một tăng lên…”
Bây giờ, Tần Hồng Lan chỉ có một mục đích duy nhất chính là đám đệ tử Hoàng Dược Cốc kia nhanh chóng tuyển chọn xong để còn rời khỏi trấn An Lạc nữa.
Còn ở một căn phòng khác, Trác Phàm khẽ quay đi, trong mắt còn lưu lại một ít bạch quang.
“Quả nhiên có thể phát giác ta đang nhìn lén. Tu giả Đoán Cốt bình thường làm sao n·hạy c·ảm đến mức ấy được chứ.”