Chương 185: Kẻ Thù Đuổi Đến
Mới đó lại qua được nửa tháng, số lượng người vượt qua vòng trong ngày một nhiều. Hoàng Dược Phường tuy lớn nhưng bây giờ đã chẳng còn đủ chỗ chứa bọn họ nữa rồi.
Nhận thấy số lượng không sai biệt lắm, Vân Nham khẽ gật đầu thông báo ngưng tuyển chọn.
Rất nhiều vẻ mặt tiếc nuối lộ ra. Bất quá bọn họ cũng chỉ có thể tự trách mình tới trễ mà thôi. Chu Thiên tuy gọi là một đại lục nhưng nếu tu giả di chuyển thì chừng nửa tháng đã đủ đi rất nhiều nơi rồi. Huống hồ bọn họ nếu thực tâm đã đến đây từ sớm rồi.
Bên ngoài trấn An Lạc có một khu đất tương đối rộng lớn. Điều đặc biệt đáng nói là ở đây không hề có cây cối nào quá lớn mọc lên, xung quanh chỉ là những thảm cỏ xanh biếc.
Lúc này, một đoàn khoảng chừng bảy trăm người đang tụ họp một chỗ. Toàn bộ đều là những tu giả trẻ tuổi, gương mặt đầy vẻ tự hào. Rất có thể, sau ít ngày nữa bọn họ sẽ là lớp đệ tử tiếp theo của Hoàng Dược Cốc làm rạng danh tông môn cũng không biết chừng.
Mạc Thiên Sinh cũng ở trong nhóm đó. Còn như Trác Phàm bởi vì là người đi theo lại được Tiểu Thúy đặc cách nên có thể đi cùng.
Không lâu sau, trên bầu trời xuất hiện trận trận ba động. Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng lên, ở đó có vài bóng đen đang dần dần xuất hiện. Khi khoảng cách được thu hẹp, hình dáng của chúng cũng hiện ra rõ ràng.
Bốn chiếc phi chu to bằng căn nhà cỡ lớn xuất hiện không chỉ làm mọi người đồng thời hít sâu một hơi bởi sự đồ sộ của nó mà còn làm bọn họ càng thêm mong chờ những thứ sẽ xảy ra ở phía sau.
Trác Phàm ngẩng đầu nhìn, trong mắt tinh quang lấp lánh. Phi chu được làm bằng linh mộc, chạm trổ hoa văn sắc sảo được ghép lại một cách tỉ mỉ đến mức không nhìn thấy dấu vết.
Từ xa nhìn lại, phi chu giống như một chiếc lá liễu dài nhưng chiều rộng khá hẹp. Giữa không trung, phi chu di chuyển rất nhanh cho người ta một loại cảm giác như đang cưỡi gió đạp mây.
Hai bên phi chu là phần viền cao quá nửa người được th·iếp một lớp hoàng kim sáng bóng tôn lên vẻ xa hoa. Đáng nói nhất, nếu là một trận sư thì khi nhìn vào sẽ thấy khắp nơi đều có trận pháp được bày bố. Đặc biệt là bên dưới ẩn hiện đồ án vô cùng phức tạp.
Trác Phàm vừa nhìn đã biết đây là một loại trận pháp cấp độ tương đối cao cho phép cho phép phi chu nặng nề có thể thoải mái đăng không. Mà lại, vô số tụ linh trận lớn nhỏ đang hội tụ ở phía sau đuôi phi chu đóng vai trò tích lũy thiên địa linh lực vì đó mà khiến phi chu vận hành.
Đây là lần đầu tiên Trác Phàm nhìn thấy phi chu nên khó tránh khỏi kinh ngạc. Hắn cũng là một trận sư nên đương nhiên biết cách phối hợp trận pháp đối phó với kẻ địch. Thế nhưng…
“Tại sao bây giờ mình mới nghĩ tới nhỉ?” Trác Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ thời gian qua hắn sống trong môi trường chém chém g·iết g·iết nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Mặt khác, một kẻ cô độc như hắn sao phải suy nghĩ tới việc tạo ra phi chu đâu.
Trong lúc Trác Phàm còn đang tặc lưỡi không thôi thì phi chu đã tới nơi.
Giữa thảm cỏ xanh, bốn chiếc phi chu nặng nề lần lượt hạ xuống, phong áp tản mát tứ phương khiến bụi đất nổi lên mù mịt.
Đợi cho tất cả mọi người lần nữa lấy lại tầm nhìn thì trên phi chu đã xuất hiện bậc thang dẫn xuống. Theo đó một thân ảnh già nua đi xuống.
Vừa nhìn thấy ông ta, Tiểu Thúy và Viêm Liệt cùng những đệ tử khác đã lập tức đi tới ôm quyền bái kiến.
“Tham kiến Khương chấp sự.”
Khương Kha gật đầu hài lòng. Hiện tại tu vi của ông ta đã đạt tới Thần Chiếu Cảnh, lại có cống hiến rất nhiều cho Hoàng Dược Cốc nên đã thăng chứ từ quản sự lên tới chấp sự.
Nhìn chúng đệ tử bái kiến mình, Khương Kha khó tránh khỏi hiện lên một nụ cười hiền hòa. Tâm tính của ông không còn tự luyến nữa, nụ cười vừa rồi chỉ đơn thuần là hài lòng vui vẻ mà thôi.
“Nghĩ đến không tới vài năm nữa, tu vi của lũ trẻ sẽ lập tức đuổi kịp thậm chí là vượt qua ta thì trong lòng lại nhộn nhạo cả lên. Xem ra thiên phú cũng là một loại thực lực.”
Khương Kha cảm thán trong lòng nhưng vẫn phất tay để cho đám đệ tử đứng thẳng người dậy. Lúc này, ông mới đưa mắt nhìn sang những gương mặt còn lại.
“Chừng bảy trăm người nhỉ?”
“Chính xác là bảy trăm ba mươi sáu người.” Tiểu Thúy bổ sung.
“Không tệ. Không tệ.”
Khương Kha gật đầu sau đó tiến lên một bước. Sau khi khẽ vận nguyên lực, giọng nói của ông lập tức khuếch trương tứ phương, cho dù là ở nơi xa nhất vẫn có thể nghe được rõ ràng.
“Chúc mừng các ngươi đã vượt qua vòng sơ tuyển. Ta là Khương Kha, người sẽ dẫn các ngươi tới Hoàng Dược Cốc. Bất quá, có vài điều ta cần phải lưu ý trước khi lên đường.”
“Đầu tiên. Các ngươi không phải là những người duy nhất vượt qua vòng sơ tuyển. Ở những nơi khác cũng có các nhóm tương tự như vậy. Mà lần này, Hoàng Dược Cốc chỉ tuyển trên dưới năm trăm đệ tử, nói cách khác trừ phi biểu hiện thật tốt nếu không cuối cùng vẫn thành công cốc mà thôi.”
“Thứ hai. Phi chu chỉ đưa các ngươi tới bên ngoài Hoàng Dược Cốc, còn đi vào trong thế nào phải dựa vào thực lực của các ngươi tới đâu. Ta nhấn mạnh một điều, xung quanh Hoàng Dược Cốc có rất nhiều linh thú hoang dã, lại bị độc vụ che phủ tầm nhìn nên nguy cơ t·ử v·ong rất cao. Về điểm này, chúng ta cũng không còn cách nào khác nữa. Vì vậy bây giờ nếu có ai muốn từ bỏ thì có thể chủ động rời đi.”
Nói đến đây, Khương Kha chợt im lặng, quét mắt nhìn bốn phía. Tất cả thái độ của bọn họ đều được ông thu vào tầm mắt. Có nghi hoặc, có chần chừ, có sợ hãi, cũng có hưng phấn.
“Nguy hiểm á? Ta bỏ cuộc. Cứ tưởng chính phái tuyển chọn đệ tử rất an toàn chứ.”
“Biết đâu đây chỉ là một phép thử thôi thì sao? Tâm lí ngươi không ổn định thì làm sao xứng làm đệ tử của Hoàng Dược Cốc được chứ.”
“Ngươi nói thì hay lắm, tới khi đó c·hết thật thì lại chẳng còn cơ hội làm lại từ đầu đâu. Lão tử bỏ cuộc.”
Không ít người lựa chọn từ bỏ. Số lượng có khi lên tới gần hai trăm.
Trác Phàm khẽ nhíu mày. Theo lí mà nói nếu đã đến đây tuyển chọn thì ắt phải chuẩn bị tinh thần rồi mới phải. Vậy nhưng số lượng người từ bỏ sao lại nhiều một cách bất thường như vậy.
Hắn nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa.
“Mặc kệ thế nào. Loại càng nhiều người thì Thiên Sinh càng bớt đi đối thủ cạnh tranh.”
Chỉ trong một canh giờ, lượng người đã ít đi rất nhiều. Một số trong đó vì bị rủ rê mà chùn bước rời khỏi, chỉ còn lại những ánh mắt kiên định đang quan sát mà thôi.
“Không sai biệt lắm.” Khương Kha gật đầu hài lòng.
Sau đó, ông lần nữa nói lớn: “Chúc mừng những người còn lại đã vượt qua vòng sơ tuyển thứ hai.”
Ngay lập tức, đám người vừa mới bỏ đi chợt quay đầu lại với ánh mắt kinh ngạc: “Chẳng lẽ từ nãy tới giờ đều là nói dối để chúng ta rời khỏi sao? Vậy ra không hề có nguy hiểm nào á. C·hết tiệt, ta phải quay lại.”
Vậy nhưng khi vừa định cất bước thì nhóm người Vân Nham đã xuất hiện chặn lại: “Xin lỗi. Các vị đã tự mình từ bỏ nên không thể quay lại được nữa.”
“Vì cái gì chứ. Chúng ta rõ ràng bị lừa cơ mà.”
Một người quá khích xông nên hét lớn như thể muốn kích động quần chúng. Vậy nhưng ngay khi Vân Nham vận nguyên lực, ba động của tu giả Thiên Huyền kèm theo tinh thần lực chạm ngưỡng Thần Chiếu đè xuống liền khiến tên kia hốt hoàng lùi lại.
“Vòng thứ hai chính là kiểm tra tâm tính. Tâm tính của các ngươi không vững, dễ lay động thì có tư cách gì đòi ở lại?”
Một vòng khinh miệt thoáng hiện ra trên khóe môi của Vân Nham. Hắn là một kẻ quân tử nên cực kì coi thường loại người như vậy.
Mà sau khi bị thị uy, những người vừa rồi còn nhốn nháo đòi công bằng vội vàng cúi đầu. Dù không nỡ nhưng đứng trước khí thế kia cũng chỉ đành bỏ đi mà thôi.
Ngay sau đó, Khương Kha lại lên tiếng: “Điều thứ ba. Tuy các ngươi đã vượt qua vòng kiểm tra tâm tính nhưng những gì ta nói trước đó đều là sự thật. Các ngươi phải tự mình tới Hoàng Dược Cốc để báo danh, khi ấy mới chân chân chính chính trở thành đệ tử của bổn tông. Ngoài ra, vẫn còn một số lưu ý khác nhưng đợi tới nơi rồi ta sẽ phổ biến sau. Bây giờ thì mời lên phi chu.”
Theo âm thanh của Khương Kha kết thúc, bốn phía của mỗi phi chu đồng thời xuất hiện rất nhiều bậc thang. Mọi người thấy vậy liền nhanh chóng bước lên, ai nấy đều háo hức muốn nhìn xem Hoàng Dược Cốc có hình dáng thế nào.
Mà khi tất cả đã leo lên phi chu, Tần Hồng Lan đột nhiên quay đầu, gương mặt lộ vẻ hoảng hốt. Dường như Tần Hồng Lan cảm nhận được có vài luồng khí tức khủng bố đang hướng tới chỗ này.
“Với tu vi của ta sợ rằng khó mà chống lại bọn chúng. Không được. Phải mau chóng chuồng thôi.”
Có điều, ngay khi Tần Hồng Lan định di chuyển từ từ phương xa bất ngờ vang tới ba động. Một loại sóng âm khuếch trương khiến không gian nhất thời vặn vẹo quét qua cả vùng đất lớn.
Cùng lúc ấy, hơn năm trăm đệ tử đột ngột cứng ngắt, đôi mắt trắng dã ngã xuống mất đi ý thức.
“Thần Hồn Trùng Kích!” Khương Kha biến sắc lạc giọng nói.