Chương 183: Sơ Tuyển
“Mạc… Mạc Thiên Sinh? Ơ. Chẳng lẽ là…”
Tiểu Thúy cầm tấm lệnh bài trong tay, lại nghe tới tên của Mạc Thiên Sinh, trong lòng nhấc lên sóng lớn vô tận. Nàng cũng là đệ tử của Hoàng Dược Cốc nên cũng biết một ít chuyện. Đặc biệt là liên quan tới việc Lạc Thiến Thiến trở về từ Hoàng Liên Sơn.
Công tử của thương hội Thiên Sinh vì cứu mạng của hai đệ tử Thiên Khôi Tông và Hoàng Dược Cốc mà hi sinh vì nghĩa. Mặc dù không truyền ra bên ngoài để tránh hậu họa nhưng trong tông môn không ai không biết.
Cũng do vậy mà một năm qua, thương hội Thiên Sinh do Mạc Thế Khải làm chủ phất nhanh như diều gặp gió, trở thành thương hội trực thuộc Hoàng Dược Cốc, thế lực bành trướng vô cùng.
Mà giờ đây nghe Mạc Thiên Sinh vẫn còn sống, đương nhiên sẽ làm Tiểu Thúy vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Mạc Thiên Sinh nhìn Tiểu Thúy rồi khẽ nói: “Trước mắt chuyện này khoan hãy nói. Không phải cô nương còn có việc phải làm sao?”
Tiểu Thúy quay đầu lại, phát hiện rất nhiền ánh mắt đang tập trung do xét phía này không khỏi tằng hắng một cái: “Nếu đã có lệnh bài của quản sự giới thiệu thì không cần trải qua vòng sơ tuyển nữa. Mời công tử vào trong.”
Cứ như thế, Mạc Thiên Sinh bước qua vô số ánh mắt ngưỡng mộ đang hội tụ trên mình, tiến vào bên trong Hoàng Dược Phường.
Tiểu Thúy nhìn sang Trác Phàm. Chỉ thấy Trác Phàm khẽ nhún vai: “Ta không tham dự, chỉ là người đi theo hắn mà thôi.”
Nói rồi Trác Phàm cũng bước đi.
Là người đầu tiên qua vòng, Mạc Thiên Sinh đương nhiên sẽ bị vạn chúng chú mục. Mà lại, không chỉ bên ngoài mà cả ở bên trong cũng như thế. Hôm nay những đệ tử tục gia làm ở Hoàng Dược Phường không có luyện đan mà phụ trách ghi chép. Công việc này cứ vài năm một lần nhưng bọn họ làm rất chuyên nghiệp.
Vừa mới vào, Mạc Thiên Sinh liền được một nam nhân trung niên bước tới hỏi thăm. Trải qua vài thủ tục đơn giản, hắn và Trác Phàm được đưa tới một phòng nhỏ ở lầu ba. Nơi đây tương đối sạch sẽ, sàn nhà bằng gỗ được lau tới mức không thấy dù chỉ một hạt bụi.
Khi nam nhân trung niên kia rời đi, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh liền bước ra ban công. Khung cảnh trấn An Lạc lộ ra vào tầm mắt của hai người. Khắp nơi đều là ngã tư, nhìn giống như một chiếc bàn cờ vây.
Ở bên dưới, dòng người vẫn tụ tập ngày một nhiều. Bất quá, từ khi Tiểu Thúy xuất hiện, bọn họ rất có trật tự, không dám cắt hàng nữa.
Vòng sơ tuyển của Hoàng Dược Cốc thực chất chỉ là một cuộc vấn đáp và kiểm tra tu vi mà thôi. Tiểu Thúy gọi từng người vào sau đó đặt một vài câu hỏi về thảo dược để đối phương trả lời. Mọi kiến thức đều nằm ở mức cơ bản, chỉ cần có chút hiểu biến về luyện đan thuật là có thể trả lời tốt.
Tiếp theo sau, bọn họ phải truyền nguyên lực vào bên trong một viên đá gọi là Hoạt Tinh Thạch. Đây là cách để kiểm tra độ tinh thuần của nguyên lực nhằm tránh việc tu giả ma đạo trà trộn.
Cho đến giữa trưa, số lượng người vượt qua sơ tuyển đã đạt tới một trăm. Có điều khác với Mạc Thiên Sinh, bọn họ được đưa tới một căn phòng khác lớn hơn và ở chung với nhau. Hiển nhiên đây là một kiểu phân loại.
Mà đến buổi chiều, cánh cửa phòng lần nữa được mở ra. Mạc Thiên Sinh quay đầu lại, chỉ thấy đó là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, dáng cao nghều, trên người lại mặc y phục sặc sỡ, trang sức lấp lánh hoa cả mắt. Cho dù là Mạc Thiên Sinh tự nhận mình từng là công tử của thương hội hàng đầu trấn Thanh Phong cũng không cách nào so sánh được.
Mà thiếu niên vừa bước vào trong đã ngồi xuống bên bàn, tự nhiên rót một chén trà nóng thưởng thức. Lúc sau, hắn nhìn ra ban công mới phát hiện có người bèn cười khẽ một tiếng gật đầu như chào hỏi.
Thấy thế, Mạc Thiên Sinh cũng đáp trả bằng gương mặt thiện cảm.
Còn như Trác Phàm thì không quá để ý, ánh mắt từ đầu chí cuối chỉ nhìn vào dòng người tấp nập bên dưới. Có người đang vui mừng khôn xiết, cũng có kẻ ủ rũ quay đầu.
Thế nhưng, sự chú ý của Trác Phàm dường như đã va vào thân ảnh của một nữ tử. Đối phương mặc y phục màu xám không quá bắt mắt, gương mặt phổ thông, dáng người chẳng mấy nổi trội.
Bất quá, khi nhìn tới, Trác Phàm lại đột nhiên nhíu mày. Hắn cảm giác nữ tử kia có gì đó rất khác thường.
“Nhưng mà ở đâu mới được chứ?”
Đúng lúc ấy, nữ tử kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có người cũng đang quan sát mình bèn lộ ra vẻ mặt tự nhiên nhất quay đi. Tại khoảnh khắc đó, trong lòng nữ tử dâng lên hồ nghi.
“Không phải là đã nhìn ra điểm gì rồi đó chứ? Ta hóa trang rất hoàn mỹ cơ mà?”
“Tần Hồng Lan.”
“Có!”
Nữ tử hô lên một tiếng, chất giọng cũng giống như con người không hề nổi trội, thanh âm có chút trầm chứ không thánh thót như đa số nữ nhân khác.
Cứ như thế, giờ Dậu rất nhanh đã trôi qua nhưng những người đến ghi danh chưa từng thưa lại. Bọn họ không quay về mà ở gần đó chờ tới sáng hôm sau tiếp tục xếp hàng.
Mà bên trong Hoàng Dược Phường lúc này đã có chừng hai trăm người vượt qua sơ tuyển. Đây là con số tương đối lớn nhưng chẳng thấm vào đâu với mục tiêu cả.
Trong phòng nhỏ giờ khắc này đã có khoảng bảy người chưa tính Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm. Hiển nhiên, bọn họ đều là những kẻ được đặc cách qua vòng sơ tuyển.
Mạc Thiên Sinh liếc nhìn bọn họ, âm thầm đánh giá. Tất cả đều có gương mặt sáng lạng, phong thái không tầm thường.
“Ây da. Mệt c·hết ta rồi.”
Tiểu Thúy duỗi vai một cái sau đó tiến vào bên trong.
Vừa nhìn thấy nàng, những người ở đây đều đồng loạt đứng dậy ôm quyền.
“Các vị không cần phải đa lễ như vậy đâu.”
Tiểu Thúy vội vàng xua tay tựa như không tiếp nổi lễ này. Sau đó nàng nhìn Mạc Thiên Sinh hơi gật đầu rồi nói tiếp: “Đầu tiên, ta xin chúc mừng các vị đã vượt qua vòng sơ tuyển. Nhưng mà, ưu tiên chỉ dừng lại ở mức đó mà thôi. Kể từ vòng sau, các ngươi phải tự lực cánh sinh.”
Nhìn những gương mặt đang nghiêm túc kia, Tiểu Thúy cười khẽ nói tiếp: “Cũng không cần quá áp lực làm gì. Các ngươi nên biết để lọt vào mắt của quản sự thì bản thân đã rất ưu tú rồi. Nửa tháng sau sẽ có người tới đưa các ngươi tới Hoàng Dược Cốc bắt đầu vòng thứ hai. Trong khoảng thời gian này, mọi người có thể làm gì tùy ý nhưng đúng giờ phải quay lại Hoàng Dược Phường này. Ai không trở về sẽ xem như là từ bỏ danh ngạch.”
“Chúng ta đã rõ.” Mọi người đồng thanh đáp.
Tiểu Thúy gật đầu hài lòng.
Mà đúng lúc ấy, phía bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh xé gió. Tất cả đồng loạt hướng mắt nhìn qua ban công. Chỉ thấy đó là một nam tử đang đạp không bay tới. Dưới ánh trăng, tà áo của hắn phấp phới tung bay rồi nhẹ nhàng hạ thân xuống.
Tiểu Thúy thấy vậy liền chạy ra, âm thanh mang theo kinh ngạc: “Viêm Liệt, sao chàng lại tới đây?”
Viêm Liệt là đệ tử của Thánh Hỏa Sơn trước đây cùng lịch luyện với Tiểu Thúy. Sau khi thúc thúc của hắn cũng là quản sự của Thánh Hỏa Sơn b·ị t·hương nặng nên phải ở lại Hoàng Dược Cốc trị thương. Mà hắn, từ đó giống như đệ tử của cả hai tông, kết làm đạo lữ với Tiểu Thúy cách đây không lâu.
Thấy Tiểu Thúy chạy ra, Viêm Liệt liền gõ đầu nàng một cái, cưng chiều nói: “Còn không phải nàng hào hứng đi trước không đợi ta sao?”
Tiểu Thúy hiếm có lộ ra vài phần trẻ con mà bĩu môi nói: “Thì sao chứ? Mấy năm trước các sư huynh sư tỷ chẳng cho ta ra mặt, phải ở bên trong ghi chép chán lắm.”
“Nàng đó. Bao năm qua tính tình vẫn không thay đổi gì cả.”
Viêm Liệt còn muốn thân cận Tiểu Thúy một phen nhưng chợt phát hiện rất nhiều “lồng đèn” đang hướng mắt về phía này bèn ho khan một tiếng.
Ngay sau đó, bên ngoài lại xuất hiện thêm vài bóng người. Tất cả đều đang lăng không phi hành, hiển nhiên toàn bộ là cao thủ Thiên Huyền. Đáng nói hơn, gương mặt ai nấy cũng rất trẻ trung.
Dẫn đầu là nam tử tuấn tú. Vừa đáp xuống, hắn ta nhìn Viêm Liệt với ánh mắt tán thưởng: “Thật không hổ là đệ tử thiên kiêu của Thánh Hỏa Sơn. Cho dù ta cũng vô pháp đuổi kịp.”
“Vân Nham sư huynh nói đùa. Ta xuất phát trước huynh cả một ngày mà bây giờ tới trước sau chênh lệch cũng chỉ có nửa khắc, sao có thể gọi là vô pháp đuổi kịp chứ.”
“Mặc kệ thế nào. Sau này có dịp chúng ta giao thủ một phen đi.”
Viêm Liệt cười khổ một tiếng. Ở Hoàng Dược Cốc, hắn gần như không bị ai quấy rầy. Thế nhưng chỉ riêng Vân Nham này là tối ngày đòi luận võ.
“Đích thị là một cái võ si.” Ai nấy trong lòng đều có phán đoán.
“Trước tiên nghỉ ngơi chút đã. Phía sau là một chuỗi ngày dài đấy.”
“Vâng. Thưa sư huynh.”