Chương 175: Một Mình Đến Hủ Thi Tông
“Vậy là ngươi đánh không lại hắn ta nên một mình bỏ chạy và bỏ lại Mạnh Tiểu?”
Trước câu hỏi như để xác nhận của vị tông chủ Hủ Thi Tông, toàn thân Khổng Lượng lập tức run lên nhưng rồi vẫn cắn răn đáp: “Đúng là như vậy. Xin Tông chủ trách phạt.”
“Trách phạt ư? Vì cái gì?”
Khổng Lượng cúi đầu không nói mà chỉ im lặng chờ đợi.
Tông chủ Hủ Thi Tông cười khẽ một tiếng, gương mặt đằng sau tấm mạn hiện lên đầy nếp nhăn: “Nếu như ngươi ở lại rồi hợp sức cùng Mạnh Tiểu thì có thể đánh bại hắn không?”
Khổng Lượng vẫn cúi mặt như cũ nhưng đầu khẽ lắc một cái: “Thưa tông chủ. Không thể ạ.”
“Vậy thì được rồi. Ngươi ở lại cũng chẳng có tác dụng thì bỏ chạy còn tốt hơn. Ta không trách ngươi.”
“Đa ta tông chủ tha tội. Tông chủ anh minh.”
Khổng Lượng toàn thân run rẩy kích động. Vốn dĩ hắn cho rằng bản thân hẳn phải bị đày đi chịu phạt nào ngờ tông chủ chẳng những không truy cứu còn khen ngược lại hắn.
“Bất quá…”
Đúng lúc ấy, tông chủ Hủ Thi Tông lần nữa lên tiếng. Hắn tặc lưỡi một cái rồi mới tiếp tục: “Mạnh Tiểu là đồ đệ chân truyền của Đại trưởng lão. Ngươi cũng biết bao nhiêu tài nguyên đều được hắn dồn vào tên đệ tử này. Tuy ta không trách phạt ngươi nhưng Đại trưởng lão thì khó nói lắm.”
“Cầu xin tông chủ minh xét.”
Khổng Lượng lần nữa dập đầu. Hắn biết vị Đại trưởng lão kia cực kì ưa thích Mạnh Tiểu. Đặc biệt là từ sau việc Mạnh Tiểu lấy t·hi t·hể của ca ca hắn luyện hóa thành thế thân. Một kẻ đủ tàn nhẫn như vậy đương nhiên sẽ lọt vào pháp nhãn của các tu giả ma đạo rồi.
Khổng Lượng nhớ rằng, vào lúc tuyển chọn đệ tử, Đại trưởng lão đã chỉ đích danh Mạnh Tiểu làm đệ tử chân truyền của mình. Thử hỏi một người luôn bao che khuyết điểm như Đại trưởng lão sẽ để yên cho hắn khi bỏ mặc đồ đệ yêu quý của mình lại hay sao.
Chính vì thế nên bây giờ Khổng Lượng không còn cách nào khác ngoại trừ cầu xin tông chủ giúp đỡ. Hắn biết cơ hội được tông chủ ra mặt không lớn nhưng dù nhỏ nhoi cũng phải thử một lần.
Quả nhiên mọi chuyện đúng như Khổng Lượng suy đoán. Ngay khi nghe hắn thảm thiết cầu xin, tông chủ Hủ Thi Tông chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện này tự ngươi lo liệu đi.”
Ngay khi ấy, từ phía sau lập tức vang lên âm thanh xé gió. Một đạo khí tức tản mát ra ba động kinh khủng ùa tới khiến cho Khổng Lượng thổ huyết. Hắn cảm giác được thứ uy áp đáng sợ kia đang bùng lên nộ hỏa nhằm vào hắn.
Đương nhiên, tình huống lúc này ai cũng có thể đoán ra. Người tới là một lão già đã ngoài sáu mươi, da dẻ nhăn nheo đầy tàn nhang, mái tóc chỉ còn thưa thưa vài sợi đã bạc màu. Chỉ riêng đôi nhãn đồng tỏa ra tinh mang rạng rỡ có thần, bất quá tròng mắt hóp vào sâu bên trong tựa như một cái xương xọ trông vô cùng đáng sợ.
“Đại…Đại trưởng lão…”
Khổng Lượng run lập cập kêu lên. Nhìn Đại trưởng lão chứa đầy sát khí đi tới nhưng hắn không dám di chuyển dù chỉ một chút. Hắn biết nếu như Đại trưởng lão muốn thì chỉ một cái phất tay cũng đủ bản thân gặp được Diêm Vương rồi.
“Ầm!”
Một chưởng hung hăng nên thẳng vào ngực, Khổng Lượng như một con diều đứt dây bay thẳng về phía vách tường bằng hoàng kim kiêng cố rồi rơi xuống. Vách tường thì không sau nhưng toàn bộ xương cốt của hắn cơ hồ đều bị vỡ vụn. Bất quá, Đại trưởng lão không biết vô tình hay cố ý mà đã thu bớt lực khiến cho ngũ tạng vẫn còn nguyên đảm bảo Khổng Lượng duy trì mạng sống.
Nay sau đó, Đại trưởng lão tiến tới, một tay xách cổ của Khổng Lượng rồi dúi gương mặt đáng sợ của mình sát vào mặt của hắn.
“Nói. Là kẻ nào? Hắn là đệ tử của tông môn nào?”
Gương mặt Khổng Lượng tức thì trắng bệch, khí quản bị ép chặt khiến hắn không cách nào phát ra âm thanh chỉ có thể cố gắng thở dốc.
“Đại trưởng lão…”
Giống như khó chịu bởi một màn vừa rồi, tổng chủ Hủ Thi Tông nhàn nhạt lên tiếng. Âm thanh không chứa đựng bất kì cảm xúc nào lại tựa như mang đầy quyền uy khiến Đại trưởng lão hơi khựng người lại. Sau cùng hắn ta quay đầu ôm quyền.
“Xin tông chủ thứ lỗi. Ta chỉ là đau xót đệ tử chân truyền của mình mà hồ đồ.”
Cùng với lời nói ấy, sau lưng Đại trưởng lão lúc này đã kín mít mồ hôi. Cho dù hắn là Đại trưởng lão chức cao vọng trọng đi nữa thì cũng không cách nào so sánh với Tông chủ của một tông được.
Đừng nhìn vị tông chủ Hủ Thi Tông này có nét mặt ôn hòa nhưng nội tâm lại như rắn rết, hành sự vô cùng tàn nhẫn và âm độc. Phải biết, để lên được chức tông chủ không phải nhượng chức đơn giản mà là quá trình đấu đá lẫn nhau, lật đổ cao tầng. Vậy nên mỗi một đời tông chủ Hủ Thi Tông đều là người tàn độc nhất, cũng là kẻ đáng sợ nhất.
“Ta hiểu. Dù sao ngươi cũng đã tốn không ít công sức bồi dưỡng hắn như một bảo vật…” Đại trưởng lão im lặng không đáp. Hắn cảm nhận được một chút thâm ý bên trong lời nói của vị Tông chủ này.
“Được rồi. Chuyện của Đại trưởng lão ngươi ta không can thiệp…”
“Ầm! Ầm!”
Đang lúc Tông chủ Hủ Thi Tông đang muốn nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lớn. Hắn và Đại trưởng lão không hẹn mà cùng nhau phát động thần thức xem xét tình hình.
Ngay sau đó, sắc mặt vị tông chủ kia lập tức biến đổi. Hắn cảm nhận được có ngoại nhân vừa mới xâm nhập vào trong tông. Mà lại, tốc độ vô cùng nhanh chóng như thể không hề bị ai cản lại.
Phải biết Hủ Thi Tông là tông môn ma đạo hùng mạnh ở Đại Lục Chu Thiên này. Bên trong không chỉ có Thất Sát Trận mà còn Huyễn Trận, Linh Bảo, Đại Trận Hộ Tông hoạt động không ngừng nghỉ. Càng cố một đội đệ tử canh vệ và trưởng lão thay phiên dùng thần thức tra xét tứ phương, ngay cả một con muỗi cũng không vào được.
Có thể nói, ngay cả một cao thủ cảnh giới Quy Nguyên muốn vào đây cũng phải mất một ít da lông chứ đừng nói tới việc đi như chốn không người.
Vậy nhưng rõ ràng tại thời khắc này đang có một kẻ xông vào. Đáng nói hết thảy là từ khi phát hiện đến bây giờ chỉ chưa đầy nửa khắc thời gian vậy mà đối phương đã sắp tới được đại điện này.
Đại trưởng lão lập tức ném Khổng Lượng sang một bên đồng thời Lam Hồn Hỏa trong thân thể bốc ra. Phía trên hắn hiện lên một cái gương mặt cự đại tựa như u linh gào thét liên tục đung đưa, miệng thì thào chú ngữ.
Mặc khác, bốn phía bức tường, phù văn tức thì trở nên lấp lánh, hoàng quang rực rỡ khắp nơi nhất tề tụ hợp bên trên chiếc đế tọa nơi người mặt hoàng bào đang đứng.
Tông chủ Hủ Thi Tông một mặt bình tĩnh quan sát không hề có chút cử động gì khác. Đối phương hành động quỷ dị nhưng từ hắn tra xét giống như những đệ tử đều bị trúng thuốc mê tạm thời ngất đi chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tiếng bước chân vang lên ngày một gần hơn. Ở lối vào dần dần xuất hiện một cái bóng đen lớn đang thu nhỏ dần.
Đại trưởng lão nheo mắt, đôi tay đã kết ấn sẵn sàng. Chỉ cần biết được kẻ đến không thiện sẽ lập tức xuất thủ.
“Ấy ấy. Sao cứ phải manh động như vậy. Ta không hề có ác ý gì đâu.”
Đằng sau lời nói ấy, một thân ảnh mặc trường bào màu đỏ bước vào. Mặt hắn trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng như máu treo một nụ cười nhàn nhạt. Trên người trang sức sặc sỡ đeo lên. Đặc biệt là mười ngón tay đeo đầy nhẫn ngọc, mỗi khi phe phẩy, chúng cọ sát vào nhau tạo thành một loại âm thanh đinh đinh đang đang vô cùng bắt tai.
Đại trưởng lão trơn mắt nhìn đối phương. Tông chủ Hủ Thi Tông thì khẽ nhíu mày. Thứ âm thanh do những chiếc nhẫn v·a c·hạm chính là một loại thanh ba võ kỹ ảnh hưởng trực tiếp tới tinh thần của mỗi người.
Mà lại, đệ tử của Hủ Thi Tông đều là những kẻ tu luyện tinh thần nên vô cùng n·hạy c·ảm. Chỉ cần tinh thần lực hơi yếu một chút thì sẽ lập tức mất đi ý thức.
Nhưng đáng nói hơn, bên ngoài kia những người bị ngất xỉu không chỉ có đệ tử mà ngay cả quản sự, chấp sự và trưởng lão đều không thoát khỏi chiêu thức này.
Bất quá, bên trong không gian này, mặc cho võ kỹ kia có phát động thế nào thì cũng sẽ hữu tâm vô lực. Mặc dù biết vậy nhưng đối phương không có ngừng tay, giống như cọ sát trang sức là một việc theo thói quen của hắn mà thôi.
Dương Khiến Phong chầm chậm bước vào, trên vai còn vác theo một cái quan tài nhỏ. Hắn từ từ đặt nó xuống sau đó thở phào vài cái.
“Phù. Cuối cùng cũng tới nơi. Thật là nặng quá đi mà!” Dương Kiến Phong lắc eo vài cái như thể vô cùng mệt mỏi. Tiếng xương cốt giãn ra rắc rắc khiến gương mặt hắn giãn ra.