Chương 176: Trao Đổi
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài. Hơn ai hết, hắn đương nhiên nhận ra đây là linh bảo chính tay luyện chế cho Mạnh Tiểu. Sau đó hắn dùng đôi mắt long sòng sọc hướng Dương Kiến Phong tỏa ra uy áp.
“Là ngươi đem đệ tử của ta g·iết?”
Một cỗ ba động của cảnh giới Dung Hồn tựa như thái sơn áp đỉnh trực tiếp phủ xuống đỉnh đầu của Dương Kiến Phong. Mà lại, bốn phía trận pháp phát ra oanh oanh tiếng động như thể cộng hưởng cùng đại trưởng lão tạo thành một tầng uy áp khác.
Song trọng áp lực lập tức đè nặng lên người của Dương Kiến Phong khiến thân thể hắn lập tức lún xuống nền đất vài phân, thất khiếu không ngừng trào ra máu tươi.
Vậy nhưng Dương Kiến Phong không hề phản kháng, chỉ để mặc cho uy áp đè lên bản thân dù nội tạng đang nhộn nhạo cả lên. Khóe miệng vung lên nụ cười khẩy rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy đây là đạo đãi khách của Hủ Thi Tông các vị sao?”
“Hừm. Làm gì có vị khách nào tự tiện xông vào trận pháp đánh ngất đám đệ tử của bổn tông cơ chứ?” Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng đáp. Bất quá, trong lòng của hắn lúc này đã dâng lên cực đại sóng lớn.
Phải biết nơi này là trung tâm của Hủ Thi Tông, có trận pháp thủ hộ cực mạnh. Mà hắn thì đang mượn nhờ trận pháp phủ xuống gây áp lực với Dương Kiến Phong. Nếu là tu giả đồng cấp hắn thì bây giờ chỉ sợ ngay cả nói còn chẳng được chứ đừng nói tới mở miệng mỉa mai.
Ở nơi đó, Dương Kiến Phong không để ý Đại trưởng lão mà ngẩng đầu nhìn tông chủ Hủ Thi Tông không rời mắt.
Tông chủ Hủ Thi Tông mặt vô b·iểu t·ình nhìn lại Dương Kiến Phong. Sau lúc sau, hắn chậm rãi phất tay. Lập tức bốn phía liền êm ả, uy áp biến mất, ngay cả ba động của Đại trưởng lão đều b·ị đ·ánh tan trở về.
Sau đó, tông chủ Hủ Thi Tông lạnh lùng nói với Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão. Ai cho ngươi tùy ý sử dụng trận pháp lên người khách nhân vậy?”
“Tông chủ thứ tội.”
Đại trưởng lão lập tức cúi đầu nói. Vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
“Chẳng phải ngươi cũng ngấm ngầm đồng ý rồi hay sao?”
Bất bình là vậy nhưng Đại trưởng lão biết có những chuyện không nên nói ra.
Vả lại Dương Kiến Phong cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc gì. Hắn đương nhiên nhìn ra điểm ấy, cũng biết tông chủ Hủ Thi Tông mượn cớ Đại trưởng lão để thăm dò thực lực của mình.
Chính vì vậy, ngay từ đầu Dương Kiến Phong đã lựa chọn không xuất thủ mà chỉ im lặng chịu đựng. Hắn người có ẩn số chính là người nắm giữ quyền chủ động.
Quả nhiên, sau khi nói vài lời cảnh cáo với Đại trưởng lão, tông chủ Hủ Thi Tông liền dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Dương Kiến Phong.
“Vị đạo hữu này. Nếu ngươi là khách thì cũng phải cho chúng ta biết danh xưng đi chứ?”
Dương Kiến Phong bước chân ra khỏi cái hố nhỏ sau đó đưa tay phủi sạch bụi bẩn trên người đồng thời chỉnh sửa y phục chỉnh tề rồi nói: “Ai cha. Thất lễ quá. Tại hạ là Dương Kiến Phong.”
“Dương Kiến Phong? Thái thượng trưởng lão của Vạn Độc Môn?”
Dương Kiến Phong liếc mắt nhìn Đại trưởng lão rồi cười nói: “Không ngờ một kẻ ru rú trong tông như ta đã lâu còn có người biết đến cơ đấy.”
Đại trưởng lão không phản ứng mà chỉ dùng mắt nhìn Dương Kiến Phong. Bây giờ hắn mới nhận ra, đối phương chỉ là một tu giả Hóa Hư cảnh mà thôi. Bất quá, có điều gì đó khiến hắn cảm thấy tu vi này chỉ là ngụy trang mà thôi. Điều đó làm cho vẻ mặt của hắn lập tức trở nên ngưng trọng.
Chỉ có tông chủ Hủ Thi Tông vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Hắn lần nữa nhàn nhạt mở miệng: “Vậy thì Dương đạo hữu. Lần này ngươi tới đây là có mục đích gì?”
“Tại hạ muốn đổi đồ.”
“Đổi đồ?”
“Không sai. Ta muốn đổi một món công pháp.”
Tông chủ Hủ Thi Tông nhìn Dương Kiến Phong với ánh mắt thú vị: “Vậy thì Dương đạo hữu. Ngươi định dùng thứ gì để đổi đây?”
Dương Kiến Phong chỉ tay về phía cỗ quan tài rồi nói: “Dùng hắn.”
“Hắn? Mạnh Tiểu á? Một tên đệ tử nội môn chỉ còn nửa cái mạng?”
“Chẳng lẽ không được sao? Vậy thì ta mang hắn đi vậy.”
Nói rồi, Dương Kiến Phong không định chờ đợi đối phương đáp lời mà lập tức đưa tay nhấc chiếc quan tài lên.
Đúng lúc ấy, phù văn xung quanh lập tức sáng lên, vô số ấn kí bay ra bện thành tấm lưới chặn lối ra.
“Dương Kiến Phong. Ngươi cho rằng Hủ Thi Tông chúng ta là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi ư?” Lời nói băng lãnh của Tông chủ Hủ Thi Tông như một đống gai nhọn hung hăng tỏa ra âm khí xâm nhập vào cơ thể của Dương Kiến Phong. Mà lại, bốn phía phù văn theo đó cũng bắt đầu thắt chặt.
Dương Kiến Phong quay người lại nhìn thẳng tông chủ Hủ Thi Tông: “Thế thì sao? Ngài định cản ta ư?”
Tông chủ Hủ Thi Tông nhíu mày nhìn động tác quay lại của Dương Kiến Phong sau đó thở dài một tiếng rồi phất tay. Phù văn lập tức tan đi, lần nữa trở về vị trí cũ rồi biến mất không thấy bóng dáng.
“Nói đi. Ngươi muốn đổi cái gì?”
“Bát Hoang Công.”
“Ngươi nói là Bát Hoang Công ư?”
“Không sai. Ta có cần lặp lại không?”
Giờ khắc này, gương mặt tông chủ Hủ Thi Tông dần hiện ra một tia mờ mịt. Bát Hoang Công là món công pháp không hoàn chỉnh lấy được từ bên trong bí cảnh. Đã có rất nhiều tu giả thử tu luyện nhưng tác dụng của nó lại không quá lớn lao.
“Ngươi muốn đổi Bát Hoang Công để làm gì?”
Dương Kiến Phong cười khẽ: “Đây là chuyện của ta. Ta tin tưởng tông chủ ngài hẳn là cũng sẽ không muốn người khác biết tác dụng của Mạnh Tiểu đâu.”
Một tia sát ý lóe lên rồi chợt tắt trong mắt của vị tông chủ kia. Hắn nhìn chằm chằm Dương Kiến Phong cũng đang đối mắt với mình như thể tìm kiếm một chút ít manh mối bên trong. Nhưng mà, vài ba tức sau hắn vẫn không thấy có dao động gì.
Thế là tông chủ Hủ Thi Tông thở hắt một tiếng sau đó cách không vồ một trảo. Ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện một miếng ngọc giản ném qua cho Dương Kiến Phong.
“Đây là pháp quyết của Bát Hoang Công.”
Dương Kiến Phong thuận lợi chụp được, bất quá lực lượng ném ra của vị tông chủ kia rất lớn khiến hắn bất giác lùi lại hai bước.
“Tông chủ của Hủ Thi Tông quả nhiên thực lực bất phàm. Tại hạ bội phục. Bây giờ trao đổi đã xong tại hạ xin phép cáo từ.”
“Không tiễn!”
Dương Kiến Phong không để ý mà nhấc chân đi ra. Nhưng ngay khi đi được vài bước hắn chợt dừng lại: “Phải rồi. Dùng một tên đệ tử đổi lấy Bát Hoang Công có vẻ các vị chịu thiệt quá rồi. Vậy nên đây xem như phần đền bù đi.”
Nói rồi, Dương Kiến Phong lập tức nhấc tay. Từ bên trong bay ra bốn khối thạch nhũ kèm theo một chiếc bình dược.
Tông chủ Hủ Thi Tông cách không cầm lấy bình dược rồi mở ra. Đan hương xông thẳng vào mũi khiến cho tâm thần hắn ta chấn động.
“Linh đan thập nhị phẩm. Hồi Linh Đan?”
“Cái gì? Hồi Linh Đan?” Đại trưởng lão thất thanh la lên.
Thấy thế, Dương Kiến Phong cười khẽ: “Ta như vậy xem như đã đủ thành ý rồi đúng không? Hi vọng sau này còn được hợp tác dài dài.”
Không chờ đợi đối phương hành động gì khác, Dương Kiến Phong tiếp tục rảo bước đi ra. Chẳng có sát trận phát động, chẳng có ai ngăn chặn, hắn cứ thế rời khỏi Hủ Thi Tông.
Ở bên này, Đại trưởng lão kích động nhìn bình dược trong tay của tông chủ cảm thán: “Đúng là đưa than ngày tuyết rơi mà. Tông chủ…”
“Ta biết ngươi muốn làm gì. Cứ theo như những gì ngươi làm đi. Bất quá…”
Tông chủ Hủ Thi Tông nheo mắt nhìn cửa ra: “Cho người thu thập, tìm kiếm mọi thông tin về hắn cho ta. Còn nữa, đem một ít tài nguyên đến Vạn Độc Môn nói là Tông chủ Hủ Thi Tông biếu tặng Thái Thượng trưởng lão Dương Kiến Phong.”
“Tông… Tông chủ. Có cần phải làm đến thế không?”
“Ngu ngốc.”
Tông chủ Hủ Thi Tông lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão nói: “Ngươi cho rằng ngẫu nhiên mà hắn cứu Mạnh Tiểu về đây. Ngẫu nhiên mà hắn đem Hồi Linh Đan giao cho chúng ta ư? Người này không đơn giản chút nào. Có cơ hội nhất định phải diệt sát, còn như không có thì phải kết giao.”
“Vâng!”
Đại trưởng lão co rụt đầu rời đi chỉ còn lại tông chủ Hủ Thi Tông đang bày ra gương mặt hồ nghi: “Dương Kiến Phong… Rốt cuộc ngươi đã biết sâu đến đâu rồi.”
Ra khỏi Âm Ảnh Sâm Lâm, Dương Kiến Phong ngoái đầu nhìn lại, khóe môi giương lên một nụ cười khó hiểu rồi tiếp tục bước đi.