Chương 174: Hủ Thi Tông
Hủ Thi Tông tọa lạc ở một cánh rừng lớn tại phía Đông của Đại Lục Chu Thiên. Mặc dù chiếm diện tích hơn ba phần mười đại lục nhưng số lượng đệ tử của tông môn này lại chẳng bằng một nửa Hoàng Dược Cốc.
Thế nhưng, vì điều gì mà Hủ Thi Tông lại trở thành tông môn ma đạo đứng đầu ở Đại Lục Chu Thiên này? Không ai biết được nguồn gốc ấy từ đâu. Chỉ có tin đồn từ hàng chục vạn năm trước, tông môn này bỗng nhiên xuất hiện rồi từ đó bành trướng thế lực mà thôi.
Âm Ảnh Sâm Lâm, một cánh rừng với những cây cổ thụ cao đến trăm trượng, tán lá rộng bao phủ toàn bộ mặt đất bên dưới cho nên chẳng có chút ánh sáng nào có thể lọt qua khe hở được.
Đáng nói hết thảy là lớp sương mù dày đặc quanh năm không tiêu tán khiến cảnh vật nơi đây đìu hiu vô cùng. Càng có rất nhiều linh thú trung cấp (cấp năm đến cấp tám) ngày ngày đêm đêm gào rống cắn xé lẫn nhau.
Nói đi cũng phải nói lại, cảnh vật kể trên chỉ là ở sâu trong rừng, còn ở xung quanh thì hoàn toàn khác.
Phía Đông là nơi tiếp giáp với Trung Vực nên lượng người qua lại rất đông đúc. Tất nhiên, chỉ có một ít dạng người mới có thể tùy ý ra vào, còn như những tu giả bình thường thì khó mà làm được.
Tuy nói là tiếp giáp nhưng thực chất cũng không phải. Muốn từ Hạ Vực đến Trung Vực nếu như bằng tự thân e rằng tu giả Hóa Hư phải mất nửa tháng hoặc hơn mới đến nơi. Vậy nên đa số mọi người lựa chọn sử dụng Truyền Tống Đại Trận.
Nhưng mà, chưa nói đến chi phí thông quan thì chỉ với việc tự mình bỏ linh thạch để truyền tống đã tiêu tốn không ít rồi. Tỉ như đem cả gia tài của Thiên Sinh Thương Hội đi bán cũng chỉ miễn cưỡng qua được hai điểm dừng của Truyền Tống Đại Trận mà thôi.
Dĩ nhiên, Linh Thạch không phải là tất cả. Vẫn còn cách khác để sử dụng Truyền Tống Đại Trận.
Chỉ cần tu giả đạt tới cảnh giới Dung Hồn sẽ được một lần miễn phí thông quan và truyền tống, còn như Hóa Hư trở xuống thì cần phải có tài sản.
Vậy nên từ xa xưa đã có câu truyền miệng “Trừ phi Dung Hồn nếu không vô vọng trèo cao.”
Đây là một luật bất di bất dịch từ trước tới nay của đại trận. Tại Hạ Vực này, không ai biết số phận của những tu giả ấy sẽ đi về đâu vì tất cả đều một đi không trở lại.
Mặt khác, cảnh giới Dung Hồn ở Đại Lục Chu Thiên này đã được xem như đỉnh cấp nên chẳng mấy ai lựa chọn rời đi. Dù sao làm bá chủ một phương vẫn tốt hơn làm kẻ tầm thường ở nơi khác mà. Chính vì thế mà Truyền Tống Trận phần lớn là những thương nhân từ Trung Vực lui tới, thi thoảng lại có vài tu giả lịch luyện giống như Thanh Minh và Thanh Vấn.
Quay trở lại câu chuyện, bởi vì Truyền Tống Đại Trận nằm ở địa vực Hủ Thi Tông cho nên bọn chúng hưởng lợi rất nhiều từ việc thu linh thạch. Chính vì thế mà nguồn tài nguyên tu luyện của các đệ tử gần như không có giới hạn.
Tất cả những nơi sầm uất nhất ở phía Đông đều là nơi Hủ Thi Tông quản hạt. Những gia tộc lớn, những môn phái nhỏ đều lệ thuộc vào Hủ Thi Tông, hằng năm phải cống nạp một lượng linh thạch nhất định.
Thế nhưng vì lí do gì mà Hủ Thi Tông lại có ít đệ tử đến như vậy?
Bởi vì là một tông môn Ma Đạo nhưng bọn chúng lại chọn lọc rất kĩ. Chỉ những kẻ thật sự có thiên phú mới được bước chân vào sơn môn. Ở đây, chúng chưa phải là đệ tử mà chỉ là tạp vụ ngày ngày làm việc và tu luyện công pháp căn bản. Chỉ khi tới đợt tuyển chọn chính thức mới có thể thông qua một phần ba, hai phần còn lại sẽ bị đào thải trở về gia tộc tiếp tục làm phụ thuộc.
Mặt khác, Hủ Thi Tông chọn đệ tử ở “Tinh” không ở “Nhiều”. Mỗi một đệ tử sau khi học xong công pháp bổn môn đều có thể lấy một chọi bốn tu giả ở những tông môn khác. Dĩ nhiên con số này chỉ là ước đoán, thực tế có thể nhiều cũng có thể ít hơn nhưng đại khái không ai nghi ngờ về nó cả.
Nói như vậy, nếu như có c·hiến t·ranh nổ ra thì chỉ cần Hủ Thi Tông thôi đã có thể dẹp hai cái Hoàng Dược Cốc rồi.
Tại trung tâm của Âm Ảnh Sâm Lâm là một khu đất rộng lớn không hề phù hợp với hai chữ “Sâm Lâm” mà giống với nghĩa trang hơn. Bởi lẽ có vô số ngôi mộ, ụ đất nhô lên trên mặt đất, phần lớn đều đã phong hóa mọc đầy cây cỏ, có vẻ rất lâu chưa có ai dọn dẹp.
Sương mù vẫn giăng đầy cánh rừng đến mức tia nắng cũng là một điều xa xỉ ở đây. Chỉ có thanh âm của gió thổi xuyên qua tán lá tạo thành từng tiếng u u tựa như Lệ Quỷ kêu gào.
Nếu để ý kĩ sẽ thấy có rất nhiều quạ đậu trên tán cây đang dùng con mắt đen láy nhìn xung quanh như tìm kiếm một cái xác c·hết nào đó để gặm nhấm.
Mà lại, trên những ngôi mộ lâu năm bất thình lình xuất hiện từng đóm lửa nhỏ màu xanh lơ lửng giữa không trung.
Đây cũng không phải ai đó thi triển thuật pháp gì mà chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Những xác chế quá lâu, t·hi t·hể dần dần mục nát dẫn đến một ít khí trong thể nội tản ra nên mới hình thành ngọn lửa màu xanh ấy.
Đối với người khác, những thứ này là vật xui xẻo nhưng với những đệ tử của Hủ Thi Tông thì không. Lúc này có khoảng hơn hai mươi thân ảnh đang thi triển bộ pháp di chuyển qua lại giữa những ngôi mộ, trên tay cầm một chiếc bình ngọc đem ngọn lửa màu xanh bỏ vào.
“Lam Hồn Hỏa. Hắc hắc. May mà ta sớm tính được thời gian này sẽ xuất hiện nhiều nên đã hố lộ… khụ khụ. Hiếu kính quản sự.”
Hủ Thi Tông được mệnh danh là một tông môn lớn ở Đại Lục Chu Thiên nên mọi người thường hay lầm tưởng đó là một nơi vô cùng hoành tráng. Ít ai biết được sự thật đằng sau rằng Hủ Thi Tông thực chất là nghĩa địa này.
Bên dưới nền đất là một cái đại môn dùng trận pháp che giấu. Thềm bậc thang dẫn thẳng xuống phía dưới, hai bên treo đầy lam hỏa tỏa ra u quang mờ nhạt. Dù là lửa nhưng phàm là người đi qua con đường này đều không tự chủ mà cảm thấy lạnh lẽ như bị một cỗ hàn khí xâm nhập.
Càng đi xuống sâu, đường đi càng trở nên phức tạp. Hai bên đường dần dần kín mít hoa văn ẩn chứa khí tức cổ xưa, nhìn sơ qua liền biết có niên đại từ rất lâu về trước.
Thêm một đoạn nữa, nên đất dưới chân dần thay bằng màu vàng của hoàng kim, mọi thứ dần bị sự xa hoa thay thế.
Nơi đây gọi là Trung Khu của Hủ Thi Tông, chỗ mà Tông Chủ và các Thái Thượng Trưởng Lão tu luyện.
Từng khỏa Dạ Minh Châu lớn như nắm tay được đính trên đầu lâu của kẻ xấu số nào đó. Vô cùng quỷ dị!
Ở chính điện, Khổng Lượng hai chân quỳ xuống mặt đất, cúi đầu thấp đến mức sắp sửa chạm vào nền gạch hoàng kim. Mà phía trước hắn là bậc thang dẫn đến một cái đế tọa. Bên trên là một người mặc hoàn bào đầu đội đế quan treo rèm chuỗi ngọc.
Người ngồi ở đế tọa hiển nhiên là tông chủ của Hủ Thi Tông. Gương mặt hắn ta tương đối phổ thông, đâu đâu cũng gặp. Bất quá, tồn tại một loại khí chất không giận tự uy khiến cho một người chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia cũng đủ bị chấn nh·iếp.
Giờ khắc này, tông chủ Hủ Thi Tông chầm chậm hạ ly trên tay xuống chiếc bàn bằng ngọc ở bên cạnh, một dòng máu đỏ còn lưu trên mép miệng bị hắn dùng chiếc lưỡi liếm sạch. Sau cùng, hắn nhìn xuống Khổng Lượng đang quỳ rạp ở kia.
“Vậy là ngươi đánh không lại hắn ta nên một mình bỏ chạy và bỏ lại Mạnh Tiểu?”