Chương 163: Giải Quyết Độc Vụ
Nghe Lạc Thiến Thiến bên trong nói nốt câu vừa rồi, Mạc Thiên Sinh đã tin tưởng đến chín phần. Bởi lẽ hắn chính là dựa theo Truy Tung Hương mà đến nơi đây.
Hiển nhiên, túi đựng Truy Tung Hương vốn không có bao nhiêu giá trị, nếu là kẻ địch thì cần gì phải đem nó cất trong người đâu. Nhưng mà để chắc chắn thì…
“Vậy thì Lạc cô nương, ngươi tới Hoàng Liên Sơn này làm gì?”
“Ta tới đây vì Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Mạc Thiên Sinh không phải kẻ ngốc. Trác Phàm sau khi trở về rồi lại muốn đi tiếp thì đương nhiên là do muốn đoạt Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ rồi. Và có lẽ, Truy Tung Hương kia cũng nằm trong kế hoạch của Trác Phàm.
Đang lúc Mạc Thiên Sinh muốn nói gì nữa thì Lạc Thiến Thiến nôn nao lên tiếng: “Vị công tử ngoài kia, nếu được ngươi có thể giúp đỡ chúng ta được hay không? Kẻ nhốt chúng ta trong này rất có thể sẽ trở lại đây nhưng người bên cạnh ta đã b·ị t·hương rồi, nếu không nhanh chóng rời khỏi thì ngay cả mạng cũng khó giữ.”
“Quá đơn thuần!”
Mạc Thiên Sinh không khỏi lắc đầu cảm thán khi nghe những lời ấy.
Thông thường khi bị nguy hiểm rình rập, người b·ị n·ạn nhất định phải nắm bắt lấy cọng rơm giữ mạng duy nhất. Thế nhưng Lạc Thiến Thiến lại nói ra tình hình đầy rẫy nguy cơ đến mức nào. Giả sử như Mạc Thiên Sinh hoảng sợ vội vàng bỏ chạy thì sao.
Trên thực tế, Lạc Thiến Thiến cũng đã nghĩ tới điều này nhưng vẫn lựa chọn nói ra. Nàng không muốn có một người vô tội vì sự ích kỉ của bản thân mà phải bỏ mạng một cách lãng xẹt được.
Thế nhưng, thấy c·hết mà không cứu lại không phải là Mạc Thiên Sinh. Đặc biệt hơn nữa, đây còn là đệ tử của Hoàng Dược Cốc.
Mạc Thiên Sinh suy tư một lát rồi hỏi: “Lạc cô nương. Bên người ngươi có mang theo linh thảo sao?”
“Có. Nhưng ngươi hỏi làm gì?”
“Trước mắt cần phải giải quyết độc vụ ở trước cửa động.”
“Được rồi. Nói cho ta biết loại độc tố đó thế nào?”
Lạc Thiến Thiến nói xong câu này, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác thất vọng. Đối phương đâu phải là một luyện đan sư như nàng nên làm sao có thể mô tả chính xác được cơ chứ. Chẳng lẽ nàng lại yêu cầu đối phương tự mình thử độc rồi nói ra triệu chứng. Độc vụ kia là do Khương Tử, đệ tử của Vạn Độc Môn tự mình thả ra cơ mà.
“Xem ra chỉ có thể cầu mong Khương Tử sẽ chưa vội trở lại đồng thời có đủ thời gian cho Hoàng Nam khôi phục thôi.”
Trong lúc Lạc Thiến Thiến đang sầu thảm thì bên ngoài Mạc Thiên Sinh chợt lên tiếng: “Lạc cô nương. Hiện tại ngươi có thể xuất bản chân hỏa sao?”
“Vô ích thôi. Nếu không thấy được độc vụ bên ngoài thế nào thì ta không thể…”
Vậy nhưng, còn chưa kịp để Lạc Thiến Thiến nói hết câu thì Mạc Thiên Sinh đã cắt ngang: “Tử Mộc Thảo, Ngũ Thải Liên, Mộc Hoàng Căn, Thanh Ngưng Nhũ, …”
Sau khi nói ra một loạt loại linh thảo, Mạc Thiên Sinh mới ngừng lại một chút rồi nhìn vào bên trong tiếp tục: “Lạc cô nương. Cô có đủ sao?”
“Có đầy đủ.”
Lạc Thiến Thiến trả lời theo bản năng. Nàng không thể ngờ Mạc Thiên Sinh vậy mà thuộc rất nhiều linh mộc. Nếu không phải là luyện đan sư thì sao có thể nhớ được những tên ấy.
Về việc này, Mạc Thiên Sinh tất nhiên phải cảm ơn Trác Phàm. Bởi lẽ thời gian qua hắn không chỉ được truyền thụ võ nghệ còn học không ít kiến thức về linh thảo. Bất quá, những việc ấy cứ để sau này rồi nói. Trước mắt phải giải quyết đám độc vụ mới được.
Không cần Mạc Thiên Sinh nhiều lời, Lạc Thiến Thiến lập tức đem tất cả dược liệu có tên lấy ra. Toàn bộ đều là những linh dược cấp ba trở xuống lại không quá khó để luyện hóa.
Nhưng mà, có một điều Lạc Thiến Thiến không hiểu nổi là những dược thảo kia sau khi kết hợp lại chẳng có tác dụng gì. Tỉ như Tử Mộc Thảo mang khí có tính thuần dương trong khi Thanh Ngưng Nhũ lại mang tính âm hàn. Hai loại linh thảo này một khi hòa trộn thì không cần phải nói sẽ lập tức nổ lô ngay.
Có điều, trong tình cảnh này Lạc Thiến Thiến không thể không lựa chọn tin tưởng Mạc Thiên Sinh được. Dù sao nàng cũng không có cách nào nhìn ra độc khí kia bởi vì có trận pháp ngăn chặn.
Một lúc sau, tất cả các dược liệu đã được luyện hóa. Lạc Thiến Thiến cẩn thân đem toàn bộ hòa trộn vào nhau bên trong dược đỉnh của mình.
Từng tiếng động ầm ầm bộc phát, theo đó là dược đỉnh liên tục rung động như thể sắp không chịu nổi được nữa.
Lạc Thiến Thiến cắn răng chịu đựng, đem toàn bộ tinh lực của mình khống chế thật tốt hỏa diễm nhưng sau cùng vẫn là vô ích.
Lô đỉnh ngày một sáng lên, ba động cũng mạnh mẽ không kém cạnh. Chỉ một lát sau, từ bên trong trào ra một làn khói đặc sệch màu trắng bạch rồi chuyển thành màu đen.
Lạc Thiến Thiến thầm kêu không ổn vội vàng kết ấn. Nàng đem nắp dược đỉnh vốn dĩ đậy kín nhanh chóng mở ra.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh lập tức đem nắp dược đỉnh đánh bay ngược ra phía sau, khói đen tràn ra khắp nơi.
“Thất bại rồi sao?”
Lô đỉnh đã bị nổ, số nguyên lực ít ỏi còn lại cũng đã hao kiệt. Nàng chẳng còn sức để luyện thêm một lần nào nữa.
Vậy nhưng lúc này, Mạc Thiên Sinh chợt lên tiếng: “Lạc cô nương. Tại sao không có khói đen tràn ra?”
“A…”
Lạc Thiến Thiến nhìn lại, phát hiện trận bàn đang xoay tròn nơi đó đã ngăn cách khói đen với ngoại giới. Nghĩ nghĩ, nàng lập tức bước tới đem nó thu hồi. Một khắc ấy, tử vụ bên ngoài giống như nhìn thấy thông lộ điên cuồng lan tràn vào trong, khiến cho nàng không tránh khỏi biến sắc.
Vậy nhưng ngay sau đó, gương mặt Lạc Thiến Thiến từ kinh hãi chuyển thành ngạc nhiên. Bởi lẽ khói màu đen kia ngay khi gặp phải tử vụ liền chuyển sang màu trắng bạch rồi lẫn nhau triệt tiêu biến mất.
“Chuyện này có thể sao?” Lạc Thiến Thiến không thể nói gì hơn nữa.
Còn ở bên ngoài, Mạc Thiên Sinh cũng tương tự như vậy. Hắn thở sâu một hơi khi thấy mọi thứ diễn ra êm đẹp.
Trên thực tế, Mạc Thiên Sinh không hề chắc chắn với phương thuốc mình đưa ra. Tất cả những gì hắn nói là dựa trên lý thuyết và sự phân tích của bản thân về độc vụ kia mà thôi.
Dĩ nhiên, mọi thứ đều có cơ sở của nó.
Trác Phàm thu hoạch được rất nhiều độc dược của Vạn Độc Môn. Những năm qua, hắn đã không ngừng nghiên cứu và đem chúng lý giải toàn bộ. Dù sao trong thời gian rảnh cũng chẳng có việc gì làm ngoài điều đó.
Và Mạc Thiên Sinh – đệ tử của Trác Phàm cũng được học mọi thứ từ trong đó. Cho nên khi nhìn thấy độc vụ, hắn theo bản năng bắt đầu phân tích và tìm ra phương pháp phá giải.
Gọi là tìm ra phương pháp phá giải thì có lẽ không đúng lắm. Bởi vì độc khí này hắn đã được Trác Phàm giản thuật qua vài ba lần rồi.
Cửa hang dần dần hiện ra rõ trước tầm mắt, vấn đề còn lại của Mạc Thiên Sinh chính là tìm cách khai thông nó ra.
“Nhưng mà phải làm cách nào cơ chứ?”
Mạc Thiên Sinh có thể chắc chắn bên trong phá ra không được. Nếu được thì chẳng phải ngay từ đầu đã làm rồi hay sao? Cho nên, hắn chính là hi vọng duy nhất của Lạc Thiến Thiến cũng như Hoàng Nam.
À không. Vẫn còn một kẻ khác nữa, chỉ là không phải nhân loại.
“Gào!”
Tiểu Dạ ngồi phía sau ngán ngẩm nhìn Mạc Thiên Sinh rồi đưa một chân trước lên liếm láp. Sau đó nó đụng đụng hắn một cái.
“A. Sao lại quên mất tiểu tử nhà ngươi!” Mạc Thiên Sinh kinh hô lên.
Luận về cường độ nhục thân thì Ám Kim Sư Hổ cấp ba điên phong chắc chắn lợi hại hơn Mạc Thiên Sinh hắn rồi.
Cửa động đã không còn độc vụ cản trở, Mạc Thiên Sinh cũng đã có thể bung ra hết sức mình.
“Nếu như kết hợp cùng Tiểu Dạ thì có thể lắm chứ.”
Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Sinh lớn tiếng nói: “Lạc cô nương. Phiền cô lui ra phía sau một chút.”
“Được!”
Lạc Thiến Thiến lập tức xốc lại tinh thần đồng thời đem Hoàng Nam đang b·ất t·ỉnh lui sâu vào bên trong thạch động. Cũng tại thời điểm ấy, đôi mắt nàng chợt ngưng tụ lại nhìn về bốn khối thạch nhũ đan tỏa sáng.
“Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ?”