Chương 162: Là Ai Ở Bên Trong?
Bên trong thạch động, Lạc Thiến Thiến từ từ tỉnh lại sau cơn mê. Cơn đau truyền tới khắp người khiến nàng khẽ rên rỉ.
“Đã bao lâu rồi nhỉ?”
Thạch động tối đen đến mức một tia sáng bên ngoài cũng không thể truyền vào làm cho nàng chẳng thể phân biệt là ngày hay đêm. Thứ duy nhất tỏa ra hào quang chính là một cái trận bàn đang liên tục xoay vòng.
“Hoàng Nam…”
Lạc Thiến Thiến đảo mắt liền nhìn thấy Hoàng Nam đang nằm bất động ở đó. Khắp người hắn phát ra màn khói màu tím do bị trúng độc mà trước đó Khương Tử ám toán.
Tuy nhiên, điều kì lạ chính là thứ tử khí ấy chỉ ngưng đặc lại một chỗ mà không hề tán ra. Nếu để ý kĩ sẽ thấy hào quang từ trận bàn kia đang tạo thành một mức màn năng lượng ngăn cản Hoàng Nam đối với ngoại giới.
Lạc Thiến Thiến biết điều này có ý nghĩa gì. Chắc chắn là vì bảo vệ nàng, cũng là để nàng không bị trúng độc và có thể sống sót. Mà không, nàng nhất định phải sống sót để trở về truyền tin cho tông môn.
Nếu như tông môn ma đạo chỉ biết một lòng cầu tiến, vì thực lực bất chấp thủ đoạn thì tông môn chính đạo lại là nơi ưa thích bao che khuyết điểm. Tỷ như lúc trước đây, chỉ vì một nhóm tân tiến đệ tử đi ra ngoài lịch luyện bị ám toán liền dẫn tới một trận đại chiến thì bây giờ cũng vậy.
Một khi tin tức Hoàng Nam – Đệ tử ưu tú của Thiên Khôi Tông bị ám hại bởi Khương Tử thì Vạn Độc Môn tất sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của tông môn chính đạo đứng đầu Chu Thiên Đại Lục này.
Đó cũng chính là lí do vì sao ngay từ đầu Khương Tử đã không có ý định buông tha mà tạo nên một đám độc vụ che lấp cửa động.
Lạc Thiến Thiến nhanh chóng nuốt một viên đan dược để cơ thể giảm đi phần nào đau đớn. Sau đó, nàng khẽ vận nguyên lực để cho chân khí lưu thông khắp người đồng thời ngưng tụ một lớn bích chướng ngăn cản độc khí.
Điều khiến nàng kinh ngạc hơn chính là khi ở trong thạch động, nguyên lực của nàng lưu thông cực kì thuận lợi, những v·ết t·hương trước đó nhận phải cơ hồ đã được khôi phục nhanh hơn bình thường.
Nhưng lúc này, Lạc Thiến Thiến không có thời gian để tâm đến điều đó. Bởi lẽ Hoàng Nam đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Nếu như chậm chạp hơn nữa, rất có thể hắn sẽ m·ất m·ạng.
Đến gần một khắc, Lạc Thiến Thiến không khỏi thở sâu: “Độc tính thật lợi hại.”
Lớp màn chắn được ngưng tụ từ nguyên lực của nàng đang bị ăn mòn một cách nhanh chóng khiến nàng không thể không tăng thêm cường độ.
“Làm thế nào mà huynh ấy có thể chịu được đến bây giờ cơ chứ?”
Lạc Thiến Thiến cảm thán khả năng của Hoàng Nam. Nàng tiến tới gần đồng thời giương ra ngọc thủ. Ngay sau đó, năm sợi dậy tơ lập tức bắt ra chuẩn xác dính vào các mạch máu trên cơ thể của Hoàng Nam.
Thiên Tàm Ti có nguồn gốc từ linh thú loài tằm. Tơ của nó mỏng nhưng lại rất bền và đàn hồi nên truyền dao động rất tốt nên được các dược sư tận dụng để bắt mạch cho những bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm.
Ngay khi nguyên lực được Lạc Thiến Thiến thông qua Thiên Tằm Ti truyền vào cơ thể của Hoàng Nam thì tất cả tình trạng của hắn đều rõ ràng.
“Độc tính kia đã lan ra khắp thân thể nhưng cũng may trước khi mất đi ý thức, Hoàng Nam đã kịp thời tạo một tầng phòng hộ tại đan điền và ngũ tạng để tránh bị độc xâm nhập vào. Cũng may là mình tỉnh lại sớm, nếu không có lẽ…”
Thở phào một hơi, Lạc Thiến Thiến xem như trút bỏ gánh nặng. Nàng lấy trong chỉ giới ra hai viên đan dược rồi đem một viên bỏ vào trong miệng của Hoàng Nam.
“Cũng may là trước đó chữa trị cho vị đại ca kia, ta đã luyện nhiều hơn hai viên. Có thể xem như ở hiền gặp lành đi.”
Bất quá, nguy hiểm còn chưa có hết. Vấn đề là bây giờ Hoàng Nam đã b·ất t·ỉnh, không thể tự mình luyện hóa đan dược. Giả sử như độc tính quá mạnh thì khó lòng bài trừ trong một sớm một chiều.
Nghĩ nghĩ trong đầu, Lạc Thiến Thiến lập tức đưa viên đan dược còn lại nuốt vào sau đó dựng cơ thể của Hoàng Nam dậy. Nguyên lực của nàng nhanh chóng truyền qua khắp cơ thể của Hoàng Nam, vì hắn khai thông kinh mạch bài trừ độc tố.
Có điều tu vi của nàng hơi thấp kèm theo trọng thương nên chẳng mấy chốc liền phải ngưng lại.
“Cứ thế này phải mất thêm vài lần nữa mới có thể tỉnh lại.”
Đó mới là điều mà Lạc Thiến Thiến lo lắng. Theo như những gì nàng biết về ma đạo tu giả thì bọn chúng sẽ không từ bỏ sát tâm cho tới khi chắc chắn kẻ địch đ·ã c·hết.
“Phải nhanh chóng thoát khỏi đây mới được.”
Trong lúc Lạc Thiến Thiến còn đang suy nghĩ thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng động, đồng thời cửa động bắt đầu rung chấn.
“Hắn trở lại rồi sao?”
Gương mặt Lạc Thiến Thiến gần trở nên ngưng trọng. Phía bên ngoài tám chín phần mười là Khương Tử rồi.
Vậy nhưng phán đoán của nàng hoàn toàn sai khi lúc này chợt có âm thanh trầm bổng.
“Tiểu Dạ dùng sức lần nữa.”
Phía bên ngoài, Mạc Thiên Sinh hung hăng đạp l·ên đ·ỉnh đầu của Tiểu Dạ sau đó phóng người lên không trung. Tại khoảnh khắc ở nơi cao nhất, hắn cơ hồ đem nguyên lực toàn bộ khai triển đến cực hạn.
Kim Cang Thương trong tay phát ra hào quang rực rỡ.
“Thiên Cơ Phá!”
Mạc Thiên Sinh hét lên một tiếng. Kim Cang Thương lập tức bay ra một đạo thương khí.
Âu Dương Thương Pháp – Đệ Nhị Thức – Thiên Cơ Phá là chiêu thức mà trước đó Trác Phàm đã dùng hồi còn ở Nhung Quốc. Khi ấy thực lực của Trác Phàm cơ hồ đã khôi phục hơi phân nữa cho nên uy lực cũng vô cùng kinh khủng.
Tất nhiên, giờ này Mạc Thiên Sinh chẳng qua là đang mô phỏng theo động tác ấy mà thôi chứ khẩu quyết vẫn chưa được Trác Phàm truyền lại.
Mà giờ khắc này, nếu như Trác Phàm xuất hiện ở đây cũng phải hiển lộ gương mặt kinh ngạc. Bởi lẽ thật sự đã bay ra một đạo thương khí. Tuy rằng uy lực như đèn cùng hạo nguyệt nhưng bao nhiêu đó cũng đủ chứng minh thiên phú của Mạc Thiên Sinh không hề tầm thường.
Nương theo thương khí bắn ra, xạ tuyến màu trắng nhất thời lao thẳng tới cửa hang. Nó xuyên qua lớp độc vụ đặc sệt rồi đánh thẳng lên lớp đất đá đã bị đổ sập xuống trước đó.
Nhưng mà, tu vi của Mạc Thiên Sinh chỉ mới có Trúc Cơ tầng bảy, muốn thi triển loại võ kỹ mà cần tới Đoán Cốt mới tu luyện thì vẫn còn là một việc quá sức.
Và tất nhiên, chiêu thức mà Mạc Thiên Sinh đánh ra chỉ dừng lại ở việc xuyên thủng độc vụ không có sức phòng thủ đồng thời đem một ít đất đá văng ra mà thôi.
Bất quá, như vậy cũng vừa đủ rồi.
“Là ai ở bên ngoài.” Lạc Thiến Thiến từ bên trong nói.
Từ lúc tỉnh lại, nàng đã đếm được đây là lần thứ ba bên ngoài có người cố gắng đục một cái lỗ xuyên qua thạch động nhưng không thành. Nghĩ tới thì nếu đối phương là Khương Tử thì chắc chắn không phải nên sau một hồi đắn đo mới quyết định lên tiếng.
“Là tiếng của nữ nhân?”
Mạc Thiên Sinh nghi hoặc một chút nhưng rồi cũng đáp lời: “Vị cô nương gì kia cho tại hạ hỏi bên trong có người nào mặt đầy sẹo hay không?”
“Không có.”
Nghe được tiếng đáp, Mạc Thiên Sinh gật gù: “Vậy thì ta nhầm chỗ rồi. Cáo biệt!”
Đúng lúc ấy, từ bên trong chợt vang lên thanh âm của Lạc Thiến Thiến, giọng nói tựa như vô cùng gấp rút: “Khoan đã. Đừng đi!”
Mạc Thiên Sinh không đáp mà chỉ đứng yên một chỗ. Trên thực tế hắn cũng chưa từng di động.
Lạc Thiến Thiến không biết rằng hắn đã đi chưa những vẫn tiếp tục nói: “Ta là Lạc Thiến Thiến, đệ tử của Hoàng Dược Cốc không may bị nhốt ở trong này. Ngoài ra còn có đệ tử của Thiên Khôi Tông đang bị trúng độc chưởng của Vạn Độc Môn. Nếu công tử giúp đỡ, ân huệ này ta xin khắc cốt ghi tâm.”
Nghe tới Hoàng Dược Cốc, gương mặt của Mạc Thiên Sinh khẽ động. Hắn đối với Hoàng Dược Cốc có ấn tượng rất tốt. Chẳng phải phụ thân hắn và quản sự Trương Hàn Thiết rất thân hay sao. Nhưng mà làm gì có bằng chứng nào chứng minh lời người bên trong nói là sự thật đâu.
“A. Ta nhớ rồi! Người mặt sẹo mà ngươi muốn tìm có phải trên mặt đầy vết sẹo do cháy sém hay không?”
“Ngươi gặp qua?” Mạc Thiên Sinh hỏi lại.
“Cách đây khoảng chừng một tháng, trên đường tới đây thì ta gặp hắn b·ất t·ỉnh ven đường do trúng độc. Cũng may là ta kịp thời cứu chữa. Trước khi đi hắn còn tặng ta một cái túi thơm nữa. Hắn nói hắn là người của Thiên Sinh Thương Hội.”