Chương 164: Cứu Người
Mạc Thiên Sinh nắm chặt phần dưới của Kim Cang Thương, bước chân dang rộng bằng vai. Hắn nhắm mắt lại hít một hơi sâu đồng thời vận chuyển nguyên lực.
Thượng Đoạn Tấn!
Đây là thế đứng mà hắn đã dành khoảng hai phần ba thời gian cùng Trác Phàm luyện tập. Giờ đây, nó đã ăn sâu vào trong máu thịt của hắn. Tưởng chừng chỉ cần không phải lúc ngủ thôi thì hắn sẽ vô thức tạo thế Thượng Đoạn Tấn như vậy.
Đến khi thở ra, Mạc Thiên Sinh dần dần mở mắt. Lúc này, mục quang của hắn phát ra một đạo tử quang nhạt nhạt.
Tử Cực Ma Đồng!
Môn võ kỹ vỡ lòng mà Trác Phàm đã dạy. Cũng chính nhờ đồng thuật này mà hắn đã thành công đột phá trở thành tu giả.
Mạc Thiên Sinh hướng mắt nhìn thẳng lên đống đất đá ở trước mặt.
Sau khi độc vụ tiêu biến, khung cảnh dần hiện ra rõ hơn. Trong cái nhìn của Mạc Thiên Sinh, những thứ đất đá lởm chởm kia xuất hiện đầy rẫy vết nứt li ti tựa như chỉ cần quét qua một cách sơ sài hắn đã có thể nắm bắt được những yếu điểm đó.
“Khác quá. So với những tảng đá mà trước đây ta bổ đôi thì thật sự khác quá!”
Mạc Thiên Sinh khó tránh khỏi cảm thán. Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng sẽ có một ngày công việc chán ngắt mà Trác Phàm giao cho lại có tác dụng đến vậy.
“Chỉ cần vận sức, đem toàn bộ nguyên lực hội tụ trên đầu Kim Cang Thương, khí thế của ngươi sẽ nháy mắt tăng vọt.”
Âm thanh của Trác Phàm loáng thoáng bên tai khiến Mạc Thiên Sinh cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên không có gì là không hữu ích cả.”
Phía sau Mạc Thiên Sinh, Tiểu Dạ cũng từ từ bước tới. Đồng dạng như hắn, nó cũng phải chịu những bài dạy dỗ của Trác Phàm kể từ khi kí kết khế ước.
Trái với Mạc Thiên Sinh khi nhìn vào cửa hang động đầy đá với rất nhiều vết nứt nhỏ, trong mắt của Tiểu Dạ lại hiện lên một thân ảnh tương đối quen thuộc.
Đó là một nam tử mặc trường bào màu xám phiêu phiêu trong gió, gương mặt đều là những vết sẹo do b·ỏng n·ặng một cách xấu xí.
“Gừ…!”
Tiếng gầm gừ vang lên, gương mặt Tiểu Dạ bỗng nhiên hiện lên nghẹn khuất.
“Tiểu Dạ… Ngươi…”
Vốn dĩ tâm linh tương thông, Mạc Thiên Sinh giống như cảm nhận được cảm giác của Tiểu Dạ lúc bấy giờ. Một linh thú mới lớn còn đang tuổi ăn tuổi chơi phải bị một tên giống như Quỷ Dạ Xoa đày đọa, thử hỏi làm sao Tiểu Dạ lại không ngập tràn oán khí đâu.
Bình thường Tiểu Dạ luôn che giấu trong lòng, nhưng theo thời gian nó dần dần tích tụ và lớn lên. Nhìn thấy đống đất đá kia khiến cho nó muốn phát tiết, dù sao cũng chẳng vấn đề gì.
“Gào!”
Tiểu Dạ lại gầm lên một tiếng rồi hướng mắt nhìn Mạc Thiên Sinh như thể đợi hắn ra hiệu.
“Xem ra sư phụ đã khiến Tiểu Dạ ăn không ít khổ rồi.”
Mạc Thiên Sinh bất đắc dĩ lắc đầu cảm thán. Nhưng ngay giây sau, hắn nhìn tới cửa động, gương mặt liền lập tức tập trung đến cực độ.
“Lên!”
Mạc Thiên Sinh quát lớn, chân phải bất ngờ bước tới một bước. Theo đó, mặt đấy nơi ấy lập tức trũng xuống một cái lỗ lớn. Mượn lực phản chấn, hắn liền bay vuốt lên không trung tiến gần đến cửa thạch động.
Phía bên này, Tiểu Dạ đồng dạng vận nguyên lực. Tứ chi sáng lên dạ quang lấp lánh xen lẫn kim quang rực rỡ, bốn cái móng vuốt bấu sâu vào trong lòng đất rồi nhảy thẳng lên phía trên.
“Phá cho ta!”
Gào!
Một người một thú đồng loạt xuất kích. Kim Cang Thương bổ mạnh từ trên xuống dưới với sức mạnh vượt qua cả những gì Mạc Thiên Sinh tưởng tưởng.
Không sợ kẻ địch tu luyện một nghìn chiêu thức chỉ sợ kẻ địch tu luyện một chiêu thức nghìn lần. Đúng như câu nói ấy, động tác này Mạc Thiên Sinh đã thực hiện trên dưới trăm vạn lần nên không cách nào hình dung được sự công phá của nó.
Phía sau lưng Mạc Thiên Sinh giống như hiện lên một thân ảnh rất nhạt. Trong lúc tập trung, hắn hoàn toàn không để ý đến nó.
Mà lại, Kim Cang Thương trong tay tức thì dâng lên khí thế khủng bố, hào quang phát ra tựa như khiến nó lớn lên.
Tiểu Dạ đồng dạng xuất kích. Móng vuốt từ hai chi trước chốc lát dài ra tỏa kim quang sáng rực. Thân thể nặng nề của nó lúc này giống như một viên thiên ngoại thạch lao xuống.
Ầm!
Ầm!
Hai tiếng kinh thiên động địa vang lên, bên trong hang đá lập tức rung động kịch liệt, từng lớp thạch nhũ vỡ vụn đâm xuống mặt đất. Lạc Thiến Thiến mang theo Hoàng Nam lùi lại càng sâu rồi vận nguyên lực bảo vệ bản thân.
Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ không phân biệt trước sau tiếp đất. Một người một thú với bốn mắt ngưng tụ nhìn cửa động.
“Không có gì thay đổi sao?”
Mạc Thiên Sinh nhíu mày. Vừa rồi hắn đã cơ hồ vận dụng nguyên lực đến cực hạn cơ mà.
“Không. Hình như là có!”
Mạc Thiên Sinh nheo mắt lại. Ở nơi mà hắn và Tiểu Dạ liên thủ vừa rồi bỗng nhiên có vài viên đất đá rơi xuống. Và rồi, một cái lỗ thông suốt hình thành. Không quá lớn nhưng cũng đủ để người chui ra.
Thấy có ánh sáng tràn vào, Lạc Thiến Thiến mừng rỡ mang theo Hoàng Nam cất bước đi ra. Đến khi nhìn rõ mặt người vừa cứu mình, nàng vội vàng đặt Hoàng Nam xuống sau đó ôm quyền: “Cảm tạ ân nhân cứu mạng.”
Mạc Thiên Sinh lập tức xua tay: “Không cần khách sáo. Ta chỉ làm theo những gì mình cho là đúng thôi. Huống hồ Hoàng Dược Cốc cũng có ơn với ta. Bất quá…”
Mạc Thiên Sinh quét mắt nhìn Hoàng Nam rồi nói: “Dường như hắn b·ị t·hương rất nặng.”
Nghe tới đây, Lạc Thiến Thiến lập tức nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy. Ta vẫn là nên đưa Hoàng Nam công tử trở về Hoàng Dược Cốc trị thương.”
Nàng lần nữa nhất Hoàng Nam lên rồi hỏi Mạc Thiên Sinh: “Xin hỏi quý danh của ân nhân.”
“Tại hạ là Mạc Thiên Sinh.”
“Mạc Thiên Sinh? Thiếu gia của Thiên Sinh thương hội?”
“Chính là tại hạ.”
Lạc Thiến Thiến gật đầu: “Thời gian gấp gáp. Thiến Thiến cần phải cứu người nên không kịp cảm tạ. Sau này trở lại, ta nhất định sẽ báo đáp Mạc công tử.”
“Vậy thì Lạc cô nương bảo trọng.”
Mạc Thiên Sinh ôm quyền đáp. Hắn không có ý định giữ bọn họ lại, dù sao mục tiêu hàng đầu vẫn là tìm được Trác Phàm. Lúc nãy trò chuyện, hắn đã xác định có vẻ như Lạc Thiến Thiến chỉ gặp Trác Phàm từ khoảng chừng một tháng trước mà thôi.
“Nhưng mà phải bắt đầu từ đâu chứ?”
Mạc Thiên Sinh cười khổ một tiếng. Truy Tung Hương mà hắn nhìn thấy chính là từ Lạc Thiến Thiến mà ra, còn của Trác Phàm lại chẳng thấy đâu.
Xung quanh đây đều là giấu vết đánh nhau để lại, chỉ có hố sâu vài trượng đến vài chục trượng chứ nào có tung tích của Trác Phàm.
“Phải rồi. Mạc công tử…”
Mạc Thiên Sinh quay người lại thì thấy Lạc Thiến Thiến ném ra bốn khối ngọc thạch lớn.
“Ta suýt chút nữa quên. Thứ này vốn dĩ là mục đích của chúng ta nhưng nhờ Mạc công tử cứu mạng nên ta nghĩ nó nên thuộc về ngươi.”
Lạc Thiến Thiến khẽ cười, một bộ tiếu dung không màng khói lửa.
Tuy Mạc Thiên Sinh không biết Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ là cái gì nhưng nếu đó mục đích của Lạc Thiến Thiến và nam tử đang b·ất t·ỉnh kia thì hẳn là vật không tầm thường. Mà lại, chỉ riêng việc đứng gần nó thôi cũng cho bản thân cảm giác nguyên lực đang lưu thông thuận lợi vào tốc độ hồi phục tăng cao rồi.
“Lạc cô nương. Thứ này thật sự quá quý giá. Ta không thể nhận được.” Mạc Thiên Sinh cố kiềm nén xúc động mà nói với Lạc Thiến Thiến.
Thế nhưng, Lạc Thiến Thiến lại kiên quyết lắc đầu: “Mạc công tử. Ngươi không cần phải từ chối làm gì. Mạng của chúng ta cũng là do công tử cứu cơ mà.”
Sau một hồi đưa đẩy, Mạc Thiên Sinh không còn cách nào khác ngoại trừ chấp nhận. Hắn nhấc thay thu một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ vào chỉ giới rồi nói: “Ta chỉ nhận một khối là được rồi. Số còn lại, coi như để cảm tạ Lạc cô nương cứu sư…đại ca của ta đi.”
Thấy Mạc Thiên Sinh như vậy, Lạc Thiến Thiến khẽ cắn môi. Bất quá, nhìn lại tình cảnh của Hoàng Nam, nàng không thể kì kèo được nữa. Sau cùng, nàng gật đầu: “Vậy thì đa tạ công tử. Chúng ta đi trước. Bảo trọng!”
Nói rồi, nàng đem ba khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ thu lại rồi xốc Hoàng Nam trên vai rời đi.
Đúng lúc ấy, phía xa xa đột nhiên vang lên âm thanh xé gió. Mạc Thiên Sinh và Lạc Thiến Thiến đồng thời nhìn lại. Chỉ thấy nơi đó có một đạo hắc tuyến đang từ chân trời bay tới đây tỏa ra uy áp của cảnh giới Thiên Huyền. Mà không, còn mạnh mẽ hơn cả Thiên Huyền bình thường, giống như một loại áp lực đè nặng lên tinh thần hải của mỗi người bọn họ.