Chương 161: Chạy
“Ngươi có công pháp chẳng lẽ ta lại không có?”
Trác Phàm dựng thẳng hắc côn lên đồng thời điên cuồng vận chuyển nguyên lực. Đối phương đã dùng toàn lực nếu hắn còn giữ lại thì có vẻ không ổn lắm. Vậy nên giờ khắc này, Địa Tâm bên trong đan điền của hắn đang phát ra bạch quang chói mắt, nguyên lực tựa như dòng lũ chảy qua khắp các kinh mạch.
“Ầm! Ầm!”
Cho đến khi khí tức của Trác Phàm tăng đến Thần Chiếu Ngũ Trọng thì mới dừng việc dẫn động Địa Tâm. Hắn nhìn xuống thân thể của mình rồi khẽ gật gù.
“Nhiêu đây có lẽ đủ r…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Trác Phàm đột ngột thay đổi sắc mặt. Tay phải nhanh chóng chụp lấy hắc công đồng thời đem nó dựng lên.
Ầm!
Chẳng biết từ lúc nào, mười cỗ thi khôi đã tới ngay trước mặt vung binh khí. Đó là những thanh trọng khí nặng nề, mỗi cái còn là linh bảo cấp bốn gia trì thêm nguyên lực.
Vậy nhưng lần này tương đối khác. Trác Phàm một tay vương thẳng chống đỡ nhưng không hề có dấu hiệu gì là quá sức.
Khổng Lượng nhíu mày: “Rõ ràng lúc nãy còn đang chật vật vậy mà bây giờ chỉ dùng một tay đỡ lấy? Là do hắn cũng sử dụng bí pháp sao?”
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng động tác của Khổng Lượng không hề chậm lại. Ngay khi Trác Phàm còn bận đón đỡ liên kích kia thì một cỗ thi khôi lập tức tách ra.
Trác Phàm hướng mắt nhìn theo nhưng rồi lại bị những thi khôi khác làm cho xao nhãn.
Trên bầu trời, thi khôi tách ra bỗng dưng dựng thẳng binh khí, lưỡi đao nặng nề bao phủ bởi một tầng kim mang rạng rỡ ngoài ra còn có hỏa diễm vàng kim phát ra.
Trác Phàm vừa mới nhìn thấy đã lập tức cảm nhận được gì đó: “Khí tức thật quen thuộc, giống như lão đầu của Thánh Hỏa Sơn.”
Lúc này đây, thi khôi kia như đang ngưng tụ ra một đòn võ kỹ cực kỳ khủng bố. Chỉ thấy khắp người nó dần dần nứt toát, tại các mạch máu liên tục trào ra hỏa diễm màu vàng chói mắt.
Ban đầu thì tương đối bình thường nhưng chừng ba tức sau thì khí thế kia lại trở nên khủng bố, đến mức Trác Phàm không thể không coi trọng.
“Đi!” Khổng Lượng hô lên.
Theo đó, cỗ t·hi t·hể kia lập tức chém một đường chéo từ trên xuống nhắm thẳng Trác Phàm mà đi. Kim Viêm vàng óng xoay chuyển tựa như hỏa luân bay tới, ngay cả thanh bảo đao cấp bốn cũng ở bên trong vì đó gia trì sức mạnh.
Cùng với việc phóng thích chiêu thức, cỗ khôi lỗi ấy dần trở nên ảm đạm. Thứ dây tơ kết nối đỏ rực giờ đã biến mất không thấy. Hỏa diễm kia lan tràn khắp người rồi đốt cháy t·hi t·hể vẩy tro xuống đại địa.
Trác Phàm nhìn theo chiêu thức lao xuống kia liền triệt để hiểu rõ. Cái gọi là trái tim đập thình thịch ấy trên thực tế lại là một cái ma vật bên trong chứa đựng linh hồn của tu giả.
Đúng vậy, tu giả sau khi c·hết không quá ba canh giờ, tàn hồn sẽ còn ở lại chưa kịp xuất đi. Lúc này Khổng Lượng xuất hiện thu thập không chỉ là t·hi t·hể mà còn có thứ tàn hồn ấy. Sau đó hắn đem chúng luyện hóa vào ma vật rồi bỏ vào thi khôi để rồi ngay lúc này đây ma vật bạo tạc vì đó xuất ra đòn mạnh mẽ lúc sinh thời.
Suy nghĩ của Trác Phàm mặc dù diễn đạt dài dòng nhưng thực tế là chỉ trong một tích tắc.
Ngay khi nhìn thấy hỏa luân bao tới, Trác Phàm liền vận thêm nguyên lực khiến hắc côn lập tức phát sáng. Cùng lúc đó, tay trái còn rảnh rỗi liền lấy ra một thanh đoản kiếm.
Mà lại, đoản kiếm vừa xuất hiện thì gân xanh trên trán Khổng Lượng càng thêm rõ ràng. Hắn đương nhiên nhận ra thứ ấy, đây chẳng phải là ma bảo cấp ba mà năm đó Trác Phàm đã đoạt từ tay hắn hay sao?
“Vậy nhưng, trước khi thế kia của hỏa luân thì một thanh đoản kiếm cấp ba có thể làm được gì chứ?” Khổng Lượng đinh ninh như thế.
Bất quá một giây sau đó, hành động của Trác Phàm lại giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt hắn.
Một đầu của hắc côn lúc này chợt tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt rồi càng lúc càng lóa mắt. Chỉ ngay sau đó, vài đạo tử lôi từ bên trên bề mặt của nó bỗng dưng ngưng tụ thành một con lôi điểu.
Vừa mới xuất hiện, lôi điểu giống như hân hoan mà bay quanh Trác Phàm rồi tức thì hóa thành một đạo thiểm lôi dung nhập vào bên trong đoản kiếm.
Lách tách!
Tiếng nứt vỡ vang lên, thanh đoản kiếm cấp ba kia dường như không thể chịu nổi lực lượng mà lôi điểu vừa mới dung nhập vào, trên bề mặt xuất hiện vô số vết nứt vỡ.
Trác Phàm bất đắc dĩ nén đau đồng thời vận thêm nguyên lực. Nếu là bình thường hắn hoàn toàn có thể dùng tay không bắn ra kiếm khí. Vậy nhưng giờ đây thực lực có hạn, hắn đành phải mượn nhờ linh bảo để tiết kiệm nguyên lực. Chính vì thế mà giờ đây, tất cả công sức của luyên khí sư đem quặng sắt rèn thành linh bảo đã bị hắn dùng hết.
Khai Thiên!
Trác Phàm hét lớn, tay trái cầm chặt thanh đoản kiếm mạnh mẽ vung ra. Một lưỡi kiếm đâm ra chứa đầy tử lôi nháy mắt hình thành. Nó mạnh mẽ tới mức vừa mới xuất hiện đã làm cho khắp nơi oanh minh, trận trận ba động lan tỏa bát phương. Còn có, tầng sương mù trên bầu trời giờ khắc này điên cuồng r·úng đ·ộng, tiếng gió rít bên tai, thương khung đang gào thét như sợ hãi.
Còn có, khắp nơi sấm sét bởi vì hợp trận thuật còn chưa tan đi giờ khắc này lại một lần nữa xuất hiện. Hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí hàng vạn con lôi xà nhỏ li ti bỗng dưng hiển lộ rồi dung nhập vào bên trong kiếm khí khiến cho uy lực của nó càng thêm khủng bố.
Tròng mắt của Khổng Lượng trừng lớn cỡ bằng nắm đấm.
Nếu như nói Hỏa Luân kia giống như mặt trời ban trưa thì kiếm khí mà Trác Phàm phóng thích không khác gì mũi tên của Hậu Nghệ phá cửu thiên cả.
Còn chưa chạm nhau nhưng khí tức đôi bên đã liên tục cọ sát. Mà lại, chỉ với nhiêu đó nhưng mạnh yếu chênh lệch liền được phân định rõ ràng.
Tử lôi kiếm khí kia mang theo khí thế khai thiên triệt địa, tựa như phiên giang đảo hải nháy mắt đem hỏa luân ngưng trệ. Lúc còn cách nhau chừng một trượng, vòng xoáy cháy rực hỏa diễm bỗng dưng ảm đạm rồi chợt tắt chỉ để lộ thanh đại đao to lớn.
Mà không, thanh đại đao ấy giờ chẳng còn to lớn nữa mà đã hóa thành một đống sắc vụn. Chúng tan tành thành thành vô số bụi sắt rơi xuống.
“Còn chưa… Còn chưa chạm vào mà…”
Khổng Lượng không nói nên lời mà vội vàng kết ấn bởi lẽ kiếm khí kia không dừng lại ở việc phá hủy chiêu thức kia mà còn hướng về phía này. Ba trong số chín khôi lỗi còn lại lập tức hóa thành huyết tuyến bay tới trước mặt hắn hộ pháp.
Giống như khôi lỗi trước đó, ba cỗ này đều đồng thời nổi lên gân máu, trái tim ma vật chập trùng liên tục rồi thình lình bạo tạc.
Ba tử thi đồng thời tự bạo, khí thế khủng bố đủ để đe dọa bất kỳ cao thủ Hóa Hư nào. Vậy nhưng, đứng trước đòn đánh của Trác Phàm, chỉ ba cái dường như vẫn chưa đủ.
Đúng là tử lôi kiếm khí đã ảm đạm không ít, có điều cảm giác t·ử v·ong vẫn chẳng hề giảm lại.
Thấy thế, Khổng Lượng lần nữa cắn răng kết ấn. Tất cả các khôi lỗi đều đồng loạt thu về rồi không phân biệt trước sau bạo tạc.
Ngay lập tức, thiên không xuất hiện ánh sáng chói mắt, huyết vũ rơi xuống đại địa còn có tử lôi oanh tạc bốn phương tám hướng.
Kiếm khí đã bị ngăn chặn!
Bất quá, nhìn lên bầu trời thì không ai mà không biết thứ kiếm khí vừa rồi khủng bố thế nào. Tầng mây che phủ bầu trời Hoàng Liên Sơn đã bị chẻ ra làm đôi, mây mù trôi dạt sang hai phía để lộ thái dương chiếu xuống.
Trác Phàm đứng ở mặt đất tiện tay ném chuôi kiếm đi. Thứ đồ ấy bây giờ đã không còn tác dụng gì nữa, nó đã trở thành một món phế phẩm. Hắn có thể tung chiêu với uy lực như vậy chỉ bằng thanh đoản kiếm ấy đã được xem là một kì tích rồi.
Ngay khi màn huyết vũ lắng lại, thân ảnh của Khổng Lượng lần nữa hiện ra. Không còn vẻ thong dong như trước mà là một thân tóc tai bù xù. Dáng người của hắn to lớn hơn, chẳng còn là hài đồng nữa. Đây mới chính là chân diện mục của hắn.
“Phốc!”
Khổng Lượng thở hắt kèm theo một búng máu tươi, đau đớn truyền khắp thân thể khiến lông tơ không tự chủ dựng lên.
“Xoẹt!”
Một tia lôi điện lóe lên rồi biến mất nhưng nét thống khổ hiện lên chưa từng vơi đi. Hắn nhìn xuống Trác Phàm tựa như đang nhìn một tên quái vật thực thụ.
Chín cỗ tử thi với tu vi Thần Chiếu Điên Phong tự bạo lại chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được kiếm khí của Trác Phàm. Đã vậy dư huy còn sót lại vẫn đủ để khiến hắn trọng thương.
“Điên mất thôi.”
Những thi khôi từ nãy giờ Khổng Lượng xuất ra đều thuộc hàng cao cấp. Hắn đã phải khó khăn lắm mới thu nhặt được rồi đem chúng luyện hóa xem như đòn sát thủ. Vậy mà…
“C·hết tiệt!”
Khổng Lượng chửi thề một tiếng rồi dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn Trác Phàm. Trác Phàm cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Khái với Khổng Lượng, gương mặt của Trác Phàm không hề có chút dao động gì dù cho đối phương đằng đằng sát khí như thế. Bởi lẽ người dùng ánh mắt ấy đối với hắn không dưới một trăm huống hồ giờ đây Khổng Lượng đã ở thế thua.
“Xem ra cũng nên kết thúc rồi.”
Trác Phàm thầm tự nhủ, cùng lúc đó ở một bên vận nguyên lực.
Thấy cảnh này, Khổng Lượng khó tránh khỏi hiện ra một tia lo sợ. Nhưng rồi, hắn bỗng hóa điên cuồng mà phất tay.
Trước mặt bỗng dưng xuất hiện một cỗ khôi lỗi khác. Da nhăn nheo màu xám tro, gương mặt lờ đờ, cử động cứng nhắc nhưng lại khiến Trác Phàm kinh nghi dừng động tác lại.
“Khôi Lỗi Hóa Hư?”
Khổng Lượng gằn giọng: “Tiểu tử. Đừng cho rằng ta hết vương bài. Lần này để xem ngươi đối phó với nó thế nào.”
Bỗng dưng xích quang trên thân thể khôi lỗi bành trướng. Một thân hóa hư cảnh khủng bố bắt đầu tán khai khiến cho Trác Phàm cảm thấy nghẹt thở.
“Thực lực của ta lúc này liệu có thể đối phó với nó? Không. Chắc chắn là không!”
Nhưng mà, trong lúc Trác Phàm còn đang nghi vấn thì ở phía bên kia Khổng Lượng bỗng dưng quay đầu bỏ chạy.
“Cái gì?”
Trác Phàm kinh ngạc không hiểu tình huống. Nhưng khi hắn nhìn lại khôi lỗi kia thì liền minh bạch hết thảy.
“Là ma bảo phóng đại khí tức.”