Chương 151: Tìm Tới
Đúng lúc ấy, giọng nói của Lạc Thiến Thiến vang lên bên tai. Hoàng Nam nghe được liền có quyết đoán. Hắn cắn mạnh đầu lưỡi rồi phun tiên huyết lên thân thể của khôi lỗi. Chỉ thấy Lõi bên trong bất ngờ chuyển sang xích quang đồng thời ánh mắt của khôi lỗi trở nên đỏ rực.
Cảm nhận một tia không lành, Khương Tử vội vàng vận sức xông tới.
Hoàng Nam sau khi phun ra tiên huyết, sắc mặt càng thêm xanh xao. Hắn xoay người dùng hết tốc lực nhảy vào bên trong thạch động.
“Đừng hòng!”
Khương Tử gào lên đồng thời thi triển độn thuật. Vậy nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một cái bóng bất ngờ xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Sao có thể?”
Trong lúc Khương Tử kinh ngạc thì khôi lỗi đột ngột tung ra một cú trời gián. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy lồng ngực của hắn bị lõm một lỗ lớn đồng thời bắn ngược về phía sau như viên pháo khai nòng.
Hoàng Nam biết chỉ nhiêu đó chưa đủ làm Khương Tử trọng thương nên không quay đầu mà tiếp tục bỏ chạy.
Sự thật đúng như Hoàng Nam suy đoán, Khương Tử từ bên trong đ·ống đ·ổ n·át lần nữa bay ra điên cuồng đuổi theo. Lúc này, trên thân hắn lại nhiều hơn một bộ khải giáp sáng bóng. Trước ngực bị vỡ một mảnh lớn nhưng không hề ảnh hưởng tới chiến lực, chỉ có ít máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Khôi Lỗi quay đầu lần nữa ngăn chặn bước tiến của Khương Tử. Vậy nhưng lầnn ày hắn đã nhanh hơn một bước. Ngay khi quyền áp dội đến trước ngực, thân ảnh của Khương Tử như bị nhòe đi.
“Tàn ảnh?”
Hoàng Nam kinh ngạc vội vàng động ý niệm. Khôi lỗi một lần nữa hóa thành lưu tinh tới ngay trước mặt.
“Đừng chống chọi vô ích. Hôm nay cái đầu hai ngươi Khương Tử ta lấy chắc rồi.”
“Vậy thì chưa chắc đâu.”
Ngay khi bước vào bên trong thạch động, âm thanh của Hoàng Nam lại vang lên. Chỉ thấy khôi lỗi đang vững bước chặn ở trước cửa động.
“Hừ. Cho rằng một cái khôi lỗi linh giai giờ khắc này có thể ngăn được lão tử. Hoàng Nam, ngươi đừng quên bản thân của ngươi đang bị trọng thương, muốn thao túng nó để đối phó ta e rằng không hề dễ dàng đâu.”
Khương Tử khinh miệt lao lên hoàn toàn không để mắt đến khôi lỗi kia một chút nào.
“Ta không cần nó ngăn được ngươi.”
Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Nam vang lên. Cùng lúc đó, khôi lỗi bỗng nhiên sáng lên rực rỡ, phần lõi của nó lộ ra quang mang chói mắt.
“Cái gì?”
Một màn này để cho Khương Tử cảm thấy hoàn toàn bất ngờ thế là vội vàng lùi lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên cửa động liền nhận ra ngay ý định của Hoàng Nam.
“Muốn trốn trong thạch động chờ trị thương sau đó thoát ra sao? Ngươi đừng hòng!”
Nói rồi, Khương Tử lập tức kết ấn. Chỉ thấy khôi giáp trên người hắn bỗng nhiên bay ra bao bọc lấy thân thể khôi lỗi của Hoàng Nam. Một màn này khiến cho hình nhân đang sắp sửa tự bạo bị chậm lại ngay tức khắc.
Nhân cơ hội đó, Khương Tử điên cuồng vận nguyên lực xung quanh vô số mặt quỷ hình thành rồi tụ lại thành một gương mặt lớn.
“Huyền Giai võ kỹ Quỷ Diện Ấn!”
Vừa dứt lời, Khương Tử lập tức vung tay. Huyết diện kia bỗng dưng nở một cười quỷ dị đồng thời hóa thành lưu quang lao thẳng vào bên trong thạch động.
Nhìn khí thế khủng bố của võ kỹ mà Khương Tử đánh ra khiến Hoàng Nam không khỏi biến sắc. Hiện tại hắn đang bị trọng thương lại thêm trúng độc nặng nên khó lòng mà chống đỡ nổi.
Trong lúc nguy cấp, Hoàng Nam không còn cách nào khác ngoài buông Lạc Thiến Thiến ra để nàng vào bên trong thạch động trước. Bản thân hắn thì lần nữa phun ra hai ngụm tiên huyết lên đôi tay đồng thời kết ấn.
Một khắc này, ba động của Hoàng Nam đột ngột tăng lên dữ dội vượt khỏi cảnh giới Đoán Cốt đạt tới tầng thứ của Thiên Huyền. Mà lại, tinh thần lực tức thì bạo phát, giống như có một loại bí pháp nào đó khiến nó xông phá gông xiềng bấy lâu nay.
“Ý Niệm Giết Người!”
Khương Tử biến sắc vội vàng thối lui đến trăm trượng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, dây chuyền mà hắn đeo trên cổ cũng đột ngột vỡ vụn hóa thành mảnh vỡ rơi xuống mặt đất.
“C·hết tiệt!”
Hoàng Nam thấy đòn công kích của mình thất bại không khỏi nuối tiếc. Ngưng mà mục đích của hắn cơ bản cũng đã hoàn thành.
Khôi Lỗi sau một thời gian trì hoãn đã phá tung khải giáp của Khương Tử. Vụ tự bạo nổ ra làm cho thiên địa rung chuyển, bát phương oanh minh, đất đá từ bên trên đổ sập xuống che lấp toàn bộ hang động và nhốt cả Hoàng Nam và Lạc Thiến Thiến vào trong đó, sống c·hết không rõ.
Khương Tử nhìn hết thảy không khỏi dậm chân một cái khiến mặt đất nơi hắn đứng hình thành một cái hố lớn. Phương châm của hắn chính là g·iết người phải chắc chắn diệt sát phòng ngừa hậu hoạn sau này. Thế nhưng giờ đây, hắn lại không cách nào chắc chắn liệu Hoàng Nam có còn sống sót hay không.
Bất giác hít sâu một hơi, Khương Tử điều tiết tâm tình rồi lẩm bẩm: “Hẳn là sẽ c·hết đi. Hắn bị trúng độc nặng như vậy, trong vòng ba ngày không có thuốc giải thì thần y cũng khó cứu. Lạc Thiến Thiến bị trọng thương lại thêm vừa rồi phóng ra độc chưởng chắc chắn khó giữ được mạng. Nhưng mà để cho chắc chắn thì…”
Khương Tử cười lạnh một tiếng, sát ý dâng trào tung ra độc chưởng đặc sệt ngưng tụ lại phía trước cửa động.
“Loại độc này sẽ không vì gió thổi mà tiêu tán. Có nó che phủ cửa động, để xem các ngươi làm sao sống sót. Ha ha. Cứ ở trong đó đi, thạch động này sẽ là mồ chôn của các ngươi.”
Làm xong tất cả mọi việc, Khương Tử lại lấy ra một viên đan dược nuốt vào sau đó rời đi. Bất quá, hắn nghĩ nghĩ liền lấy chỉ giới thu Nham Tích vào trong.
“Dù là c·hết đi rồi nhưng một con linh thú cấp sáu cũng đáng giá cả vạn linh thạch.”
Bên trong thạch động, Hoàng Nam khó khăn vươn người dậy, khóe miệng trào ra hắc huyết đậm đặc.
“Độc chưởng thật lợi hại. Cho dù ta đã dùng nguyên lực bảo vệ lục phũ ngũ tạng nhưng tốc độ ăn mòn chỉ giảm chứ không ngừng.”
Hoàng Nam khẽ động ý niệm, chiếc quạt giấy lập tức sáng lên. Nơi của hang bị đất đá che đậy liền xuống hiện một tấm bàn tròn, bên trên ẩn hiện phù văn. Một cái trận pháp đơn giản hình thành bày ra bích chướng ngăn cản không cho khí độc xông vào trong.
Hoàng Nam cắn mạnh đầu lưỡi sau đó đi tới cạnh Lạc Thiến Thiến. Hắn không dám động tay vào nàng sợ c·hất đ·ộc lợi hại kia sẽ thông qua đó thẩm thấu lên người nàng.
Cuối cùng, Hoàng Nam gọi ra một con rối khác đem nguyên thần xâm nhập vào đó tiến hành xem xét tình huống của Lạc Thiến Thiến.
“Cũng may là không trúng độc.” Thở phào một hơi, gương mặt Hoàng Nam lập tức giãn ra.
Ở một nơi khác, Mạc Thiên Sinh một mực thi triển Tử Cực Ma Đồng đi theo dấu vết của Truy Tung Hương thì gặp phải ngõ cụt. Mặc dù đã rất cố gắng nhìn xét nhưng vẫn không cách nào nhìn ra được bước đi tiếp theo của Trác Phàm.
“Chẳng lẽ sư phụ g·ặp n·ạn? Không đúng. Nếu g·ặp n·ạn thì truy tung hương không thể đột ngột mất đi. E rằng sư phụ đã đem nó cất đi rồi.” Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm.
Ầm!
Đúng lúc ấy, một chuỗi âm thanh liên hoàn hấp dẫn sự chú ý của Mạc Thiên Sinh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện cách đó hơn mười dặm có hai luồng ánh sáng đang cọ sát lẫn nhau. Một cái là lam quang lạnh thấu xương, một cái khác lại là xích quang nóng bỏng.
Bản năng của Mạc Thiên Sinh mách bảo rằng rất có thể Trác Phàm đang ở nơi đó. Dù sao mỗi khi Trác Phàm trở về đều mang trọng thương trong người, muốn gặp phải thương tích như thế thì động tĩnh đương nhiên không thể tầm thường rồi.
Nghĩ tới đây, Mạc Thiên Sinh lập tức thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ nhắm thẳng hướng phát ra âm thanh mà đi. Bất quá, nhìn bằng mắt thường thì thấy gần nhưng đi bộ thì lại rất xa.
Đường núi trên Hoàng Liên Sơn vô cùng hiểm trở khiến cho bước chân của Mạc Thiên Sinh bị chậm lại đáng kể. Phải đến một ngày sau hắn mới mừng rỡ la lên.
“Truy Tung Hương. Thì ra là ở đây… Nhưng mà…”
Mạc Thiên Sinh biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Đó là một cái thạch động mà cửa hang đã bị che lấp, phía trước còn bị một tầng độc vụ bao phủ giống như bị kẻ khác ráp tâm bày ra.
Phóng nhãn quan sát khắp nơi, Mạc Thiên Sinh có thể thấy nơi đây là một bãi chiến trường thảm khốc mà Truy Tung Hương dày đặc chính là xuất phát ở nơi này.
Để chắc chắn, Mạc Thiên Sinh thi triển Tử Cực Ma Đồng xem lại một lần nữa.
“Truy Tung Hương dẫn thẳng vào bên trong. Chẳng lẽ sư phụ bị kẹt trong đó ư?”