Chương 150: Ngươi Cảm Thấy Thế Nào?
Thấy Tử Uyên hoảng hốt, Tử Huyền vội vàng chạy tới đỡ lấy.
“Sư tỷ, ngươi không sao chứ?”
Tử Uyên lắc đầu nhìn Lạc Thiến Thiến nói: “Nàng ấy nói không sai. Tuyết Tinh Xà xác thực vô cùng lợi hại. Chính nó đã g·iết đầu Nham Tích này.”
Những người khác nghe được liền không khỏi nghi hoặc.
Tử Uyên cũng không giải thích gì nhiều. Kỳ thực khi đặt tay lên đầu của Nham Tích, rất nhiều hình ảnh sượt qua nhưng nổi bật nhất không phải lúc Tuyết Tinh Xà dùng băng mâu bạo tạc thân thể của Nham Tích mà là trước đó nữa. Một thân ảnh với gương mặt nhỏ nhắn cùng chiếc quan tài ngay bên cạnh.
“Là ta nhìn sai sao?” Tử Uyên tự nhủ.
Đúng lúc ấy, bên tai nàng đột nhiên vang lên âm thanh của Tử Huyền: “Sư tỷ. Nếu như Nham Tích đ·ã c·hết, Tuyết Tinh Xà đã đi vậy thì Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ ở bên trong…”
“Hẳn là đã bị nó lấy đi hết rồi.”
Câu cuối cùng không phải Tử Huyền nói mà là suy nghĩ của tất cả những ai ở nơi này.
Nghĩ đến đây, Tử Huyền và Tử Uyên đồng loạt lùi lại.
Khương Tử là người nhận ra điều không đúng sớm nhất nên vội vàng la lớn: “Hai vị tiên tử. Các ngươi định ôm khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ duy nhất kia bỏ chạy sao?”
Hoàng Nam đang dìu Lạc Thiến Thiến đi nghe được cũng chuyển dịch ánh mắt sang nhìn hai tỷ muội bọn họ.
Tử Huyền nhấc tay thôi động ý niệm. Ti thao không biết từ lúc nào đã trở về bên cạnh nàng lập tức bay ra hóa thành quang thải vặn vẹo tựa hồ chỉ cần Hoàng Nam hay Khương Tử động tay một chút liền sẽ lập tức t·ấn c·ông.
Tử Uyên đứng ở một bên ngược lại là bình tĩnh nói: “Hai vị công tử bớt giận. Hiện tại Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chỉ còn một không thể chia sẻ. Tử Uyên ta biết giữ cho bản thân không phải là tốt nhưng nó rất quan trọng đối với ta.”
“Hừ. Ngươi làm như Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chỉ quan trọng với một mình ngươi?” Khương Tử hừ lạnh một tiếng nói.
“Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ này ta muốn cho nên hôm nay xin các vị mỗi người hãy lùi một bước.”
Tử Uyên tháo chỉ giới ném ra rồi nói tiếp: “Bên trong là ba mươi vạn linh thạch, xem như là ta đền bù cho mỗi người các ngươi.”
Bất giác hít một hơi sâu, Khương Tử lông mày hơi giương lên. Số lượng linh thạch như thế quả thật là rất nhiều. Ngay cả một đệ tử nội môn như hắn mỗi năm đều nhận không nổi một phần mười trong số đó trừ phi chấp hành nhiệm vụ tông môn mà thôi.
Nghĩ đến đây, gương mặt của Khương Tử mới giãn ra một chút. Hắn đưa tay nhặt lấy chỉ giới rồi nhìn Hoàng Nam hỏi: “Ngươi thì sao?”
Hoàng Nam mặt không b·iểu t·ình nói: “Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ dù hiếm có nhưng bây giờ chỉ còn một, huống hồ người tìm ra thạch động là hai vị tiên tử đây. Ta chấp nhận trao đổi.”
Nghe đến đây, Tử Huyền và Tử Uyên mới thả lỏng đôi chút. Bất quá, để phòng ngừa đối phương đổi ý, ti thao vẫn luôn ở trạng thái kích hoạt.
“Ai. C·hết tiệt thật mà.”
Khương Tử một mặt bất đắc dĩ lấy ra mười vạn linh thạch phần của mình rồi ném số còn lại cho Hoàng Nam.
Một bắt chụp được, Hoàng Nam tương tự như vậy đem toàn bộ cất đi rồi trả chỉ giới trống không cho Tử Uyên. Hắn biết một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ có giá đến hơn trăm vạn linh thạch nhưng nếu liều mạng đánh đổi thì không có ý nghĩa gì, huống hồ bây giờ bản thân còn đang b·ị t·hương.
Bắt được chỉ giới, Tử Uyên liền ôm quyền nói: “Đa tạ hai vị hiểu cho. Tỷ muội chúng ta đi trước.”
Nói xong, hai người đồng loạt quay đầu dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Hoàng Liên Sơn. Lúc này màn đêm đã sắp sửa buông xuống, khoảnh khắc mà tiếng tru của sài lang vang lên cũng là lúc nguy hiểm cận kệ. Không ai muốn bản thân trở thành con mồi đến cả xương cũng chẳng còn.
Khương Tử nhìn bóng lưng của đối phương rồi liếm mép, trong mắt hiện ra một tia dâm dục. Rất nhanh hắn liền thu hồi rồi nhìn Hoàng Nam.
“Hoàng Nam, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hoàng Nam lắc đầu nói: “Ta chẳng cảm thấy thế nào. Nếu Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ cùng ta không có duyên thì việc gì phải cố chấp đâu chứ. Không có nó bản thân ta vẫn có thể trưởng thành được.”
Vậy nhưng Khương Tử lại lắc đầu cười khẽ nói: “Ta không hỏi việc ấy. Cái ta muốn biết rằng thân thể của ngươi có cảm giác gì không?”
Hoàng Nam vốn còn đang mờ mịt đột nhiên biến sắc. Hắn nhìn lại bàn tay của mình mới thấy nơi đó bây giờ đã là một mảnh thâm tím và đang ngày một lan ra. Mạch máu vốn dĩ ẩn bên dưới lớn da giờ khắc này đều hiện lên rõ mồn một.
“Ngươi… Là lúc nãy…”
Hoàng Nam biến sắc lùi lại. Thế nhưng chỉ mới một chút đầu óc của hắn liền oanh minh như có chuông đồng kêu vang bên tai, ngay cả cảnh vật trước mắt đều trở nên mờ ảo hết thảy.
Trong khi đó, Khương Tử lại một bộ vân đạm phong khinh bước tới, khóe miệng treo lên một nụ cười nham hiểm: “Ngươi biết đấy. Bản thân ta vốn không có thực lực để một chọi một nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà khinh thường ta được. Ta nói có đúng không?”
Khương Tử không vội làm điều gì khác mà cứ đi đi lại lại tiếp tục lải nhải: “Ngay từ lần đầu chạm mặt, ngươi lập uy cái gì chứ? Ta ấy hả? Là một kẻ ghi nhớ rất rõ những gì người khác đã làm đối với ta. Nhìn xem! Chẳng phải ban đầu ngươi rất oai phong sao? Giờ thì thế nào hả?”
Cười ha hả một tiếng, Khương Tử lại tiếp tục: “Không chỉ ngươi mà cả hai ả tiện nhân kia, lão tử đều sẽ không tha cho bất kì kẻ nào khinh thường chỉ vì ta thiện độc công ám toán. Tất nhiên, đối với mĩ nhân thì ta sẽ lại dịu dàng hơn một chút.”
Khương Tử liếc nhìn Lạc Thiến Thiến b·ất t·ỉnh dựa vào người của Hoàng Nam hay đúng hơn là bộ ngực của nàng. Nhưng rồi hắn chợt quay đi: “So với hai ả tiện nhân kia thì quả này vẫn còn chưa chín. Vậy nên…”
Trong mắt xuất hiện một tia lăng lệ, Khương Tử thi triển chấn cước lao tới.
Thấy thế, Hoàng Nam vội vàng động vào cái quạt đem khôi lỗi linh giai xuất ra.
Khương Tử khinh miệt nói: “Nếu như là lúc bình thường có lẽ ta còn sợ ngươi ba bốn phần nhưng bây giờ thì xin lỗi, không có chuyện đó đâu.
Vừa dứt lời, Khương Tử đột nhiên bị một đoàn huyết khí bao phủ khiến cho tốc độ bạo tăng.
Ngay khi Hoàng Nam còn chưa kịp định hình thì Khương Tử đã hóa thành huyết tuyến đi xuyên qua khôi lỗi linh giai kia đến ngay trước mặt, độc chưởng màu tím phát tán dội thẳng trước ngực.
Không còn cách nào khác, Hoàng Nam vội đem toàn bộ nguyên lực phụ thể đồng thời dùng chưởng đối chưởng.
Ầm!
Phong áp bay ra bốn phương tám hướng, Khương Tử thổ huyết bay ngược về phía sau tới hơn chục thước mới miễn cưỡng dừng lại. Hắn kinh nghi nhìn lên Hoàng Nam ở trước mặt lộ ra ánh mắt không thể tin tưởng.
“Trúng phải Nhuyễn Cốt Tán của ta vậy mà vẫn mạnh như vậy?”
Cùng lúc đó, Hoàng Nam đồng thời thổ ra hắc huyết. Máu tươi chảy ra nhuộm đen cả vạt áo ở phía trước. Hắn cảm giác như bầu trời đang xoay vòng, cảnh vật trước mặt vặn vẹo thành vô số Khương Tử đang xếp thành hàng cùng nhau.
“Không thể c·hết ở đây được.”
Hoàng Nam cắn mạnh đầu lưỡi giữ cho bản thân tỉnh táo. Hắn nhìn lại cánh tay vừa mới đối chưởng với Khương Tử lại càng thêm biến sắc.
“Bây giờ cho dù có chạy thì cũng chẳng thể trốn được xa. Khương Tử gần như ở thời kì toàn thịnh…”
Hoàng Nam phi tốc vận chuyển ý nghĩ muốn tìm một con đường sống sót cuối cùng. Hắn nhìn xuống Lạc Thiến Thiến đang hôn mê: “Nếu như bỏ nàng ta ở lại đây thì có lẽ cơ hội sống sót sẽ cao hơn.”
Nhưng rồi Hoàng Nam kiên quyết lắc đầu: “Chịu thôi. Ta không phải là tu giả ma đạo vô tình.”
Trong khi đó, Khương Tử phát hiện Hoàng Nam trúng độc ngày càng nặng hơn, trong mắt sát cơ càng thêm nồng đậm: “Nếu đem đầu của đệ tử nội môn mạnh thứ hai của Thiên Khôi Tông về thì ta sẽ được thưởng gì nhỉ? Thật là mong chờ.”
Nghĩ tới đây, sát khí nhấc lên càng thêm dữ dội, tại nơi Khương Tử đứng, làn nước bỗng chốc bị nhuộm cho đen lại.
Thấy cảnh này, Hoàng Nam càng thêm kiêng kỵ.
“Thạch động. Mau vào bên trong…”
--------------------------------
Cầu hoa, cầu đánh giá >.