Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 152: Muốn Mỹ Nhân




Chương 152: Muốn Mỹ Nhân

Màn đêm dần buông xuống, không khí chẳng còn lạnh như trước chỉ có một đám mây đen che phủ bầu trời. Trong bóng tối, hai đạo bóng đem như hóa thành hắc tuyến đâm xuyên qua cánh rừng với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

“Tiếc thật đấy, Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ quý giá như vậy mà chỉ lấy được cái một khối. Nhưng mà muội nghĩ sẽ ổn thôi, tinh thần lực của sư tỷ bây giờ đã ở Đoán Cốt Điên Phong cơ hồ chỉ cần một chút kích thích là sẽ có thể đột phá rồi.”

Tử Huyền mang cùng với gương mặt hoan hỉ vừa đạp bộ vừa lẩm bẩm. Đối với nàng mà nói, một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ cũng đã đủ lắm rồi dù sao linh thú trấn giữ là Tuyết Tinh Xà có thực lực ngang với linh thú Nham Tích cấp sáu đấy.

“Nhưng mà kể ra cũng thật kì lạ. Rõ ràng khi đối đầu với năm người chúng ta liên thủ, Tuyết Tinh Xà đâu có quá mạnh đâu, cùng lắm là ngang ngửa cao thủ Thiên Huyền mà thôi. Tỷ tỷ, tỷ nói xem có đúng hay không?”

Tử Huyền đi ở trước lải nhải luyên thuyên một hồi rồi quay lại hỏi. Bất quá, khi nhìn thấy nét mặt của Tử Uyên làm nàng không khỏi kinh hãi.

Hiện tại, gương mặt xinh đẹp hồng nhuận kia đã bị một màu xanh nhạt thay thế. Mặt dù vẫn như cũ tuyệt sắc nhưng lại thêm nhiều phần tiều tụy.

“Sư tỷ. Tỷ bị làm sao vậy?” Tử Huyền thất thanh nói đông thời bước tới đem nguyên lực muốn dò xét.

Thế nhưng Tử Uyên chợt lùi ra phía sau đồng thời phun ra một ngụm máu đem ngòm. Tay phải khẽ động khiến chiếc chỉ giới bay ra cách đó tới hơn chục trượng.

Trong bóng tối, chỉ giới khảm vào sâu bên trong gốc gây. Chỉ chừng ba tức sau, Tử Huyền kinh hãi khi phát hiện thân cây vậy mà bắt đầu khô héo rồi mục ruỗng, sau cùng hóa thành bụi bặm rơi xuống.

Mà lại, trong phạm vi chục thước, toàn bộ thảm thực vật đều lập tức tàn úa không một chút sinh cơ.

“Cái này… Là độc. Sư tỷ, ngươi…”

“Đừng lại đây…”

Tử Uyên kêu lên một tiếng sau đó lùi lại. Nguyên lực nhanh chóng vận chuyển, khắp thân thể của nàng liền hình thành một tầng lục quang nhàn nhạt giống như hỏa diệm đang không ngừng thiêu đốt.

“Phốc!”



Lại phun ra thêm một ngụm hắc huyết trào ra, Tử Uyên khó khăn chèo chống dựa vào một thân cây khác: “Là Khương Tử. Hắn hạ độc vào chỉ giới…”

Sau khi nói xong, Tử Uyên lại đem một viên đan dược nuốt vào rồi nói với Tử Huyền: “Đi mau. Rất có thể hắn đang đuổi theo phía sau.”

“Sợ gì chứ? Đợi hắn tới đây ta nhất định cho hắn c·hết không có chỗ chôn.” Tử Huyền giương giương nắm đấm, sát khí trong mắt nổi lên.

Có điều khác với nàng, Tử Uyên dù bị trúng độc nhưng vẫn giữ được tĩnh táo nói: “Đừng có ngu ngốc như vậy. Hiện tại chúng ta đều đã bị trọng thương, trong khi đó Khương Tử thì lại khác. Hắn chỉ hơi hao tổn nguyên khí lại còn là một luyện đan sư nên chắc chắn bây giờ đã khôi phục hoàn toàn rồi.”

“Nhưng mà dù vậy cũng chưa chắc là đối thủ của tỷ muội chúng ta.” Tử Huyền không phục nói.

“Ngu ngốc. Chẳng lẽ lần trước thua Mục Ninh Yên mà muội còn chưa rút ra bài học hay sao? Không thể nhìn bên ngoài mà đánh giá kẻ địch được. Đừng quên hắn cũng là một trong những đệ tử nội môn thiên tài của Vạn Độc Môn.”

Tử Uyên gạt đi lời nói sắp sửa tuông ra của Tử Huyền rồi tiếp tục: “Cánh rừng này về đêm không an toàn mà ở lại thì càng không được. Phát hiện quá chậm nên độc tính đang ăn mòn cơ thể của ta. Hiện giờ cách duy nhất là trở về bổn môn thật nhanh.”

“Sư tỷ nói đúng. Để muội dìu tỷ.”

“Không. Ta đã nói rồi. Bây giờ ta đã bị trúng kịch độc của Khương Tử, cũng không biết hắn còn bày ra quỷ kế gì. Muội là người duy nhất không trúng độc cho nên nhất định phải cẩn thận.” Nói rồi, Tử Uyên lập tức phi thân.

Tử Huyền nghe được cảm thấy có lý nên chỉ theo sát phía sau. Đúng lúc ấy, một chiếc chỉ giới ném tới, nàng thuận tay chụp được.

“Cầm lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ. Một khi Khương Tử tìm tới, ta sẽ đích thân cản lại còn muội hãy tiếp tục trở về.”

“Sư tỷ…”

Tử Huyền nghẹn ngào. Vậy nhưng Tử Uyên chỉ nhìn nàng mỉm cười nói: “Đừng có bày ra vẻ mặt như đưa đám vậy chứ? Tuy sư tỷ của muội trúng độc nhưng không phải là kẻ sắp c·hết đâu.”

“Thật vậy sao?”

Đúng lúc này một giọng nói vang vọng trong bóng đêm truyền đến tai của hai người.



Quá đỗi quen thuộc!

“Khương Tử, tên khốn kiếp không giữ chữ tín nhà ngươi. Đã nhận linh thạch của chúng ta còn muốn nuốt lời sao?”

Cả hai đồng loạt đứng lại, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh.

Tử Huyền đảo mắt liên tục nhưng ngoại trừ một mảng đen tối ra thì chẳng còn gì khác. Nhưng đó mới chính là điều đáng sợ nhất. Bởi lẽ tinh thần lực của nàng cũng không thua kém gì Hoàng Nam hay Mạnh Tiểu, nếu như tập trung dò xét thì hẳn sẽ nhận ra ít nhiều. Vậy nhưng giờ khắc này, ngoại trừ âm thanh của Khương Tử quanh quẩn bát phương ra thì chủ nhân của giọng nói lại chẳng thấy đâu.

“Xem ra chúng ta đều đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Tử Uyên gương mặt xanh xao lên tiếng.

“Ai cha. Thật hiếm khi được các mỹ nhân của Hợp Hoan Tông khen ngợi khiến Khương Tử ta thật là thụ sủng nhược kinh. Có điều, các ngươi không nhận thấy bây giờ xem trọng ta đã quá muộn rồi hay sao?”

“Khương Tử. Có gan ra đây cùng ta đại chiến ba trăm hiệp.”

“Ha ha. Tử Huyền tiên tử thật là một hỏa diệm mỹ nhân, ngay cả tính tình cũng nóng nảy như vậy. Bất quá Khương Tử ta rất thích tính cách của nàng. Nhưng mà nàng cũng biết rồi đấy, thế mạnh của ta không phải là chiến đấu chỗ này, nếu mà ở trên giường thì ba trăm hiệp cũng không thành vấn đều đâu.”

Gương mặt bất giác nóng lên, Tử Huyền lập tức vận nguyên lực ngưng tụ băng châm phóng ra bốn phương tán hướng. Nàng không xác định được Khương Tử ở đâu cho nên cứ thế mà phóng chiêu.

“Tử Huyền, đừng để hắn kích động mà tổn hao nguyên lực lại còn đánh rắn động cỏ.”

Trước lời cảnh báo của Tử Uyên, Tử Huyền mới hơi bình tĩnh lại đôi chút. Sư tỷ của nàng nói không sai, địch trong tối ta ngoài sáng t·ấn c·ông bừa bãi chỉ tổ làm lãng phí nguyên lực mà thôi. Chẳng những thế còn câu dẫn không ít linh thú tới đây thì nguy hiểm càng lớn. Đây hẳn chính là mục đích của Khương Tử.

“Khương Tử. Nói đi. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Tử Uyên lên tiếng.

“Vẫn là Tử Uyên tiên tử bình tĩnh thành thục. Ta rất thích.”



“Vào ý chính đi.”

“Được. Được. Được.”

Thoáng một chút im lặng, Khương Tử lại nói tiếp: “Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ kia ta không cần.”

Nghe tới đây, đôi lông mày của Tử Uyên hơi nhíu lại. Nếu mục đích của Khương Tử không phải Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ vậy thì là cái gì? Cả nàng và Tử Huyền đều không còn thứ gì khác quý giá. Có điều ngay khi nghe lời nói tiếp theo, hai mỹ nhân đều lập tức phẫn nộ, sát khí nổi lên đùng đùng.

“Cái ta cần là hai vị mỹ nhân các nàng cùng ta song tu. Thế nào? Nhân tài kiệt xuất như ta hẳn là xứng đáng được ôm người đẹp vào lòng đúng chứ?”

Tử Huyền vừa muốn quát mắng thì bị Tử Uyên ngăn lại. Nàng ngẩng đầu lên tán cây đen nhánh nói: “Khương công tử. Làm người thì không nên quá tham lam như vậy. Một mình ngươi lại muốn có hai chúng ta. Cho dù ngươi nguyện ý thì cũng phải xem có bản lĩnh ấy không chứ?”

“Ha ha. Cái này Tử Uyên tiên tử không cần phải lo. Khương Tử ta về mặt ấy vô cùng sung mãn đấy. Mà lại, bản thân ta còn là một luyện đan sự, Khai Hoàn Đan, Hợp Hoan Tán, Bổ Dương Hoàn cái nào mà ta không biết luyện đâu.”

“Câm cái miệng thối của ngươi lại.”

Lần này, ngay cả Tử Uyên cũng không còn giữ bình tĩnh được nữa. Tay phải của nàng nhất lên, một đạo tuyến xạ từ sau lưng bay ra hóa thành vòng xoáy tựa như lưỡi cưa bay thẳng về một tán cây gần đó.

Ầm!

Thân cây lập tức đứt đoạn, phần phía trên bị tàn phá, vô số mảnh vụn cưa rơi xuống.

Tử Huyền khẽ nheo mắt, thân thể lập tức bắn lên. Nàng nhìn thấy rất rõ tại thời khắc vòng cưa chạm vào gốc cây liền có một đạo bóng đen nhảy ra. Biết chắc đây là Khương Tử nên không nói hai lời, nàng liền lao tới mang theo sát ý vô tận mà t·ấn c·ông.

Tròng mắt Tử Huyền tỏa ra lam quang, hai tay đưa về phía sau giờ khắc này lại nhiều hơn một đôi băng đao vừa mới ngưng tụ.

“C·hết đi!”

Nương theo tiếng hét chưa đầy sự phẫn nộ, Tử Huyền vận song đao chém xuống. Đao khí phát ra âm thanh gào thét phá không hướng thẳng về phía bóng đen đặt chân.

Vậy nhưng, ngay khi đến gần Tử Huyền không khỏi biến sắc. Bởi lẽ trước mặt nàng không phải Khương Tử mà là một hình nhân bằng gỗ đã hỏng hóc nhiều chỗ được gắn lại một cách tạm bợ.

Trong lòng thầm kêu không ổn, Tử Huyền vội lộn một vòng lui về phía sau. Vậy nhưng lúc này, từ phía xa đột nhiên bay ra một viên thạch đạn tốc độ vô cùng khủng kh·iếp. Theo đó, hình nhân kia b·ị đ·ánh bay thẳng về phía của Tử Huyền đồng thời tỏa ra hắc khí lượn lờ.

“Ha ha. Đắc thủ rồi.”