Chương 145: Địa Tâm
Trong thạch động, tiếng nước chảy từ những viên thạch nhũ bén nhọn treo phía trên đầu vẫn không ngừng vang lên, mặt đất dưới chân cũng vì ấy mà tạo thành vũng nước.
Trác Phàm vốn dĩ vừa định lùi bước quay đầu bỏ chạy thì bất chợt khựng lại. Hắn kinh ngạc nhìn Tuyết Tinh Xà đang phục đầu sát đất ở trước mặt mà không nói nên lời.
Nguyên bản Trác Phàm còn nghĩ bản thân nhất định phải trải qua một trận đại chiến rồi trọng thương bỏ chạy khỏi Tuyết Tinh Xà mà chẳng thu được bất kì Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ nào mới đúng. Thế nhưng giờ đây, trước mắt hắn lại là một Tuyết Tinh Xà thể hiện ra sự phục tùng tuyệt đối, đến cả ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập sát ý lúc trước giờ cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Chẳng lẽ diễn kỹ của Tuyết Tinh Xà tốt đến như vậy?”
Trong đầu của Trác Phàm liên tục nảy số nhưng rồi lập tức bác bỏ. Nếu như bây giờ hắn còn là tu giả Quy Nguyên Điên Phong như lúc mới tiến nhập Thánh Giới thì còn hiểu được. Vậy nhưng giờ đây, ngay cả khi trọng thương đi nữa thì Tuyết Tinh Xà hoàn toàn đủ khả năng cho hắn nằm đo đất nếu liều mạng thì cần gì phải diễn kỹ đâu.
“Như vậy thì… lý do chỉ có một.”
Trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, Trác Phàm nhìn Tuyết Tinh Xà lạnh giọng hỏi: “Nói. Vì sao ngươi nhận biết ta.”
Dù ngữ điệu lạnh lùng là thế nhưng trong tâm Trác Phàm đang vô cùng chập trùng. Cơ thể hắn chưa từng thả lỏng dù chỉ là một phút một giây. Chỉ cần Tuyết Tinh Xà hơi động thì Thuấn Di sẽ lập tức được thi triển.
Thế nhưng, trái với dáng vẻ hung dữ thường ngày, Tuyết Tinh Xà lúc này lại như một con thú cưng ngoan ngoãn đáp lời: “Bẩm chủ thượng, mặc dù ngài là nhân loại nhưng ta có thể cảm nhận được huyết mạch của tổ tiên đang chảy xuôi trong cơ thể của ngài. Tuy không biết vì nguyên cớ gì mà chấn nh·iếp biến mất nhưng phàm là tất cả linh thú thuộc về loài xà đã khai linh trí đều không thể phản kháng lại.”
Nghe đến đây, Trác Phàm liền minh bạch hết thảy. Khi xưa ở Phàm Giới, hắn đã bị người khác thay huyết để có thể thích ứng với thân thể mới được cải tạo. Mà lại, thứ máu dùng để thay thế lại chính là từ Thất Thải Thôn Thiên Mãng thời thượng cổ.
Vốn dĩ Trác Phàm nghĩ rằng khi mất hết tu vi thì khả năng chấn nh·iếp linh thú cũng sẽ biến mất. Điển hình chính là việc hắn bị hàng tá linh thú t·ấn c·ông cách đây một đoạn thời gian.
Thế nhưng bây giờ nghe Tuyết Tinh Xà nói thì có vẻ như chỉ cần là linh thú mãng xà khai linh trí đều có thể nghe theo Trác Phàm hiệu triệu. Nhưng mà tất nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng những lời này.
Tuyết Tinh Xà tựa hồ cũng cảm nhận được sự nghi hoặc của Trác Phàm bèn mở giọng lần nữa: “Chủ thượng. Lần này ngươi tới đây hẳn là muốn lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ có đúng không?”
Nói rồi, Tuyết Tinh Xà lập tức động thân. Nó không t·ấn c·ông Trác Phàm mà dùng cái đuôi tựa như một sợi dây thừng quấn chặthết thảy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ ở xung quanh rồi bẻ gãy giao đến trước mặt hắn.
“Đây là tất cả Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đã thành hình. Mặc dù còn chưa đến thời điểm thích hợp nhưng vẫn có tác dụng rất lớn.” Tuyết Tinh Xà mở miệng.
Trác Phàm nhìn nó nhưng không có hành động. Trong lúc hắn đang ngờ vực thì một giọng nói có phần kích động vang lên trong não hải: “Trác Phàm. Là Địa Tâm! Mau đem chúng luyện hóa.”
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Trác Phàm mừng rỡ khôn xiếc: “Kỳ Lân tiền bối. Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
“Đừng lãng phí thời gian. Ta chỉ tỉnh lại vì bị Địa Tâm kích thích mà thôi.”
“Địa Tâm? Địa Tâm là cái gì?”
Giọng nói trong đầu Trác Phàm lần nữa vang lên giải thích: “Địa Tâm chính là thứ còn quý giá hơn cả Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ. Có thể nói, Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chính là do Địa Tâm rò rỉ một ít qua nhiều năm tạo thành.”
“Tuy nói Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ không có tác dụng lớn với ngươi nhưng Địa Tâm thì chắc chắn hữu dụng.”
“Nhưng mà hiện tại ta không cách nào luyện hóa được.” Trác Phàm cười khổ nói. Nguyên lực của hắn đã không cách nào vận hành nói gì tới việc hấp thu Địa Tâm đâu.
“Đừng lo. Không phải còn có ta ở đây sao?”
Nói rồi, từ trong người Trác Phàm bỗng nhiên bay ra một đạo lưu quang màu xanh lục. Đến khi hiện rõ thành hình thì đó là một con thú bốn chân nhỏ nhắn, cái đầu như rồng thêm cả hai chiếc râu uốn lượn. Không có uy áp, cũng chẳng có ba động đáng sợ nào, Đại Lực Kỳ Lân hiện ra hình thái cứ như một con thú cưng vô hại.
Thế nhưng, khi cảnh này bị Tuyết Tinh Xà nhìn thấy thì lại càng thêm cuồng nhiệt. Nó có thể cảm nhận được huyết mạch đang run rẩy như gặp phải chủng loài thượng cấp có huyết mạch cao quý.
Chú ý đến Tuyết Tinh Xà đang kích động, Đại Lực Kỳ Lân bay tới bay lui hài lòng nói: “Tiểu bất điểm, xem như ngươi còn biết cách cư xử.”
“Đại nhân…” Tuyết Tinh Xà lần nữa cúi gằm mặt.
“Được rồi. Ngươi canh chừng ở bên ngoài, đừng để kẻ nào khác nào phiền hắn hấp thu Địa Tâm.”
Nghe Đại Lực Kỳ Lân nói thế, Tuyết Tinh Xà liền cung kính nghe theo. Nó trường thân thể to lớn qua trước mặt Trác Phàm rồi ngoan ngoãn canh giữ ở cửa động.
Đến đây, Đại Lực Kỳ Lân mới chuyển ánh mắt đến nơi mà Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ hội tụ đông đảo nhất rồi nói: “Dùng đồng thuật của ngươi quan sát một chút.”
Trác Phàm nghe vậy liền thi triển Thần Nhãn xem xét. Một lát sau, hắn liền bước tới gần đồng thời phi thân lên. Một quyền đánh nát phần Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ cô đọng để lộ phía trong là một viên cầu to chừng nắm tay.
“Đây là Địa Tâm ư?” Trác Phàm nghi hoặc hỏi.
“Không sai.”
Đại Lực Kỳ Lân gật đầu xác nhận sau đó hóa thành lam quang bao bọc lấy Địa Tâm. Chỉ chốc lát sau, nguyên bản có kích thước lớn giờ khắc này đang co cụm lại chỉ còn cỡ đốt ngón tay.
“Nuốt nó vào, còn lại ta sẽ tự lo liệu.”
Nghe thế, Trác Phàm liền không chút do dự đem Địa Tâm cho vào miệng nuốt xuống. Hắn biết Đại Lực Kỳ Lân còn muốn phụ thuộc vào hắn để có thể hồi sinh nên chắc chắn sẽ không làm điều gì bất lợi với mình.
Mặc khác, Trác Phàm và Đại Lực Kỳ Lân đã trải qua vô số kiếp nạn, ngay cả khi mới đặt chân lên Thánh Giới cũng tương tự như thế, chính bản thân Đại Lực Kỳ Lân đã cứu hắn một mạng thì hắn còn gì không tin tưởng nữa đâu.
Ngay sau đó, cảm giác ngứa ngáy không ngừng lan tỏa khắp cơ thể của Trác Phàm. Đặc biệt là nơi đan điền giờ giống như một lò hỏa thiêu cháy hết thảy khiến cơ thể hắn lập tức nóng ran lên.
Ở bên ngoài, Tuyết Tinh Xà không biết phía trong xảy ra vấn đề gì nên tò mò quay đầu lại. Có điều, rất nhanh nó liền trở về vị trí của mình. Lời của Đại Lực Kì Lân, nó không dám kháng cãi.
“Ư ha…”
Trác Phàm ôm chặt lấy thân thể. Sau nóng ran thì bây giờ thân thể hắn lại lạnh như vạn niên hàn băng. Loại cảm giác này từ lâu hắn đã không cảm nhận được vì bản thân lúc này cũng có vương hỏa phụ thể.
“Cố gắng chịu đựng. Ta đang dùng Địa Tâm thay thế cho đan điền bị hỏng của ngươi. Có nó, ngươi có thể sử dụng nguyên lực lại như trước.”
Nghe Đại Lực Kỳ Lân nói thế, tinh thần của Trác Phàm liền tỉnh táo mấy phần: “Có thể sử dụng nguyên lực, nói cách khác là tu vi của ta sẽ khôi phục trở lại ư?”
“Đừng có mơ mộng như thế chứ. Địa Tâm suy cho cùng chỉ là linh khí trời đất hội tụ. Hiện tại ta dùng nó làm đan điền thứ hai của ngươi. Đây giống như một loại linh bảo tiêu hao, sau khi hết sạch linh khí tích trữ thì ngươi cũng sẽ trở về trạng thái như bây giờ mà thôi. Bất quá, nếu có Địa Tâm thì việc bảo mệnh sẽ được đảm bảo thêm một chút.”
Đại Lực Kỳ Lân mở giọng chất vấn: “Đừng nghĩ rằng thời gian qua ta ngủ say nên không biết gì. Mạng của ngươi và ta bây giờ đều nằm ở một chỗ, ngươi c·hết thì ta cũng vong cho nên cố gắng chịu đựng đi.”
“Ta… Ta biết rồi.”