Chương 144: Một Lũ Ngu Ngốc
Sáng sớm tinh mơ, thái dương còn chưa lo dạng, chỉ có bầu trời đầy sương đang dần dần hiện rõ ra trước tầm mắt.
Tại nơi nào đó ở Hoàng Liên Sơn, một nơi mà cỏ cây um tùm xen lẫn những tán lá khô héo. Dưới mặt đất lúc này đang có hàng trăm đạo hào quang màu lam sẫm màu không ngừng lấp lánh rồi nhích lại gần nhau.
Từ xa nhìn lại, cả một mảng địa vực so với bầu trời về đêm lúc này còn giống hơn. Sau chừng một khắc, lam quang bất chợt hội tụ về. Tại nơi ấy, một cánh tay màu đen nhất thời ngoi lên tựa như ngọn măng non phá đất.
Ước chừng mười tức sau, toàn bộ lam quang kia mới biến hóa thành nhân hình, nương theo ánh sáng mặt trời dần ló dạng lộ ra hình ảnh của một nam tử ước chừng hai mươi. Gương mặt hắn ta vô cùng thanh tú, toàn thân không có lấy một mảnh y phục. Bất quá, nhìn vào đường nét cơ thể như tạc tượng làm hắn không khác gì một văn nho chân yếu tay mềm.
Càng quỷ dị hơn chính là, ngay sau đó kích thước thân thể của hắn dần bị thu nhỏ trở thành một cái hài đồng chừng bảy tuổi, mặt có má phính đo đỏ, đầu cắt ba chỏm hình quả đào. Người này chính là Mạnh Tiểu.
Sau khi khôi phục hình dạng, Mạnh Tiểu liền đưa cánh tay non nớt lên trời đồng thời trong miệng niệm chú ngữ. Ước chừng năm tức sau, trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một vệt sáng như lưu tinh lao xuống an ổn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Mạnh Tiểu mở tay ra, bên trong là một chiếc chỉ giới còn đang ẩn hiện phù văn. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về hướng nào đó rồi khẽ nhếch mép mở giọng chế giễu: “Đúng là một lũ ngu ngốc.”
Nói rồi, Mạnh Tiểu lập tức rời đi. Không bao lâu hắn nhìn thấy có một cái hang động nằm ở góc khuất mới hơi gật đầu đồng thời lấy chiếc quan tài mà bản thân thường ngày nằm bên trong ra sau đó kết ấn. Chỉ chốc lát sau, không gian trong phạm vi chục trượng đã bị một tầng kết giới bao phủ.
“Không thể không nói, tàn bí pháp này làm thực lực ta đại giảm. Thời gian tiếp theo, ta phải tập trung toàn lực khôi phục mới được.”
“Bất quá, chỉ giới của Khương Tử đã bị ta làm hỏng nên muốn lấy một lượng lớn Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ là chuyện không thể nào. Với tính cách của đám đệ tử Hợp Hoan Tông thì chắc chắn chúng sẽ muốn thử thêm một lần nữa, dù sao Tuyết Tinh Xà đã bị thế thân ta tự bạo làm cho b·ị t·hương.”
“Bây giờ, việc ta cần làm nhất lúc này chính là chờ đợi bọn chúng thu được Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ sau đó chặn đường c·ướp lấy. Dĩ tật đãi lao, kế hoạch của ta đúng là hoàn hảo mà.”
Sau khi phân tích tình hình, Mạnh Tiểu liền ngửa mặt cười lớn. Quan tài của hắn không chỉ là một linh bảo phòng hộ mà còn giống như một cái thủ hộ trận di động cho nên bây giờ dù phát ra âm thanh lớn đến mức nào thì bên ngoài cũng chẳng ai nghe được.
Tuy nói là nói thế nhưng việc sử dụng tàn bí pháp đã khiến cho thực lực của Mạnh Tiểu giảm mạnh, cần có thời gian mới khôi phục hoàn toàn được. Theo như hắn dự đoán, cho dù qua nửa tháng hơn cũng chỉ đạt bảy tám phần thực lực lúc toàn thịnh mà thôi.
“Nhưng mà, bao nhiêu đó cũng đủ để đối phó với những tên ngu ngốc kia rồi.”
Một đạo hàn mang lóe lên trong mắt, Mạnh Tiểu lập tức đưa tay kết ấn. Chỉ thấy trong quan tài tràn ra một lượng lớn hắc trùng có cánh bay đi. Tất cả bọn chúng ngày thường được hắn dùng công pháp đặc thù luyện chế nên ở một khía cạnh nào đó có thể truy tung.
Tất nhiên, tiền đề chính là Mạnh Tiểu đã đặt ấn ký lên người của kẻ cần theo dõi mới được.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Mạnh Tiểu liền lấy ra một viên đan dược nuốt vào đồng thời đả tọa tiến hành nạp thổ.
Cùng lúc đó, tại nơi bốn người Tử Uyên đang khôi phục tu vi, một cái ấn kí ẩn hiện bên dưới tay áo của Khương Tử. Trên con rối của Hoàng Nam cũng có một đạo tương tự. Tất cả mọi người đều đang tập trung vận nguyên lực tuần hoàn thành chu thiên nên chẳng ai để ý tới.
Ở một phương diện khác, tại sườn phía đông của Hoàng Liên Sơn, Mạc Thiên Sinh một thân quần áo sẫm màu từ từ bước ra. Trước khi rời khỏi, hắn quay đầu nhìn Thanh Thu dặn dò: “Lương khô từ linh thú săn được và quả dại ta để ở đó, khi nào đói thì muội cứ dùng. Cạnh bờ hồ còn mọc linh thảo, nếu hết đồ ăn thì muội lấy nó dùng tạm có thể duy trì được thêm một thời gian. Chậm nhất hai tháng ta sẽ trở về dù tìm được sư phụ hay không. Muội nhớ đừng có ra bên ngoài không an toàn chút nào đâu.”
Trong thời gian qua, để có thể lên đường tìm Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh cơ hồ phải chuẩn bị rất nhiều. Hắn lo lắng Thanh Thu ở lại một mình cho nên ngày ngày đều ra ngoài săn linh thú làm lương khô. Đây cũng là một cách để hắn có thể kiểm tra thực lực của mình tới đâu.
Dĩ nhiên Mạc Thiên Sinh sẽ không dại dột gì đâm đầu vào những con linh thú lợi hại mà bản thân không thể đối phó. Mục tiêu của hắn là các loài dễ dàng hạ gục mà thôi.
Hiện tại, thực lực của Mạc Thiên Sinh không sai biệt lắm đã khôi phục tới tám chín phần, đồng thời không gian hồn sủng đã mở ra lần nữa, Tiểu Dạ nhân đó cũng ra ngoài hỗ trợ.
Một tin vui khác nữa chính là dù tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh giảm tới ba phần nhưng tu vi sau đó lại tăng tiếng một bậc đạt tới Trúc Cơ thất trọng. Đó là do hắn áp chế lại nữa vì sắp tiếp cận thời gian nửa tháng.
Giờ khắc này, nhìn Mạc Thiên Sinh vô cùng thoải mái, nét cười nhẹ nhàng lại ôn nhu nhìn Thanh Thu ở trước mặt.
Tiểu cô nương nhìn hắn, trong mắt mang theo không nỡ cùng ỷ lại nói: “Mạc ca ca, thật sự không mang Thanh Thu đi cùng được sao?”
Mạc Thiên Sinh lắc đầu: “Bên ngoài rất nguy hiểm, ta còn chưa lo được cho bản thân huống hồ là bảo vệ muội.”
Mạc Thiên Sinh không muốn nói dối Thanh Thu. Đôi khi những lời thực tế lại có ích hơn là nói tránh. Đây là điều mà hắn đã học được từ sư phụ của mình.
Nghe đến đây, Thanh Thu liền cúi đầu, mười ngón tay nhỏ bén đặt ở sau lưng không tự chủ nắm chặt lại. Nàng khẽ cắn môi rồi ngẩng lên nhìn Mạc Thiên Sinh mỉm cười: “Muội biết rồi. Mạc ca ca đi đương cẩn thận. Muội ở đây đợi Mạc ca ca về.”
Mạc Thiên Sinh đưa tay vuốt ve đầu Thanh Thu cười nói: “Ngoan. Đợi sau khi trở về, ca ca liền mang muội xuống núi sau đó theo sư phụ học nghệ được chứ.”
“Ừm…”
Thanh Thu hung hăng gật đầu, đôi mắt lấp lánh hào quang mong chờ nhìn Mạc Thiên Sinh rời đi.
Trước khi ra khỏi trận pháp, Mạc Thiên Sinh chợt quay lại rồi giơ tay vẫy vẫy chào tạm biệt Thanh Thu. Đến hắn xoay lưng về phía nàng lần nữa, gương mặt bắt đầu hiện vẻ nghiêm trọng.
Tất cả biểu cảm lúc nãy của Mạc Thiên Sinh chỉ là diễn để Thanh Thu có thể an tâm chờ đợi mà thôi. Hắn biết đoạn đường tiếp theo nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm. Dù gì thì Trác Phàm có bao giờ ra ngoài mà trở về lành lặn đâu.
Mạc Thiên Sinh phóng mắt nhìn về phía xa xa, thái dương lúc này đã vượt qua khỏi đường chân trời lộ ra một vầng hào quang chói mắt, ngay cả màn sương vụ của ngày đông cũng đều không thể che đi. Thời điểm này cũng là lúc những con thú săn về đêm trở về cành cây quen thuộc chờ đợi bóng tối lần nữa hàng lâm.
“Tử Cực Ma Đồng!”
Mạc Thiên Sinh khẽ động ý niệm, lập tức trong mắt nổi lên một tầng đạm nhạt tử sắc. Hắn liếc nhìn xung quanh một hồi phát hiện hào quang nổi bậc của Truy Tung Hương liền đạp bộ chạy đi.