Chương 146: Linh Thú Đánh Nhau
Nhìn đám người Hoàng Nam bắt đầu đả tọa minh tưởng, gương mặt Lạc Thiến Thiến thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Thực lực của nàng có thể xem là yếu nhất trong số những đệ tử được cử đến đây lần này. Vốn dĩ vai trò của nàng chính là hỗ trợ mọi người nhưng dường như mọi thứ đều đã đi lạc quỹ đạo.
“Ta không hề giúp được gì cả.”
Lạc Thiến Thiến bất lực tự nhủ. Trong quá trình hợp sức t·ấn c·ông Tuyết Tinh Xà, nàng cơ hồ chẳng có chút tác dụng nào ngoại trừ sử dụng linh bảo đỡ lấy hai đòn t·ấn c·ông của Tuyết Tinh Xà.
Những đệ tử ở đây, ai nấy đều là thiên tài tuyệt diễm của tông môn. Chuyến ra ngoài lần này bọn họ dĩ nhiên phải chuẩn bị kĩ càng.
Lạc Thiến Thiến nhìn cả trăm viên đan dược trong chỉ giới, trong mắt đầy vẻ thất vọng. Toàn bộ những thứ ấy là do nàng tự mình luyện chế để chuẩn bị cho chuyến đi. Ngoại trừ đan dược trị ngoại thương còn có đan dược khôi phục nguyên lực. Phẩm chất của tất cả những gì nàng cất công luyện chế đều không hề dưới tam phẩm.
Vậy nhưng, khi Lạc Thiến Thiến định đưa cho mọi người dùng thì động tác bất chợt ngưng lại.
Hoàng Nam, Tử Uyên, Tử Huyền mỗi người đều có tự thân đan dược trị thương. Mà lại, phẩm chất đều là lục phẩm hoặc thất phẩm khiến cho đan dược ngũ phẩm của Lạc Thiến Thiến vừa mới lấy ra liền thu lại. Còn như Khương Tử ngoại trừ độc tu còn biết cả luyện đan nên không cần dùng của nàng.
Thế là, khi nhận được phân công đi xem xét động tĩnh của Tuyết Tinh Xà, Lạc Thiến Thiến không thể từ chối được. Ngoại trừ chút ít việc này, nàng còn có thể làm được việc gì khác nữa đâu.
“Ta không thể để bản thân vô tác dụng được.”
Lạc Thiến Thiến vừa lẩm bẩm vừa đi tới một nơi có thể quan sát thạch động từ xa. Khi hướng mắt nhìn xuống cửa hang, gương mặt nàng bất chợt biến đổi.
Một cái đầu rắn to lớn từ bên trong bò ra, đôi mắt đỏ thẫm như máu nhìn xung quanh.
Như có một tia điện xoẹt qua thân thể, lông tơ trên người Lạc Thiến Thiến lập tức dựng ngược. Bản năng nói cho nàng biết rằng Tuyết Tinh Xà vô cùng nguy hiểm và cần phải tránh ra càng xa càng tốt.
Không chút do dự, Lạc Thiến Thiến vội vàng cúi đầu, nhanh chóng kéo dài khoảng cách xa nhất có thể.
“Tại sao chứ? Đáng lẽ ra Tuyết Tinh Xà b·ị t·hương cần phải ở trong động khôi phục mới đúng chứ?”
Nghĩ tới đây, Lạc Thiến Thiến cẩn trọng quay trở lại, mục quang hướng Tuyết Tinh Xà quan sát.
Lúc này máu tươi trên người của Tuyết Tinh Xà đã đông lại, nơi miệng v·ết t·hương bị một phần thịt lồi ra che phủ, có điều lớp vảy mới trong thời gian ngắn chưa thể ngưng tụ ra.
Tuyết Tinh Xà vẫn chăm chú quan sát xung quanh nhưng rồi đột nhiên nó ngưng lại rồi nhìn về một hướng. Lần này, Lạc Thiến Thiến càng thêm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch mà bỏ đi bởi vì nó đang nhìn nàng.
Thấy Lạc Thiến Thiến rời khỏi, Tuyết Tinh Xà hừ lạnh một tiếng trong miệng lẩm bẩm: “Nếu không phải chủ thượng yêu cầu ta canh giữ cửa động thì ngươi c·hết chắc.”
Tuyết Tinh Xà cuộn tròn thân thể lại vừa tiếp tục làm nhiệm vụ gác cửa vừa luyện hóa Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đã nuốt vào trước đó. Bởi vì phải làm hai chuyện cùng lúc cho nên tốc độ khôi phục của nó rõ ràng chậm lại hẳn.
“Aaaa!”
Đúng lúc này, Tuyết Tinh Xà đột nhiên nghe tiếng la thất thanh bên trong liền quay đầu lại. Nhưng rất nhanh sau đó, nó liền trở lại với nhiệm vụ của mình. Mà lại, đôi xà nhãn đỏ ngầu lúc này đã trở nên chuyên chú, còn có một ít sáng ý xuất hiện ở đáy mắt.
“Gào!”
Một con cự thú bước ra từ sau cánh rừng, cây cối um tùm tức thì ngã rạp sang hai bên. Đó là một đầu thằn lằn cao tới mười trượng, lớp da đen nhám còn có đường vân màu đỏ ẩn hiện tựa như bề mặt của nham thạch. Trên lưng nó mọc lên một dãy gai dựng đứng và bén nhọn như kiếm.
“Linh thú cấp sáu Nham Tích!”
Lạc Thiến Thiến lạc giọng lùi lại càng xa hơn. Từ ba động mà Nham Tích phát ra, nàng có thể chắc chắn nó là một con lính thú trưởng thành, thực lực nếu so với Tuyết Tinh Xà mà nàng nhận biết trước đó thì có lẽ mạnh hơn nhiều.
“Xì!”
Tuyết Tinh Xà vẫn cuộn tròn người như một chiếc lò xo đang bị ép lại hết cỡ, có điều cái đầu rắn lúc này lại nhô lên đến vài trượng phát ra âm thanh xì xì như là đe dọa lại như là cảnh cáo.
Bất quá, đứng trước khí thế của Tuyết Tinh Xà, Nham Tích tựa hồ không chút để ý, mặt khác còn hiện ra một tia tham lam.
“Lần trước ngươi tới đây c·ướp Ngưng Thần Nhũ bị ta đánh cho bỏ chạy, bây giờ lại còn dám quay lại?” Tuyết Tinh Xà hừ lạnh nói.
“Gào! Gào! Gào!”
“Ngu ngốc. Cho dù bây giờ ta bị trọng thương thì ngươi nghĩ bản thân đủ bản lĩnh ấy sao?”
“Gào! Gào!”
“Cái gì? Không chỉ lấy Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ mà còn thôn phệ luôn cả ta?”
Nghe Nham Tích hô lên lần nữa, đầu của Tuyết Tinh Xà lập tức rung lên bần bậc, vô số tấm vảy trắng như bạch ngọc giờ khắc này cơ hồ đều dựng lên phát ra hào quang rực rỡ.
Cùng lúc đó, lớp da của Nham Tích vốn dĩ màu đen giờ lại giống như lớp than hừng hực lửa. Nhiệt độ xung quanh tức thì tăng lên, cây cối xung quanh nhanh chóng héo rũ xuống.
“Ầm!”
Nham Tích bước tới một bước, thân thể nặng nề lập tức làm bề mặt đá cứng rắn hình thành cái hố sâu đến cả xích. Mà lại, đại địa thời khắc này mơ hồ nứt nẻ, dung nham tràn lan khắp tứ phía.
“Lại là Nham Vực cũ rích này?”
Tuyết Tinh Xà khinh miệt phát ra âm thanh xì xì. Cùng lúc đó, hào quang trên thân thể nó lập tức đại thịnh. Không khí lạnh ẩm của mùa đông trên Hoàng Liên Sơn tại thời khắc này bỗng chốc ngưng kết. Chỉ thấy sương vụ nơi xa đang điên cuồng hội tụ thành một đám mây trên đỉnh đầu của Tuyết Tinh Xà.
“Cái này… Cái này…”
Lạc Thiến Thiến kinh hoảng không nói nên lời. Dù ở rất xa nhưng với dị tượng khủng bố thì trừ phi bị mù ra thì ai mà chẳng thấy được. Bởi vậy nên càng chứng kiến hết thảy thì mới khiến thế giới quan của nàng sụp đổ.
Lúc này Tuyết Tinh Xà thể hiện ra thực lực không hề thua kém Nham Tích chút nào. Theo sương trắng cuốn ngược trở về, vô số bông tuyết tức thì ngưng tụ rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, vùng đất nơi hai đầu linh thú khổng lồ hình thành hai loại lĩnh vực trái ngược nhau. Một bên dung nham nóng chảy từ mặt đất trồi lên không ngừng sục sôi, bong bóng nổ ra lách tách kèm với đó là rừng cây b·ốc c·háy dữ dội. Một bên khác, nơi Tuyết Tinh Xà thì tuyết rơi đầy trời. Nơi nó khoanh tròn lập tức xuất hiện một mảng trắng xóa.
Mà lại, ở giữa Tuyết Tinh Xà và Nham Tích đứng, hai lĩnh vực một băng một hỏa liên tục cọ sát khiến hơi sương bốc ra che lấp hết thảy cảnh thân ảnh cự xà. Còn như không gian nơi Nham Tích đứng lại giống như bị màn nước che đậy, khúc xạ làm mọi thứ đều trở nên vặn vẹo.
“Tuyết… Tuyết Tinh Xà không phải bị trọng thương sao?” Lạc Thiến Thiến kinh hãi nghĩ thầm.
Lúc này, hai con linh thú đã lao vào, còn chưa chạm mặt đã làm khắp nơi oanh minh. Mỗi một bước của Nham Tích đều để lại vết tích dưới đại địa, cây cối khắp nơi đều bị chấn động mà rung chuyển.
Ở phương xa, đang tĩnh tọa nạp thổ, Mạnh Tiểu cũng đồng thời mở mắt. Hắn nhìn hướng thạch động, trong mắt lộ ra dị quang: “Động tĩnh lớn quá, chẳng lẽ đám linh thú khác muốn phỏng tay trên sao? Khổng Lượng, ngươi phải đến đây nhanh lên đó.”
Tại nơi cách đó không xa, một tiểu thân ảnh đang toàn lực phi thân bỗng nhiên hắc xì một tiếng. Nếu bỏ qua gương mặt trung niên thì khi nhìn vào bộ dáng đó ai cũng sẽ nghĩ đối phương là hài đồng chín mười tuổi.
Đáng nói nhất chính là, người này một mực đạp không mà đi, tốc độ so với tu giả Thiên Huyền còn mạnh gấp mấy lần. Hắn ta đưa tay sờ sờ cái mũi nói: “Thật tình. Lại là Hoàng Liên Sơn. Phải chi gặp lại tên mặt sẹo kia thì hay biết mấy.”
Nếu như Trác Phàm ở nhìn thấy đối phương thì hẳn sẽ nhận ra đây chính là Khống Thi Giả mấy năm trước từng ép hắn tới bờ vực sinh tử.