Chương 132: Sao Ta Phải Trả Lời Ngươi?
“Ngươi tỉnh lại rồi.”
“Đây… Đây là đâu?”
Trác Phàm một mặt mê mang ngắm nhìn bốn phía, trong mắt giống như chưa lấy lại tiêu cự, bị bóng tối xung quanh là cho thoáng run rẩy. Hắn quay đầu thấy Lạc Thiến Thiến và Hoàng Nam bước tới liền thối lui về sau.
“Các… Các người muốn làm gì?” Gương mặt hiện lên vẻ kinh nghi, Trác Phàm hốt hoảng la lên.
Không thể không nói, trình độ diễn xuất của hắn vô cùng xuất quỷ nhập thần, ngay cả nét mặt cũng chẳng có chút giả trân nào. Ai bảo lúc xưa hắn sống trong môi trường còn hiểm ác hơn thế này nhiều.
“Đừng sợ. Ngươi trúng độc ngất xỉu bên đường là chúng ta cứu ngươi.”
Lạc Thiến Thiến từ từ bước tới, hai tay vương ra dùng giọng nói dịu dàng như muốn Trác Phàm bình tĩnh hơn.
Trác Phàm đưa tay lên trước ngực sau đó đảo mắt nhìn khắp nơi trên thân thể, một mặt mê man nói: “Hình như không còn đau nữa…”
“Đương nhiên rồi. Ngươi dùng một viên linh đan ngũ phẩm sao lại có thể còn đau chứ.” Hoàng Nam ở sau nhàn nhạt mở miệng. Hắn luôn có ý nghi ngờ Trác Phàm là gián điệp của Vạn Độc Môn cử đến để theo dõi nhất cử nhất động của hai người nên điệu bộ có phần cáu gắt.
Lạc Thiến Thiến lườm Hoàng Nam một cái. Thấy hắn nhún vai, nàng liền không để ý tới sau đó nói: “Ngươi nói ta biết sau ngươi lại b·ị t·hương như vậy?”
Trác Phàm hơi ngẩn người như mông lung nhớ lại và rồi hắn ôm đầu cào cấu một cái hoảng loạn: “Ta đến tửu quán dùng bữa rồi đột nhiên ngất đi. Lúc ta tỉnh dậy, xung quanh có rất nhiều xác c·hết, dưới nền nhà, trên bức tường đều là v·ết m·áu loang lỗ. Ta bỏ chạy nhưng đột nhiên bọn chúng nổ tung, ta chạy được một đoạn rồi không biết gì nữa.”
“Chà. Ngươi b·ị t·hương nhưng trí nhớ có vẻ rất tốt đấy nhỉ. Mà lại, tu giả đánh nhau vậy mà ngươi vẫn bình an vô sự.” Hoàng Nam bồi thêm.
“Hoàng Nam công tử!”
“Ta biết rồi.”
Đứng trước ánh mắt kia của Lạc Thiến Thiến, Hoàng Nam bất đắc dĩ lắc đầu. Người không phải là hắn cứu nên có thể làm được gì đâu. Tuy vậy, để đề phòng bất trắc hắn vẫn âm thầm vận nguyên lực chú ý nhất cử nhất động của đối phương. Chỉ cần Trác Phàm có chút gì đáng ngờ hắn sẽ ra tay áp chế lập tức.
Lạc Thiến Thiến lần nữa lên tiếng: “Ngươi còn nhớ nơi đó chứ?”
Trác Phàm nhìn Lạc Thiến Thiến như thể nàng vừa hỏi một câu vô nghĩa: “Ân nhân cô nương. Chẳng thà lúc ấy ngươi bỏ mặc ta đi cho rồi. Ta có c·hết cũng không quay lại nơi ấy.”
Tuy thái độ là thế nhưng Lạc Thiến Thiến vẫn rất ôn nhu. Nàng hiểu một người vừa từ cõi c·hết trở về đương nhiên sẽ không ngu dại gì mà lần nữa xông vào địa ngục.
“Nếu vậy thì thế này đi. Ngươi có nhớ nơi đó là ở đâu không? Chỉ cần nói ta biết là được.”
Trác Phàm nhìn ra xung quanh một chút rồi nói: “Nơi này là chỗ nào?”
Hoàng Nam bất đắc dĩ vỗ trán: “Huynh đài này. Ngươi có thật sự là người ở đây không vậy?”
“Không. Ta chỉ đi ngang qua tình cờ bị vướng vào thôi.”
Hoàng Nam thật sự cạn lời. Hắn chẳng thể nói được gì nữa.
“Vậy ngươi từ đâu tới?” Lạc Thiến Thiến hỏi.
“Trấn Thanh Phong. Ta là người của thương hội Thiên Sinh.”
Nói rồi Trác Phàm lấy trong chỉ giới ra một tấm lệnh bài bên trên có khắc hai chữ Thiên Sinh. Đây là thứ lúc trước Mạc Thế Khải đưa cho. Có nó, một khi hai người thiếu linh thạch thì có thể đến bất kì thương quán nào để mượn.
Nghe tới thương hội Thiên Sinh, gương mặt Lạc Thiến Thiến hơi giãn ra đôi chút. Nàng có nghe qua sự việc ở trấn Thanh Phong nên có biết về cái tên này.
“Ngươi tới đây làm gì?”
Trác Phàm lơ đi trước câu hỏi của Hoàng Nam.
“Vậy ngươi tới Hoàng Liên Sơn này làm gì?” Người hỏi là Lạc Thiến Thiến.
“Ta tới để giao vật tư và trên đường trở về.” Trác Phàm trả lời.
Hoàng Nam hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra hỏi: “Tại sao chỉ có một mình ngươi đi vậy?”
Trác Phàm quay chỗ khác, bĩu môi không đáp.
“Này!”
“Sao ta phải trả lời ngươi chứ? Ngươi đâu phải là người cứu ta.”
“Sao ngươi biết ta không phải người cứu ngươi?”
“Nhìn ngươi hung dữ như La Sát nào giống Quan Âm như vị cô nương xinh đẹp này.”
“Ngươi…”
“Hoàng Nam công tử bình tĩnh.” Lạc Thiến Thiến vừa cười khổ vừa ngăn ngăn lại. Nàng biết Hoàng Nam sẽ không làm hại Trác Phàm nhưng dù sao bệnh nhân chỉ vừa tỉnh lại nếu lớn giọng quá dễ bị hoảng sợ.
Sau đó, nàng hỏi Trác Phàm lại câu y hệt Hoàng Nam. Kết quả Trác Phàm rất vui vẻ trả lời: “Thương hội chúng ta bây giờ làm gì còn nhiều người để đi cơ chứ. Cũng tại Mạc gia khốn kiếp g·iết hại mọi người. Thúc thúc của ta cũng ở trong đó.”
Nghe tới đây, ngay cả Hoàng Nam cũng phải trầm mặc lại. Thái độ của hắn đối với Trác Phàm dần dần dịu xuống. Kì thực sau khi xác minh thân phận của Trác Phàm hắn đã tin tưởng hơn rồi.
Nhưng mà để cho chắc ăn, Hoàng Nam vẫn âm thầm truyền âm cho Lạc Thiến Thiến phải dò hỏi ít nhiều. Kết quả không cần phải nói, Trác Phàm trả lời một cách mạch lạc và lưu loát.
Bầu trời dần sáng, Trác Phàm đứng đối mặt với Hoàng Nam và Thiến Thiến cung kính ôm quyền: “Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị. Ta nhất định đời đời khắc ghi.”
“Không cần khách sáo. Cứu người vốn dĩ là việc mà chúng ta nên làm mà.”
Trác Phàm lấy ra một cái túi thơm đưa cho Lạc Thiến Thiến rồi nói: “Ta biết hai vị cứu người không để lại danh tính nên cũng sẽ không hỏi gì. Bất quá, để trả ơn xin cô nương nhận lấy cái này.”
“Đây là cái gì?” Lạc Thiến Thiến tò mò hỏi.
“Cũng không có gì đâu. Đây là Khu Trùng Hương có tác dụng xua đuổi côn trùng. Bên trong rừng này có rất nhiều muỗi, nữ nhân như cô nương cũng phải bảo vệ nhan sắc chứ. Ngoài ra, nó có hương thơm dễ chịu lắm.”
“Chúng ta đều là…”
Hoàng Nam định nói cả hai đều là tu giả, có nguyên lực tự thân thủ hộ nên sẽ không có chuyện bị côn trùng đu bám nhưng lại bị Lạc Thiến Thiến cắt ngang.
“Như vậy thì đa tạ huynh. Giờ thì chúng ta không ai nợ ai rồi.”
“Nói thì nói vậy thôi. Nhưng tại hạ chỉ có thể làm được tới đó. Tiếp theo ta phải trở về thương hội, nếu sau này có duyên thì sẽ gặp lại.” Trác Phàm lần nữa ôm quyền rồi quay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng kia, Hoàng Nam đi tới cạnh Lạc Thiến Thiến hỏi: “Thứ này có tác dụng gì chứ?”
“Chẳng lẽ huynh không biết sao?”
“Thế nào?”
“Người được cứu lúc nào cũng có tâm lý mang nợ. Vị đại ca kia đưa linh thạch ta đều từ chối nên mới dùng túi thơm này. Nếu như còn không nhận thì không phải ta đang khinh thường tất cả những thứ mà hắn có sao.” Lạc Thiến Thiến mỉm cười nói.
“Nhưng lỡ như thứ này có độc thì sao?”
Lạc Thiến Thiến quay mặt nhìn Hoàng Nam: “Hoàng công tử, huynh biết ta là gì sao?”
“Luyện đan sư.”
“Đúng vậy. Nếu ta là luyện đan sư lại không thể nhìn ra bên trong có độc hay không thì có c·hết cũng là do ta tài không bằng người thôi. Huống hồ, bên trong thật sự là Khu Trùng Hương.”
“Nếu như thế thì ta yên tâm rồi.”
“Được rồi. Tiếp theo cũng nên đến điểm tập kết thôi. Lần này còn có thiên kiêu của tông môn ma đạo, nói rằng tất cả hợp sức nhưng ám thủ chắc chắn là vẫn có. Để đảm bảo an toàn nàng nên cẩn trọng vẫn hơn, tốt nhất là ở sát ta.” Hoàng Nam nói.
“Ta biết rồi. Tuy thực lực của ta yếu kém nhưng thủ đoạn bảo mệnh vẫn có. Trước khi đi sư phụ cũng ban cho vài món phòng ngự linh bảo.” Lạc Thiến Thiến gật đầu.
“Được. Vây chúng ta đi thôi.”
Cứ như thế, hai người lại tiếp tục lên đường. Dựa theo ngọc giản mà tông môn đưa cho, bọn họ có thể tìm ra điểm cuối cùng của cơ duyên lần này. Tất nhiên, sự việc có suông sẻ hay không còn rất khó nói.
Bầu trời giữa trưa nhưng lại bị một tầng mây đen che phủ, khí lạnh truyền ra nương theo hàn phong quét ngang lạnh thấu xương.