Chương 133: Cho Ngươi Nửa Tháng.
Phía sườn đông của Hoàng Liên Sơn.
Mặt trời dần dần khuất bóng, trong hơi ẩm trong không khí kèm theo gió lạnh thổi qua làm cho Thanh Thu bất giác run rẩy, hai tay theo bản năng khoanh lại mà hắc xì vài cái. Nàng đưa tay quệt đi nước mũi sau đó tiến gần tới đống lửa hơn.
Dù trên người đã mặc thêm một chiếc áo khoác bằng lông do Mạc Thiên Sinh đưa nhưng đối với một tiểu cô nương như nàng thì cái lạnh ở đây vẫn còn quá sức chịu đựng.
“Không biết huynh ấy đang nghĩ gì nữa.” Nàng đem quả dại cắn một miếng rồi cảm thán nhìn lên dòng thác chảy xiếc.
Tại đó, Mạc Thiên Sinh đang ngồi đả tọa trên tảng đá trơn trượt nhô ra, một thân thể cường tráng, mái tóc xõa dài tới tận lưng, gương mặt bình tĩnh không lộ bất kì biểu cảm nào.
Dòng nước tựa như hồng thủy trút xuống đầu hắn một cách xối xả. Nếu như trước đây thì có lẽ hắn đã bị ngã sấp mặt vào cái hồ rộng bên dưới. Thế nhưng bây giờ thì không, giống như một loại lực lượng nào đó đang dán chặt thân thể kia cùng với tảng đá vậy.
Thanh Thu lắc đầu rồi nhìn sang bên cạnh, đó là một con rối bằng cỏ: “A Thảo này. Ngươi nói xem ân nhân vì sao lại cố gắng như vậy. Vì sư phụ của ân nhân bắt buộc ư? Chẳng phải ngài ấy chỉ bảo ân nhân ngồi ở đây hay sao?”
Thanh Thu vẫn còn nhỏ nên rất hay hiếu kì mọi thứ. Nhưng nơi này chỉ có nàng và Mạc Thiên Sinh nhưng hắn lại điên cuồng tu luyện. Gần như chỉ cần nghỉ ngơi một chút là hắn lại cảm thấy có lỗi. Chính vì cảm thấy cô đơn nên nàng đành tự làm một co rối bằng cỏ để trò chuyện.
“Hắn thế nào rồi?”
Đúng lúc ấy, Trác Phàm không biết từ lúc nào lên tiếng dọa cho Thanh Thu giật mình suýt chút nữa la lên.
“La Sát… À không. Sư phụ của ân nhân.”
Thanh Thu bụm miệng cúi đầu không dám đối mặt với Trác Phàm. Chẳng hiểu vì sao khi nhìn vào Trác Phàm thì nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Có lẽ là do diện mạo xấu xí kia cũng có thể là sự khắc nghiệt đối với Mạc Thiên Sinh.
Trác Phàm đưa cho nàng một ít trái cây rồi nhìn Mạc Thiên Sinh. Hồi lâu hắn lại lên tiếng: “Hắn ngồi ở đó lâu chưa?”
“Hình… Hình như là từ giữa buổi sáng ạ.” Thanh Thu chép chép miệng rồi nói.
“Không tệ.”
Trác Phàm khẽ gật đầu. Trước đây duy trì được hơn hai canh giờ đã là giới hạn của Mạc Thiên Sinh vậy mà hiện tại đã có hể cầm cự nửa ngày.
Tất nhiên, bao nhiêu ấy chỉ đủ để Trác Phàm tạm chấp nhận mà thôi. Phải biết Mạc Thiên Sinh đã phục dụng đan dược cao phẩm, toàn thân đều được thoát thai hoán cốt, thậm chí tu vi còn tăng lên rất nhiều rồi. Nếu không cầm cự hơn nữa thì Trác Phàm nhất định sẽ nổi đóa lên cũng không biết chừng.
“Sư phụ ân nhân. Để ta kêu huynh ấy dậy nha.” Thanh Thu nhỏ tiếng hỏi.
“Không cần đâu. Cứ để hắn như vậy đi. Ngươi cũng ngủ sớm đi.”
Thanh Thu mặc dù chưa buồn ngủ nhưng nghe Trác Phàm nói thế chỉ có thể lễ phép gật đầu. Nàng nằm bên cạnh đống lửa phía dưới lót vài cái lá cây rồi đắp bộ ngoại y lên phía trên. Chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ ập tới, nàng ngáp một tiếng rồi chìm vào giấc mộng.
Trác Phàm không nói không rằng mà ngồi nhắm mắt tỉnh tâm. Hắn đem mọi chuyện kinh lịch vừa qua nhớ lại một lần, còn có cả giấc mơ trong lúc hôn mê.
“Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ, tăng lực lượng tinh thần. Hợp Hoan Tông không biết. Hủ Thi Tông có Mạnh Tiểu ra tay tàn bạo. Vạn Độc Môn có Khương Tử thạo độc công và rất có thể là luyện đan sư cấp cao. Thiên Khôi Tông có Hoàng Nam, Hoàng Dược Cố thì là Lạc Thiến Thiến.”
Sau cùng, Trác Phàm đưa tay sờ cằm tự hỏi: “Ta có nên đi một chuyến không?”
Hắn bất giác ngẩng đầu lên bầu trời. Thương khung lúc này là một màu đen tuyền, mây mù giăng kín che đi toàn bộ hạo nguyệt.
“Tăm tối quá.” Trác Phàm bất giác nói.
Và rồi, hắn thi triển Thần Nhãn nhìn khắp cơ thể một lượt.
“Độc tố đều đã được giải trừ. Bất quá thực lực của ta liệu có đủ khả năng cược một chuyến?”
Hiện tại Trác Phàm đang đứng trước một vấn đề nan giải. Hắn đã quen với cảm giác làm kẻ mạnh mà quên mất bản thân không còn như trước.
Năm xưa Trác Phàm kinh lịch, nhờ có công pháp Thiên giai mà sát lục vô số trở thành đệ nhất cường giả. Có thể nói, tại Phàm Giới chỉ cần hắn muốn thì không một kẻ nào có thể địch lại.
Mà khi lên Thánh Giới và mất hết tu vi, Trác Phàm vẫn giữ thói quen như cũ, coi nhẹ kẻ địch và nhiều lần đứng trước Quỷ Môn Quan. Hắn thừa nhận bản thân yếu kém nhưng lại không cho rằng kẻ địch mạnh hơn mình.
“Thánh Vực nhiều yêu nghiệt hơn ta tưởng.”
Tất nhiên, không phải Trác Phàm đang nói về Mạnh Tiểu hay bất kì thiên kiêu nào ở Hạ Vực này mà là nghĩ tới Thanh Minh và Thanh Vấn. Hơn ba mươi tuổi, tu vi Dung Hồn và thông thạo kiếm đạo. Cho dù là hắn khi ở độ tuổi ấy cũng tự nhận không bằng.
Nhưng mà, càng nhận ra bản thân yếu kém, Trác Phàm lại càng không cam lòng. Hắn muốn khôi phục tu vi, được gặp lại người thương một cách chân chân thật thật chứ không phải chỉ trong lúc bị trọng thương hôn mê, phó thác tính mạng vào kẻ khác.
Và rồi, Trác Phàm lấy từ bên trong túi càng khôn ra một ít đồ vật. Bên trong là ba cái trận bàn hình bát quái và một chiếc bình ngọc.
Trận Bàn vốn là một loại trận pháp được Âm Dương Ngũ Hành Tông ở hạ giới phát minh ra. Chỉ cần đem chúng phát động, dù là một người bình thường cũng có thể điều khiển nó dễ dàng. Lúc trước Trác Phàm đã định dùng nó với Tam Bộ Lão Quái nhưng cuối cùng đối phương lựa chọn rời đi.
Còn như chiếc bình ngọc kia…
Trác Phàm nhìn chăm chăm vào nó sau cùng thở dài đem cất đi. So với trận bàn, chiếc bình ngọc này còn quan trọng hơn bội phần và chỉ nên dùng khi tính mạng thật sự bị đe dọa mà thôi.
“Trận Bàn dùng để đối phó với kẻ địch số đông, bản thân không cần di chuyển. Liệu với nó ta có thể đối phó với mấy tên nhóc kia hay không?”
Khó mà biết được!
Đống trận bàn này là lúc ở Nhung Quốc khôi phục tu vi hắn khắc lên. Cấp độ càng cao thì thời gian khắc trận càng nhiều. Chính vì có hạn nên toàn bộ trận pháp bên trong chỉ là cấp sáu trở xuống mà thôi.
Trác Phàm nhìn về phía Mạc Thiên Sinh.
“Tinh Thần Lực của đệ tử sẽ giảm ba phần.”
Câu nói ấy như vang vọng trong đầu của Trác Phàm.
“Phải rồi. Cũng đáng đấy chứ? Hắn đã cứu mạng ta không chỉ một lần cơ mà.”
Trác Phàm bật cười, trong mắt lấp lánh quang mang như đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Sáng hôm sau, tiếng chim hót ríu rít trong rừng. Mạc Thiên Sinh từ từ mở mắt hấp thu Tử Khí Đông Lai tiến hành bổ sung tinh thần lực sau một đêm tiêu hao.
Bài học của Trác Phàm rất đơn giản. Dùng toàn bộ tinh thần chống chọi với dòng nước chảy xiết, cho tới khi sức cùng lực kiệt mới được phép rời khỏi.
Bất quá, tu vi hiện tại đã tăng lên khiến cho gần một ngày trôi qua mà hắn vẫn còn đến ba phần lực lượng.
Khoảng chừng một canh giờ sau, Mạc Thiên Sinh liền nhảy ra khỏi thác nước. Hắn phải đi kiếm chút đồ ăn cho Thanh Thu nữa.
Vậy nhưng khi thay y phục rồi bước ra, hắn chợt thấy Trác Phàm đang ngồi ở đó nên vội vàng chạy lại.
“Sư phụ!” Mạc Thiên Sinh cung kính hành lễ.
“Thương thế thế nào rồi?”
“Đã khỏi năm sáu phần rồi.”
Trác Phàm gật đầu: “Vi sư có việc phải ra ngoài một chuyến, ngươi cứ tiếp tục tu luyện như những ngày này đi. Đợi khi trùng kích thành công cảnh giới Đoán Cốt ta sẽ truyền lại vài món võ kỹ.”
Mạc Thiên Sinh nghe giọng điệu của Trác Phàm liền hỏi: “Sư phụ. Người định đi rất lâu sao?”
“Đúng thế. Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng.”
Mạc Thiên Sinh đã ở với Trác Phàm rất lâu nên đoán được ít nhiều. Trác Phàm hẳn là đi ra ngoài một chuyến tìm hiểu được cái gì có lợi nên mới muốn đi lâu. Mà lại, chuyện này nhất định sẽ nhấc lên phong hiểm sợ hắn đi theo làm gánh nặng.
Đến đây, Mạc Thiên Sinh đột nhiên quỳ xuống. Trác Phàm kinh ngạc nhìn lại, chính hắn cũng không hiểu được tình huống lúc này là như thế nào.
“Sư phụ. Đệ tử biết bản thân hiện tại chỉ là gánh nặng cho người. Nhưng mà xin sư phụ hãy cho đệ tử đi theo.” Mạc Thiên Sinh dập đầu nói.
Thế nhưng trước lời cầu xin khẩn khiết ấy, Trác Phàm chỉ khẽ lắc đầu: “Thương thế của ngươi chưa lành, lại chỉ mới Trúc Cơ lục trọng…”
“Nhưng mà sư phụ. Nếu như có Tiểu Dạ cùng ta liên thủ, cho dù gặp phải tu giả Đoán Cốt cũng chưa chắc không lại.” Mạc Thiên Sinh cố cãi.
“Thật là như vậy sao?”
Mạc Thiên Sinh không dám đáp lời. Đúng là nếu liên thủ với Tiểu Dạ thì hắn vẫn đủ sức đánh với một ít tu giả vừa đột phá Đoán Cốt. Thế nhưng hiện giờ hắn thân mang trọng thương, Tiểu Dạ lại bị nhốt bên trong không gian hồn sủng chưa thể ra ngoài. Có thể nói thực lực của hắn đã bị giảm xuống một cách toàn diện.
Trác Phàm thấy Mạc Thiên Sinh như vậy liền không nói gì nữa mà quay đầu đi.
“Cho ngươi thời gian nửa tháng khôi phục!”
Vậy nhưng đi được vài bước, Trác Phàm đột nhiên dừng lại.
“Ta sẽ mang trên người Truy Tung Hương. Nếu nửa tháng sau ngươi muốn đi cùng thì đuổi theo.”
“Vâng. Đệ tử đã rõ.”
Đôi mắt tràn ngập thất vọng lần nữa hiện lên tia sáng. Mạc Thiên Sinh hung hăng gật đầu.
Bước ra ngoài kết giới của trận pháp. Trác Phàm nhìn bầu trời bị mây mù phủ chỉ có một cái chấm nhỏ của vầng thái dương là soi sáng rồi bất giác thở dài.
“Nửa tháng hẳn là cũng đủ rồi nhỉ.”
Nói rồi, Trác Phàm lập tức đạp bộ rời đi.