Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 131: Thật Đủ Tàn Nhẫn




Chương 131: Thật Đủ Tàn Nhẫn

Trác Phàm giật mình mở mắt nhìn bầu trời tối đen như mực. Cách đó không xa là một đám lửa bập bùng cùng với thân ảnh một nam một nữ ngồi quanh.

Nam tử cảnh giác đưa mắt nhìn sang bốn phía sợ rằng có đầu linh thú nào đó đuôi mù xông tới làm phiền. Nhưng có lẽ hắn đã lo hơi xa, bên dưới chân Hoàng Liên Sơn này làm gì có loài nào đủ mạnh để đe dọa được hắn đâu. Ngược lại, vừa thấy tu giả có ba động cường đại, bản năng sinh tồn sẽ mách bảo bọn chúng nên tránh ra xa.

Phía đối diện, Lạc Thiến Thiến khoanh chân minh tưởng. Nàng đã nạp thổ được một thời gian, khí tức trước đó tiêu hao vì luyện đan cũng bắt đầu khôi phục trở lại.

Lúc này, nàng từ từ mở mắt, nguyên lực thu hồi trở về đan điền.

“Không sao chứ?” Hoàng Nam mở lời quan tâm.

Lạc Thiến Thiến giật mình, nhớ lại một màn ngã vào lòng đối phương liền không tránh khỏi đỏ mặt cúi đầu đáp: “Khôi phục hoàn toàn rồi.”

Thân là nữ nhi ai mà không bị nam tử ưu tú làm cho loạn nhịp. Huống hồ vẻ ngoài của Hoàng Nam đã vượt trên tiêu chuẩn, lại thêm thiên phú tu vi kinh người nên rất dễ làm người khác động tâm.

Lạc Thiến Thiến cũng là như vậy. Có thể đây chỉ là phương tâm nhất thời nhưng ấn tượng ban đầu tốt thì mọi chuyện phía sau cũng sẽ suông sẻ hơn rất nhiều.

“Cũng được một khoảng thời gian rồi, không biết hắn đã tỉnh lại chưa? Cũng phải hỏi xem hắn từ đâu mà tới, vì sao lại bị trúng độc chưởng của Vạn Độc Môn nữa.” Như để tránh tình cảnh bối rối, nàng bèn đứng dậy đi tới chỗ Trác Phàm.

Trác Phàm nghe vậy lập tức nhắm mắt. Hắn không biết đối phương là ai nhưng nhìn có vẻ là người tốt. Huống hồ từ lúc tỉnh lại, độc tính trong người gần như đã hoàn toàn được khu trừ. Nếu nói ai đã cứu hắn thì cũng chỉ có hai người này mà thôi.

“Trước mắt cứ giả vờ b·ất t·ỉnh đã.”

Thế rồi, Lạc Thiến Thiến đi tới, cánh tay trắng như ngọc thạch mềm lại như lụa đào chầm chậm đưa ra vì Trác Phàm bắt mạch.



“Ừm… Độc tố đã được khu trừ có lẽ sẽ tỉnh lại ngay thôi.”

Nàng từ mình lẩm bẩm sau đó quay lại, phát hiện Hoàng Nam vẫn đang nhìn về phía mình lại không khỏi bối rối quay đi. Trong đầu nàng phi tốc “gấp nếp” muốn tìm chuyện gì khác để nói.

“Đúng rồi. Hoàng công tử. Ngươi nói nếu như đạt được cơ duyên kia thì sẽ ra sao?”

Hoàng Nam ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi cũng thật tình đáp lời: “Có lẽ tinh thần lực của ta sẽ trực tiếp đạt tới cảnh giới Thần Chiếu.”

“Cảnh giới Thần Chiếu? Ở tu vi Đoán Cốt á?”

Hoàng Nham nghiêm nghị gật đầu: “Địa Tâm Ngưng Thần Nhũ là từ địa mạch sinh ra. Tuy không có tác dụng tăng lực lượng thần hồn như Địa Mạch Long Hồn nhưng Địa Tâm Ngưng Thần Nhãn có thể nâng cao tinh thần lực lên một đại cảnh giới. Đối với tu giả của Thiên Khôi Tông bọn ta mà nói, đây chính là một loại chí bảo.”

“Nhưng mà vì sao các trưởng lão lại không ra mặt mà lại để đệ tử đi thu hoạch. Chẳng phải bọn họ không cần ư?” Lạc Thiến Thiến thắc mắc hỏi.

“Lời của nàng cũng không sai. Bất quá, Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chỉ có tác dụng từ dưới Hóa Hư. Những đệ tử của Thiên Khôi Tông chúng ta ngay từ lúc đạt tới Đoán Cốt thì tinh thần lực đã là Thiên Huyền. Nhưng mà, các đồng môn vẫn chưa hài lòng nên thường sẽ lựa chọn áp chế tu vi tiếp tục tu luyện tinh thần lực cho tới khi đạt tới Thần Chiếu.”

Lạc Thiến Thiến như nhìn ra vấn đề một chút: “Nói như vậy. Việc huynh dừng lại ở Đoán Cốt lâu đến thế chính là để nâng cao tinh thần lực ư?”

“Đúng là như vậy.”

Hoàng Nam nhặt một khúc củi cho vào đống lửa rồi nói tiếp: “Sư phụ ta nói đối với tu giả khống chế khôi lỗi, tinh thần lực chính là một thức tối quan trọng. Mà lại, lực lượng tinh thần càng lớn thì khi trùng kích cảnh giới Hóa Hư, lực lượng thần hồn sẽ càng thêm bàng bạc.”

Đúng lúc này, Hoàng Nam chợt quay sang nhìn Lạc Thiến Thiến cười nói: “Đối với một luyện đan sư như Lạc cô nương thì tinh thần lực cũng rất quan trọng, nếu như có được một ít Địa Tâm Ngưng Thần Nhũ có khi chẳng bao lâu nàng sẽ là luyện đan sư lục phẩm cũng nên. Giờ thì ta biết vì sao các trưởng lão của Hoàng Dược Cốc lại để nàng đi mà không phải Vân Nham huynh rồi.”

Lạc Thiến Thiến không đáp. Lời nói của Hoàng Nam hoàn toàn không sai. Trên thực tế, Vân Nham là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng, nếu như có loại cơ duyên phù hợp thì dù có bế quan cũng sẽ gọi ra.



Nhưng mà lần này không đơn giản như thế, lại thêm Địa Tâm Ngưng Thần Nhũ có tác dụng với Lạc Thiến Thiến hơn là Vân Nham nên nàng mới được cử đi. Mục đích bề ngoài là hỗ trợ Hoàng Nam thuận lợi thu nhặt cơ duyên còn sâu xa hơn là bản thân nàng có chút lợi ích từ đó.

“Phải rồi. Cái tin tức Địa Tâm Ngưng Thần Nhũ có ở đây liệu có chuẩn xác không?” Lạc Thiến Thiến nghi hoặc hỏi. Loại cơ duyên như vậy đáng lý phải càng ít người biết càng tốt mới đúng, thế nhưng theo những gì nàng nghe được thì có vẻ như tông môn ma đạo cũng có tham gia.

Hoàng Nam nhíu mày nhưng rồi gật đầu: “Hẳn là đúng vậy. Dù sao tin tức này là do Hợp Hoan Tông gửi tới. Theo như sư phụ ta nói thì có vẻ như Tầm Bảo Thú của một đệ tử tình cờ phát hiện rồi báo về tông môn. Sau đó tông chủ Hợp Hoan Tông liền gửi ngọc giản thông cáo đồng thời cho phép mỗi tông xuất hành một đệ tử để thu hoạch cơ duyên.”

“Nói như thế thì Hủ Thi Tông, Hắc Viêm Lĩnh, Vạn Độc Môn cũng sẽ có đệ tử đến đây sao?” Lạc Thiến Thiến chau mày, trong mắt lộ ra một tia u tối. Nàng đối với tu giả ma đạo vậy nhưng cực kỳ bài xích.

“Không phải là tất cả. Hắc Viêm Lĩnh đối với luyện thần không có quá nhiều hứng thú, công pháp của bọn chúng thiên về luyện thể nhiều hơn. Và đương nhiên, cả Thánh Hỏa Sư cũng như vậy. Hai vị tông chủ của hai tông đều đã gửi ngọc giản phản hồi nói rằng sẽ không xuất hiện.”

“Những chuyện này mà huynh cũng biết được á?”

“Đương nhiên rồi. Trước khi đi thì tất nhiên phải nắm rõ thông tin thế nào chứ.”

Lạc Thiến Thiến bỏ thêm vài thanh củi vào trong đống lửa. Nàng trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Hoàng Nam công tử, theo huynh thì lần này hai tông ma đạo sẽ phái ai đi?”

Hoàng Nam trầm mặc, trong đầu phi tốc suy nghĩ sau đó đáp lời: “Đại đệ tử của Hủ Thi Tông nghe đồn đã đột phá thành công Đoán Cốt bích chướng trở thành tu giả Thiên Huyền, nói như thế tinh thần lực đã đạt tới cảnh giới Thần Chiếu nên đối với Địa Tâm Ngưng Thần Nhũ không có bao nhiêu hứng thú. Theo ta thấy, kẻ đến lần này có khi là nhị đệ tử Mạnh Tiểu.”

“Hắn là người như thế nào?”

Trong mắt lộ ra một tia kiêng kỵ, Hoàng Nam ngưng trọng nói: “Hắn là một yêu nghiệt.”



“Còn mạnh hơn cả công tử sao?”

Hoàng Nam lắc đầu: “Chúng ta chưa từng so chiêu nên không thể đoán chắc. Bất quá, hắn là một kẻ vô cùng kinh khủng. Bình thường hắn luôn trốn bên trong một cái linh bảo nhìn như quan tài chỉ để lại thế thân mà thôi.”

“Cũng thật kì lạ ha? Nhưng mà như thế thì kinh khủng chỗ nào?”

Hoàng Nam không quá lạ khi một người chỉ biết luyện đan như Lạc Thiến Thiến thắc mắc. Hắn ôn tồn giải thích: “Thế thân kia chính là t·hi t·hể huynh trưởng ruột thịt của hắn.”

Nghe đến đây, Lạc Thiến Thiến liền biến sắc. Ngay cả Trác Phàm đang giả vờ hôn mê cũng không khỏi cảm thán.

“Thật đủ tàn nhẫn.”

Lạc Thiến Thiến có lẽ không biết nhưng Trác Phàm đã chứng kiến qua cách mà hắn g·iết hết tất cả tu giả bên trong tửu điếm. Mỗi một cái t·hi t·hể kia đều có tu vi từ Trúc Cơ đến Đoán Cốt, nếu đem luyện chế thành thi khôi thì thực lực nhất định tăng lên. Điển hình chính là tên khống thi giả trước kia cũng làm như vậy.

Nhưng không, dường như đối với tên Mạnh Tiểu kia, những tu giả đó cũng giống như cặn bã kiến hôi, ngay cả liếc mắt cũng chẳng cần.

Hoàng Nam sau khi nói xong, nắm tay giống bên trong áo không tự giác siết chặt. Hắn mang trong mình tư tưởng chính nghĩa, đối với kẻ làm trái luân thường hiển nhiên vô cùng căm phẫn. Có thể g·iết rồi luyện xác của huynh trưởng đã chứng minh Mạnh Tiểu không còn khả năng quay đầu hướng thiện.

Mà lại, những kẻ tà phái làm gì có ai hướng thiện đâu. Chúng vốn dĩ đi trên sát lục chi lộ, không g·iết dân thường là bởi vì Hợp Hoan Tông kiềm chế mà thôi.

Hoàng Nam hơi buông lỏng nắm tay sau đó nói tiếp: “Mạnh Tiểu này ưa thích g·iết người bằng cách khống chế thi khôi khiến bọn chúng tự bạo. Phàm là kẻ địch của hắn đều c·hết không toàn thây.”

“Còn như Vạn Độc Môn thì ta không biết. Có thể cũng là một thiên tài luyện đan giống như nàng…”

“Khoan đã.”

Lạc Thiến Thiến đột nhiên ngắt lời rồi nhìn Trác Phàm: “Hắn trúng độc chưởng của Vạn Độc Môn, nói vậy thì có khi đối phương đã tới đây từ sớm.”

“Cũng có thể là như thế. Bất quá, lại quá không biết khi nào hắn mới tỉnh lại.”

Trác Phàm rên rỉ rồi dần dần mở mắt. Hắn biết bản thân không thể tiếp tục giả vờ hôn mê được nữa, dù sao ở đằng đó còn có một thiên kiêu luyện đan sư và đương nhiên Lạc Thiến Thiến biết rõ tình trạng của hắn thế nào.