Chương 130: Hôn Mê
“Ầm!”
Một côn hùng hậu đập xuống khiến nên đất lập tức vụn vỡ, bụi bay tứ tung. Trác Phàm phi thân né tránh, não hải liên tục oanh minh như bị vạn đạo lôi mang đánh vào.
“C·hết tiệt. Dùng quá nhiều nguyên thần dò xét rồi.”
Đúng lúc này, một nam tử thân mặc hoàng bào nhân cơ hội đó vung chưởng đánh thẳng về phía trước. Hoàng quang rực rỡ xen lẫn long ngâm rống lên liên hồi tựa như muốn đâm thủng sơn hà, hắn ta khí thế như hồng đôi mắt ngập tràng sát khí.
Gương mặt Trác Phàm tràn đầy tuyệt vọng. Hắn muốn lui về sau né tránh nhưng lúc này toàn thân đã vô lực chẳng thể nào tiếp tục di chuyển nhưng mà lại có biến cố xảy ra.
Ngay khi chưởng lực đòi mạng kia còn cách hắn chừng một xích (30cm) thì một thân ảnh từ đâu chen vào chính giữa. Đó là một thân thể như liễu yếu đào tơ, mang trên mình bộ bạch y mềm mại tốn lên vóc dáng tuyệt trần tựa như một đóa tuyết liên không vướng bụi trần.
Chẳng qua là, tuyết liên dù đẹp nhưng đứng trước cơn cuồng phong cũng không thể nào còn nguyên vẹn. Vùi hoa dập liễu là những gì có thể liên tưởng tới trong hoàn cảnh này.
“Không… không!”
Trác Phàm trợn to mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang hướng mình mỉm cười. Giống như là nàng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, vậy nhưng sao hắn lại cảm thấy bất ngờ. Đúng thế, cả hai quen biết bao nhiêu lâu đâu, vì cớ gì đối phương lại làm đến mức này.
Bất quá, dù Trác Phàm có hoang mang thì thứ chưởng lực vô tình kia nào có ngừng lại.
“Ầm!”
Âm thanh v·a c·hạm kèm theo tiếng xương cốt vụn vỡ tựa như vô số lưỡi dao cứa vào con tim của Trác Phàm. Khoảnh khắc ấy, hắn đã nhìn thấy chiếc mạn màu trắng che đi nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ấy bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Chúng phun ra nhiều tới mức ướt cả gương mặt của hắn.
Dư lực vẫn còn, Trác Phàm cùng mỹ nhân đồng loạt bay ngược ra sau như đôi uyên ương gãy cánh. Bụi đất nổi lên mù mịt, hắn ôm đối phương vào lòng, nước mắt nam tử không kìm được mà rơi xuống.
“Nàng… Cần gì phải làm như thế chứ.” Trác Phàm đau khổ gào lên.
“Vân Vân…”
Cảnh vật xung quanh đột ngột xoay chuyển, Trác Phàm nhìn thấy bản thân đang ở trong một căn phòng. Hắn vô thức liếc sang chiếc giường cỏ trong góc phòng.
“Vân Vân. Vân Vân.”
Trác Phàm kinh hô lên tiếng và rồi não hải lần nữa oanh minh. Một giọng nói chợt vang vọng trong đầu hắn.
“Trừ phi là Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nếu không thì cũng vô dụng.”
“…”
“Không. Tại sao chứ? Chẳng phải ta đã đem Tương Tư Đoạn Trường Hồng về rồi ư? Vì cớ gì mà nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Ta cũng vô phương. Thứ ta có thể làm được chính là đem toàn bộ lực lượng của Tương Tư Đoạn Trường Hồng vì lưu giữ thần hồn để nàng có thể trùng sinh lần nữa. Bất quá, Phàm Giới này không có khả năng, ngươi muốn tìm nàng thì nhất định phải xông lên Thánh Giới mới được.”
***
“Ầm! Ầm!”
Mặt đất không ngừng rung chuyển, âm thanh đinh tai nhức óc như muốn xé toạc cả màn nhĩ của mọi người. Tại tâm chấn hai luồng ánh sáng đan xen khắc nhập khắc xuất khí thế thôn thiên hám địa. Trên trời mây mù giăng kín, lôi mang thời thời khắc khắc theo vô vàng kiếm khí v·a c·hạm hóa thành vô số lưu tinh rơi xuống mặt đất.
Trong mắt của những người ở đây, tầm nhìn phía trước đang vặn vẹo đến đáng sợ, giống như bị một loại lực lượng đủ sức làm rung chuyển pháp tắc không gian.
Hai đạo ánh sáng v·a c·hạm kịch liệt lần nữa tách ra. Một trong số đó là hình ảnh Trác Phàm, trong mắt tỏa ra ánh lửa vàng kim xen lẫn lôi điện màu tím oanh tạc. Mặt đất dưới chân hắn giống như không chịu nổi lực lượng khủng bố mà liên tục vỡ tan hình thành bụi bẩn, tiếp theo lại bị Tử Lôi oanh tạc tựa như một cái lôi trì.
Từ xa nhìn lại, toàn thân Trác Phàm vờn quanh bạch quang rực rỡ, Tử Lôi tựa như vô số tiểu xa thoắt ẩn thoắt hiện, trong mắt càng là có Kim Viêm bùng cháy tùy thời liền có thể thiêu đốt cả thương khung.
Còn ở phía đối diện là một lão giả thân mặc đạo bào, trên tay mang một thanh kiếm màu đen cùng vô số điểm sáng bên trên tựa như vũ trụ hồng hoang. Xung quanh lão, không gian tùy thời vặn vẹo, kiếm khí tung hoành bát phương ngay cả một cơn gió thổi qua cũng đều ẩn chứa lực lượng bổ thiên trảm địa.
Máu tóc tung bay phấp phới, xung quanh kiếm quang lay động tạo thành phong cương tàn phá hết thảy. Mỗi cái vương tay nhấc chân đều ẩn chứa lực lượng bẻ cong không gian ngưng tụ ra lĩnh vực. Mà từ ba động phát ra có thể nhìn thấy tu vi của lão còn mạnh hơn Trác Phàm không ít.
Thế nhưng, dù là như thế nhưng trong mắt lão giả lại chẳng có chút nào là vui vẻ.
“Không thể nào? Ta đang dùng lực lượng của cảnh giới Linh Vương nhưng lại không địch nổi một Quy Nguyên tu giả nhỏ bé?”
“Nam Cung Kinh Thiên, đến lúc kết thúc rồi.” Trác Phàm lạnh lùng nhìn về phía lão giả, giọng nói không chứa chút cảm xúc nào.
Nam Cung Kinh Thiên không lên tiếng mà lựa chọn hành động đáp lời. Chỉ thấy lão ta lần nữa nhấc tay vô số kiếm khí sau lưng lập tức chuyển động hóa thành triều hải nhất thời lao tới trước mặt Trác Phàm. Mà lại, không gian nơi Trác Phàm đứng bỗng dưng vặn vẹo, cảnh vật xung quanh trở nên méo mó giống như một cái lồng giam khóa chặn tử tù.
Trác Phàm khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra tiếu dung tà dị, trong mắt càng là bỗng nhiên lóe sáng.
Chỉ trong một cái chớt mắt, Nam Cung Kinh Thiên chợt trợn tròn không che giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Người đâu?”
Ngay lúc ấy, Trác Phàm đột ngột xuất hiện ở cách đó trăm trượng toàn thân được Kim Viêm phụ thể, hoàng quang sáng chói ánh lên tận tầng mây trên trời. Dù là ở giữa không trung nhưng hắn lại xem giống như bình địa. Chỉ thấy toàn thân hơi chùn xuống, tả thủ hơi co nắm thành quyền.
“Ầm! Ầm!”
Theo đó, thương khung đột nhiên rung động dữ dội, vô số vết nứt xung quanh Trác Phàm hình thành ngày một nhiều giống như chiếc gương đang bị vụn vỡ. Một đạo hồng mang vì đó sinh ra cũng vì đó làm cho không gian xé toạc, chỉ với khí thế phát ra đã đủ hình thành âm ba khiến mặt đất nơi hắn đứng biến thành một cái hố sâu trăm trượng và chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Kỳ Lân Bá Quyền – Bạo!”
Trác Phàm hét lên một tiếng, toàn thân vốn dĩ bị Kim Viêm phụ thể chợt hiện ra lục quang, phía trên là vô số lân phiến màu xanh. Phía sau lưng, quang ảnh của một con hung thú hồng hoang chợt hiện ra, bốn chân tựa như trụ trời, hai cái râu hùm phe phẩy cùng với tiếng gào rống kinh thiên động địa. Một màn này để cho linh thú nơi xa nghe được đều không tự chủ cúi đầu run rẩy.
Nét mặt của Nam Cung Kinh Thiên dần trở nên ngừng trọng. Thần kiếm trong tay nổi lên hắc mang, lão đem toàn bộ lực lượng tu vi truyền vào bên trong ấy. Ngay tức thì, sau lưng lão chợt hình thành một ảo ảnh y hệt chân thân, tay cầm trường kiếm.
Trong lúc nhất thời, bầu trời như bị chia làm hai nữa. Một bên cự thú gào thét vỡ cả thương khung, một bên thân ảnh tựa như pháp tướng thôn phệ một phương biến nơi ấy thành cái hắc động thôn phệ vạn vật.
“Tới đi!”
Nam Cung Kinh Thiên gào lên một tiếng, ảo ảnh sau lưng đồng thời nhấc bổng trường kiếm chém xuống. Một đạo nhìn như rất bình thường lại mở ra không gian vết nứt khiến vạn vật vì thế mà bị hút vào bên trong.
Phía bên này, Trác Phàm cũng bắt đầu xuất quyền. Ảo ảnh của hung thú bất chợt biến hóa thành cự quyền đỏ thẫm lấy khí thế thôn sơn hà mà lao đi. Những nơi quyền ảnh đi qua vạn vật đều vỡ nát lôi điện vờn quanh, mây mù cuồn cuộn nhấc lên phong bạo.
Một loại như hắc động nuốt trọn vạn vật, một loại lại như quả bom bạo tạc phá hủy cửu thiên.
“Ầm!”
Một đen một đỏ, hai luồng khí tức đốt nghịch tức thì v·a c·hạm hóa thành âm thanh kinh thiên động địa.
“Hâyyyy!”
Nam Cung Kinh Thiên điên cuồng gào thét, tất cả lực lượng đều dồn vào bên trong một đòn cuối cùng này. Đôi mắt lão như có ngàn vạn tơ máu xuất hiện, mái tóc bạc tung bay, y phục toàn thân rách nát.
Thế nhưng mà, dường như mọi cố gắng của lão đã bị Trác Phàm dập tắt. Chỉ thấy không gian hắc động màu đen kia vốn đang thôn phệ quyền mang chợt xuất hiện vô số vết nứt, quang mang sáng chói hiện ra ngày một rõ ràng.
“Không… Không…!”
Nam Cung Kinh Thiên đầu tóc bù xù kêu thảm một tiếng, giống như không cách nào thừa nhận sự thất bại của mình. Và rồi…
Bất Bại Thiên Tôn, một bức tường mà xưa nay không ai có thể vượt qua ở Phàm Giai đã bị sụp đổ và Trác Phàm chính là người đã làm được điều đó.
Cảnh vật lần nữa biến đổi, Trác Phàm một thân mặc trường bào màu xám thần thái mang theo hi vọng tràn trề đứng trước bãi đất rộng lớn. Hắn chào tạm biệt mọi người sau đó kết ấn khiến đại trận khởi động.
“Vân Vân… Cuối cùng thì ta cũng sắp gặp lại nàng. Vân Vân…”
Trác Phàm nhìn thấy thân ảnh kia, hình dáng tuyệt mỹ kia trong lòng vạn phần sung sướng. Hắn đưa tay muốn ôm lấy mỹ nhân vào thân thể nhưng rồi chợt nhận ra mọi thứ trước mặt chỉ là ảo ảnh. Tựa như đang cố vớt ánh trăng dưới mặt hồ, tất cả đều đồng loạt vỡ vun thành từng mảnh.
“Không… Không…!”
Trác Phàm giật mình mở mắt.