Chương 129: Luyện Đan Cứu Người
Chẳng biết bao lâu sau, trên đường có hai người đi ngang. Nam tử một thân lục bào nhạt sắc dùng thắc lưng màu trắng chia làm hai nửa, đầu đội nón tay cầm quạt, tướng mạo xuất trần, bước đi vân đạm phong khinh. Nữ tử thì mang váy dài màu cẩm thạch, trước ngực thắt hoa, trên đầu đính trâm phượng, mày liễu mũi cao hai má điểm hồng, đôi mắt sóng nước lưu chuyển vừa e ngại lại phong tình.
“Tạ hạ vốn nghĩ lần này Vân Nham huynh sẽ đi nhưng không ngờ lại là Lạc cô nương.” Nam tử nói.
“Thế nào? Chẳng lẽ Thiến Thiến ta đi khiến Hoàng Nam công tử không ai lòng sao?” Nữ tử đột nhiên trầm mặc, gương mặt đầy vẻ oán trách nhìn Hoàng Nam.
“Ha ha. Nào có chứ. Ta chỉ hơi tò mò mà thôi. Phải biết đây vốn là một tràng cơ duyên, nếu bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc.” Hoàng Nam thở dài nói.
“Đó chỉ là đối với công tử thôi. Mà lại, Vân Nham sư huynh hiện tại đang bế quan trùng kích Thiên Huyền nên sư phụ mới để ta đi hỗ trợ.” Lạc Thiến Thiến ôn tồn giải thích.
Nghe vậy, Hoàng Nam hơi kinh ngạc cảm thán: “Thật không ngờ mới mấy năm không gặp mà thực lực của Vân Nham huynh tiến bộ nhanh đến như vậy. Thật sự là khiến cho ta bội phục. Tại hạ rất mong chờ được nhìn huynh ấy thể hiện ở lần bỉ võ sắp tới.”
Lạc Thiến Thiến liếc nhìn Hoàng Nam nhưng không thấy có bất cứ điệu bộ chế giễu nào liền cười khẽ: “Hoàng Nam công tử lại quá lời rồi. Luận tu vi có lẽ cùng là Đoán Cốt Điên Phong nhưng nếu giao chiến chỉ sợ ba Vân Nham sư huynh cũng chưa chắc là đối thủ của công tử.”
Đột nhiên, Lạc Thiến Thiến dừng lại nhìn hắn hỏi: “Ta thật sự thắc mắc, chẳng phải công tử vốn đã đạt Đoán Cốt Điên Phong từ hơn một năm trước rồi hay sao? Vì cớ gì mà tới bây giờ vẫn chưa đột phá?”
“Có lẽ là bởi vì tại hạ ngu muội đi.” Hoàng Nam trả lời như một cách trốn tránh.
Thấy thế Lạc Thiến Thiến chỉ biết bĩu môi tiếp tục di chuyển. Đúng lúc ấy, ánh mắt của nàng chợt ngưng tụ. Ở dưới đường có v·ết m·áu vừa khô cách đây không lâu, chẳng những thế mà mỗi lúc một nhiều.
Hoàng Nam có lẽ cũng nhận ra điều bất thường, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn. Hai người nhìn nhau rồi chầm chậm tiến tới.
“Có người b·ị t·hương.”
Lạc Thiến Thiến nhìn thấy bên cạnh lùm cây sát đường đi vậy mà có người ngất xỉu. Đối phương quần áo mà xám, toàn thân đều là máu tươi, gương mặt đầy sẹo nhưng đã lành từ lâu, bất quá khóe miệng còn lưu lại dòng máu đen ngòm. Đáng sợ hơn chính là những cây cối xung quanh ấy tại thời khắc này đều héo rũ chẳng còn sức sống.
“Hoàng công tử, lui lại đi.”
Giống như đã quen thuộc, Lạc Thiến Thiến đưa tay ngăn cản Hoàng Nam đồng thời vận nguyên lực. Toàn thân của nàng phát ra lục quang hừng hực, khí nóng lan tràn tạo thành một lớp màn bao bọc cơ thể sau đó mới từ từ tiến lại.
“Không ngờ tinh thần lực của Lạc cô nương đã đạt tới cảnh giới ngoại phóng rồi. Không hổ là luyện đan sư số một trong số các đệ tử nội môn Hoàng Dược Cốc.” Hoàng Nam cảm thán nói.
Thứ lục quang màu xanh kia chính là hỏa diễm bản chân của mỗi tu giả thể hiện ra. Mà lại, rõ ràng Lạc Thiến Thiến đang khống hỏa một cách thuần thục, lực lượng bao phủ vừa đủ để ngăn cách độc khí xâm nhập đồng thời tiết kiệm tiêu hao xuống hết cỡ.
Khác với xu hướng nâng cao thực lực gần đây của Hoàng Dược Cốc, Lạc Thiến Thiến lại giống một khổ tu chỉ dồn hết tâm lực vào trong đan đạo ngay từ lúc nhỏ. Nếu như nói Vân Nham là đệ tử có chiến lực số một thì nàng là luyện đan sư giỏi nhất.
Điều quan trọng của một luyện đan sư chính là khống chế hỏa hầu. Và dĩ nhiên muốn làm được điều đó phải có một tinh thần lực thâm hậu mới được. Có thể Lạc Thiến Thiến còn chưa bằng Hoàng Nam nhưng rõ ràng cũng đã đạt tới cảnh giới của Thiên Huyền tu giả trong khi tu vi chỉ mới Đoán Cốt ngũ trọng.
Trong lúc ấy, Lạc Thiến Thiến từ từ tiến lại chậm rãi đem bản chân hỏa tán khai triệt tiêu hoàn toàn độc khí xung quanh sau đó mới ngồi xuống bắt mạch. Một lúc sau, nàng hơi nhíu mày lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng của Trác Phàm.
“Thế nào rồi?” Hoàng Nam tò mò hỏi.
“Cũng may là chưa xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng, có thể cứu. Hoàng Nam công tử, nhờ huynh mang hắn theo một đoạn.”
“Được.”
Hoàng Nam đáp ứng một câu liền đem chiếc quạt trong tay xòe rộng. Chỉ thấy bên trong thình lình bay ra một bộ khôi lỗi. Hắn đối với những loại kịch độc rất ư dè chừng nên không dám trực tiếp tiếp xúc dù bản thân cũng có thể đem nguyên lực phụ thể.
Nhìn tổng thể, khôi lỗi giống như một con ngựa bằng gỗ trầm, các khớp được phát họa tỉ mĩ để dễ dàng chuyển động linh hoạt, trên trán đục một cái ỗ hình tròn khảm ngọc bích.
Nó đi lại nằm phục xuống, dưới sự trợ giúp của Lạc Thiến Thiến đặt Trác Phàm ở trên lưng.
Đi được một đoạn, Hoàng Nam chợt thấy vẻ mặt Lạc Thiến Thiến đang suy tư bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Ta cảm thấy rất kì lạ.”
“Như thế nào?”
Lạc Thiến Thiến quay đầu nhìn Trác Phàm b·ất t·ỉnh trên lưng khôi lỗi rồi nói: “Hắn trúng phải độc chưởng của Vạn Độc Môn nhưng lại có thể cầm cự trọng thời gian vài canh giờ thậm chí là lâu hơn. Nếu là người bình thường thì có lẽ đã m·ất m·ạng từ lâu rồi.”
“Có khi nào hắn là gián điệp của bọn chúng hay không?”
“Cũng rất có thể.”
“Vậy thì chúng ta bỏ hắn lại.”
“Không được.”
Lạc Thiến Thiến quay đầu lại nhìn Hoàng Nam, ánh mắt kiên định khác xa biểu cảm thường ngày: “Nhưng nếu như hắn không phải là gián điệp thì sao? Như vậy chẳng phải ta đã gián tiếp g·iết c·hết một mạng người trong khi bản thân hoàn toàn có thể cứu sống đối phương?”
Hoàng Nam nghe vậy không khỏi cười khổ. Hắn chẳng qua chỉ là đang gợi ý mà thôi nhưng nhìn phản ứng kia của Lạc Thiến Thiến thì chắc không được rồi.
“Vốn cho rằng Quan Âm Thần Nữ chỉ là tin đồn nhưng xem ra không phải.”
Hoàng Nam tuy sống trong Thiên Khôi Tông nhưng tin tức ít nhiều cũng biết. Nghe rằng Lạc Thiến Thiến tốt bụng hiền lành ngay cả một con kiến cũng không nỡ xuống tay. Ngay từ nhỏ phụ thân săn linh thú g·ặp n·ạn mất sớm chỉ còn lại mẫu thân nuôi nấng.
Thế nhưng cuộc đời nghiệt ngã, mẫu thân của nàng mắc phải thể chất hiểm nghèo khó lòng vượt qua tuổi bốn mươi dù có cố chữa trị thế nào. Và thế là cái gì đến cũng đến, nàng trở thành cô nhi khi mới lên mười.
Lúc ấy có một vị trưởng lão tình cờ đi ngang gặp được liền nổi lòng trắc ẩn nên cưu mang đưa nàng về Hoàng Dược Cốc. Vốn dĩ để cho nàng làm dược đồng nhưng theo thời gian, vị trưởng lão kia dần dần phát hiện thiên phú luyện đan của nàng rồi nhận làm đệ tử dù chưa vào nội môn.
Có lẽ là do quá khứ vô lực cứu mẫu thân của mình đã làm nàng đối với bệnh nhân có một chấp niệm cực lớn. Dù khó khăn thế nào, chỉ cần bản thân có thể chữa trị nàng đều không từ chối. Chính vì thế cho nên khi nghi ngờ Trác Phàm là gián điệp của Vạn Độc Môn thì nàng cũng nhất quyết cứu giúp bằng được, dù sao, chẳng có gì là chắc chắn cơ mà.
Đến một bãi đất tương đối trống trải, Lạc Thiến Nhớ nhờ Hoàng Nam hộ pháp, bản thân thì lấy dược đỉnh từ trong chỉ giới ra tiến hành luyện đan. Đó là một cái nồi bằng đồng, bên trên có khắc phù văn ẩn hiện như một loại gia cố tránh bị hỏng khi nổ lô. Đồng thời, thiên địa linh khí xung quanh cũng vì đó mà hội tụ một chỗ, dù không quá nồng đậm nhưng cũng rất đáng kể.
Lạc Thiến Thiến bắt mạch cho Trác Phàm rồi nhét thêm một viên đan dược nữa vào miệng hắn sau đó mới bắt đầu vận nguyên lực. Nương theo song thủ kết ấn, một đoàn hỏa diễm lục quang từ trong thân thể nàng bắn ra rồi ngưng tụ bên dưới dược đỉnh. Đợi cho dược đỉnh dần chuyển sang màu đỏ, nàng liền đưa tay phất lên đưa từng gốc từng gốc linh thảo bỏ vào bên trong luyện hóa.
Không thể không nói, thân là một luyện đan sư nên trong người Lạc Thiến Thiến lúc nào cũng có không ít thảo dược. Huống hồ lần này ra ngoài, nàng được sư phụ giao nhiệm vụ hỗ trợ Hoàng Nam nên càng được thêm ưu ái.
Trải qua khoảng chừng ba canh giờ, Lạc Thiến Thiến đã thấm mệt. Gương mặt nàng thấm đẫm mồ hôi, hai má vốn dĩ phiếm hồng giờ lại hơi nhợt nhạt vì lao tâm quá lực khiến người khác nhìn mà đau lòng.
“Xuất!”
Lạc Thiến Thiến hô lên một tiếng sau đó truyền ra ý niệm. Nắp đỉnh lập tức bật tung kèm theo mùi đang dược xung kích vào mũi. Khói trắng phun ra bên ngoài dần tan đi để lộ bên trong là ba viên đan dược đang còn nóng hổi, phía trên có năm đường vân thay nhau phát sáng.
“Ngũ… Ngũ phẩm linh đan.”
Hoàng Nam không khỏi bất ngờ nhìn một màn vừa mới xảy ra. Hắn nhớ tin tức nhận được gần nhất là khoảng nửa năm trước lúc Lạc Thiến Thiến vừa trở thành tứ phẩm luyện đan sư.
“Không ngờ chỉ mới mấy tháng nàng đã đạt tới cấp bậc ngũ phẩm.” Ánh mắt Hoàng Nam nhìn Lạc Thiến Thiến dần dần thay đổi, bên trong ẩn chứa thật sâu kính trọng.
Cấp bậc này đặt vào bên trong Thiên Khôi Tông cũng đủ khiến phần lớn đệ tử tôn kính rồi. Đặc biệt là trong những cuộc chiến lớn thì địa vị của Luyện đan sư càng thêm được coi trọng.
Mà lại, Lạc Thiến Thiến giống như chẳng hề để ý đến ánh mắt Hoàng Nam đang nhìn mình. Thứ nàng quan tâm nhất lúc này là làm sao để cứu mạng một mạng người.
Sau khi cho Trác Phàm dùng thuốc giải, Lạc Thiến Thiến nói: “Hẳn là vài canh giờ nữa sẽ hoàn toàn khu trừ độc tính.”
Mà đúng lúc ấy, bước chân nàng dần loạng choạng không vững.
“Cẩn thận.”
Thấy thế, Hoàng Nam vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng vào trong lòng. Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Thiến Thiến không khỏi đỏ mặt vội quay đi: “Ta nghỉ ngơi một chút khôi phục nguyên lực.”