Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 128: Yêu Nghiệt Hủ Thi Tông




Chương 128: Yêu Nghiệt Hủ Thi Tông

Hài đồng quay lại nhìn Khương Tử, cái môi dẩu lên một cách không hài lòng nói lời không phù hợp với vẻ ngoài: “Còn giả vờ giả vịt cái gì vậy? Chẳng phải lúc ban đầu Khương Tử ngươi là kẻ hào hứng nhất hay sao? Huống hồ, việc ngươi đem thế thân của ta ném ra bên ngoài cửa không phải là để chặn đường lui của tất cả bọn chúng ư?”

Khương Tử không đáp lời. Trên thực tế, lời của hài đồng kia không hề sai. Hắn ném Mạnh Tiểu hay nói chính xác hơn là một thế thân ra bên ngoài chính là để bịt đường thối lui. Mặt khác, hắn biết đối phương xuất thân từ đâu đương nhiên sẽ tích cực phối hợp.

Điển hình là trong lúc g·iết người, Khương Tử nhìn qua thì có vẻ điên cuồng nhưng kì thật vẫn đang lưu ý mọi thứ. Hắn khéo léo đem những kẻ đã bị g·iết ném ra bốn phương tám hướng lại kéo dài thời gian cho hài đồng hoàn thành khống chế.

“Ặc. Tanh quá không chịu nổi mà.”

Đột nhiên hài đồng đưa tay bịt mũi sau đó làm động tác như muốn nôn ọe. Cuối cùng, hài đồng lần nữa chui vào trong quan tài đóng chặt nắp lại. Cách đó không xa, thân thể tráng hán lần nữa đứng dậy, rất thuần thục đem một bộ y phục khác thay vào.

“Ây. Như thế này có phải tốt hơn không.”

Khương Tử giật giật mí mắt nhìn thế thân kia. Hắn biết Mạnh Tiểu không thích ra ngoài nhưng không ngờ lại tới tình trạng này.

“Coi một cái khôi lỗi hình người là bản thân của mình ư? Đám người Hủ Thi Tông chả có ai bình thường.” Tất nhiên, Khương Tử chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi. Hắn đối với Mạnh Tiểu luôn vô cùng e ngại.

Vừa rồi chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng Mạnh Tiểu đã cho thấy khả năng và độ tàn nhẫn của mình. Chỉ với nhiêu đó, Khương Tử cũng đã nhìn ra chênh lệch giữa cả hai lớn đến chừng nào.

“Đoán Cốt Điên Phong. Lực lượng nguyên thần ở cảnh giới Thiên Huyền Điên Phong sắp sửa hình thành thần thức.”

Đối với Hủ Thi Tông mà nói, lực lượng nguyên thần chính là thứ quan trọng nhất vượt qua cả nguyên lực. Bởi lẽ, một khi tinh thần lực càng mạnh thì khả năng khống chế thi khôi càng lợi hại.

Người khác thì có lẽ không tin nhưng Khương Tử hay bất kể ai trong các môn phái lớn ở đại lục Chu Thiên này đều minh bạch điều đó.

Từng có tin đồn rằng năm xưa Hủ Thi Tông, Hợp Hoan Tông và Thiên Khôi Tông chính là ba môn phái đứng đầu không phân biệt trên dưới.



Mà Hủ Thi Tông có một vi lão tổ thần thông có thể bằng một thân tu vi Dung Hồn điều khiển ba cỗ thi khôi Quy Nguyên hoành hành bá đạo, thậm chí năm đó tông chủ đương thời của Hợp Hoan Tông đều phải kiêng kị ba phần không dám lỗ mãng. Đó là bởi vì thần thức hải của lão ta đã đạt ngưỡng vượt qua Quy Nguyên dung nhập thiên địa từ đó phân hồn điều khiển hoạt thi.

Chỉ khi lão tổ Thiên Khôi Tông cùng ba vị trưởng lão liều mạng thiêu đốt bản nguyên thần hồn đem chín cái khôi lỗi địa giai tự bạo mới khiến vị lão tổ Hủ Thi Tông kia trọng thương phải bế tử quan đến nay chưa rõ sống c·hết.

Bất quá, lão tổ Thiên Khôi Tông và hai người khác cũng vì thế mà tọa hóa. Mà lại, mười cỗ khôi lỗi địa giai quý giá mất đi chín cái khiến thực lực của bản môn giảm sút rất nhiều.

Vốn dĩ Hủ Thi Tông muốn nhân cơ hội đó tiêu diệt toàn bộ Thiên Khôi Tông nhưng lại e ngại kẻ đứng đằng sau. Hắc Viêm Lĩnh, Vạn Độc Môn bề ngoài thì vui lòng làm một cái đuôi ngoe nguẩy nhưng vẫn luôn giấu giếm móng vuốt chực chờ cơ hội trở thành tà phái đứng đầu đại lục.

Mà phía bên kia, Thiên Khôi Tông dù mất đi chín món bảo vật nhưng nếu liều mạng một mất một còn thì chưa biết thắng lợi sẽ về tay ai. Huống hồi, chính phái vốn dĩ giống như tứ chi một thân, chỉ cần một nơi b·ị t·hương là những chỗ khác sẽ vội bảo bọc.

Thế cuộc mãi dằn co cho tới khi tông chủ Hợp Hoan Tông thời ấy đứng ra giảng hòa.

Tất nhiên, đó chỉ là những tin đồn mà Khương Tử nghe được khi ở Vạn Độc Môn mà thôi còn thực tế có phải hay không cũng chẳng quan trọng. Hắn chỉ biết một điều, so với các đệ tử của bổn môn thì yêu nghiệt ở Hủ Thi Tông nhiều vô số.

Mạnh Tiểu hay nói chính xác hơn là thế thân của mạnh tiểu đi tới đem chiếc chỉ giới từ trong đống máu thịt be bét lấy ra. Đấy là đồ vật còn sót lại của lão giả kia. Ghé mắt nhìn vào bên trong, hắn không khỏi tặc lưỡi một tiếng.

“Toàn là linh bảo cặn bã.”

Nhẫn trữ vật đột ngột phát sát, hơn vạn linh thạch như nước chảy cuồng cuộng chui vào bên trong quan tài, một viên cũng không sót lại.

Sau đó, Mạnh Tiểu ném qua cho Khương Tử rồi nói: “Đây là phần của ngươi.”

Khương Tử trề môi bất mãn nhưng vẫn nhận lấy. Bên trong trừ mất hết linh thạch ra thì những thứ khác vẫn còn rất nhiều. Điển hình như linh bảo cấp một, cấp hai có hơn năm mươi cái. Cấp ba càng là ba kiện, mặt khác còn không ít linh đan độc dược.



“Xem như còn có chút lương tâm.”

Khương Tử đem toàn bộ thu vào chỉ giới của bản thân. Những thứ kia tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng rất nhiều, nếu đem đổi sang linh thạch cũng phải gấp đôi lượng mà Mạnh Tiểu đã lấy. Bất quá, có vẻ như đối phương lười đi đổi nên mới ném qua cho hắn.

“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Khương Tử chợt hỏi.

Mạnh Tiểu vác chiếc quan tài trên vai đáp lời: “Đương nhiên là đi kiếm cơ duyên rồi.”

Nói rồi, cả hai bước ra khỏi tửu điếm. Nhưng khi đang đi thì Mạnh Tiểu chợt dừng lại nửa chừng. Hắn quay đầu nhìn về phía một góc của căn nhà lớn, nơi đó chẳng có gì ngoài máu thịt vương vãi.

“Có chuyện gì sao?” Khương Tử đột nhiên hỏi.

“Lúc nãy ta nhớ là ở đó có một tên phàm nhân gương mặt xấu xí ngất xỉu ở đó. Thật kì lạ.” Mạnh Tiểu nhíu mày nói.

Nghe vậy, Khương Tử cũng quay lại rồi nhìn Mạnh Tiểu với đôi mắt cổ quái: “Hắn mà còn ở đó thì mới kì lạ đó. Ngươi cho đám người kia nổ tan tành, hắn là một tên thường nhân thì sống được kiểu gì? Còn không phải là trực tiếp hóa thành huyết vụ hay sao?”

Mạnh Tiểu như đang suy nghĩ, sau cùng gật đầu: “Hẳn là như vậy. Đi thôi.”

Quay người, Mạnh Tiểu tiếp tục di chuyển nhưng trong lòng lại cảm thấy không hợp lý.

Đang tiếp tục suy tư thì Khương Tử đột nhiên hỏi: “Phải rồi. Đám nạn dân ở đây thì thế nào?”

Mạnh Tiểu lắc đầu: “Kệ chúng đi. Chúng ta mặc dù là tà phái nhưng cũng không phải gặp ai cũng g·iết. Huống hồ còn có Hợp Hoan Tông nhìn chằm chằm.”

Khương Tử nghe được thì tặc lưỡi: “Ây. Thật là vô nghĩa. Tu giả ma đạo nhưng lại phải cân nhắc có nên g·iết người hay không.”

Ở một phương diện khác, Trác Phàm một thân đầm đìa máu tươi đang liên tục bỏ chạy. Đấy không phải từ hắn mà là từ những tu giả xấu số kia. Trong lúc toàn bộ p·hát n·ổ, hắn đã nhân cơ hội đó nhảy ra bên ngoài trốn thoát.



“Vốn nghĩ đến đây trả lễ không ngờ có kẻ khác làm hộ. Bất quá… Phốc!”

Trác Phàm chợt nôn ra một ngụm máu tươi. Vừa rồi tuy hắn kịp thời bỏ chạy nhưng mà dư lực từ âm ba lúc bạo tạc cũng ảnh hưởng đến thân thể.

Cảm nhận lồng ngực không ngừng nhộn nhạo, Trác Phàm cố cưỡng ép để tránh tiếp tục nôn ra máu tươi. Bất quá, dường như chấn động gây ra nội thương nặng nề hơn hắn tưởng.

Phốc!

Lại một ngụm máu trào ra, lần này còn là một màu đen tuyền.

“Độc…!”

Trác Phàm thầm kêu không xong một tiếng.

Khương Tử là đệ tử của Vạn Độc Môn, thông thạo dùng độc. Trong lúc chiến đấu với đám tán tu hiển nhiên hắn đã thả ra không ít độc chưởng chính vì thế mà Trác Phàm dù muốn dù không cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.

Nếu như là khi xưa, Trác Phàm có thể trực tiếp bỏ qua nhưng bây giờ nào đâu phải lúc trước. Võ kỹ huyền giai trong tay thiên kiêu cảnh giới Đoán Cốt không phải là thứ mà một kẻ mất hết tu vi như hắn dễ dàng tiếp nhận.

Mà lại, có vẻ như trong thời gian phong bế môn phái, Vạn Độc Môn đã dành không ít thời gian luyện chế độc dược. Cách đây mấy năm khi đối đầu với những tên chấp sự của Vạn Độc Môn, thứ độc chưởng kia còn chẳng ảnh hưởng gì mấy, vậy nhưng lúc này…

Phốc!

Trác Phàm vội vàng lấy giải độc đan trong túi càn khôn nuốt vào lượng lớn. Trước mắt của hắn là một mảnh trời đất quay cuồng.

Trác Phàm không sợ độc lắm. Dù nó có mạnh mẽ đến đâu nhưng chắc chắn chẳng thể nào xâm nhập lục phủ ngũ tạng. Bất quá, nếu không chữa trị thì cũng là một vấn đề phiền phức.

Và rồi, b·ị t·hương khiến cho cơ thể của Trác Phàm dần dần suy yếu. Mí mắt trở nên nặng trĩu dù hắn có cố mở to ra tới nhường nào. Sau cùng, hắn ngã gục ra bên đường, toàn thân lấm lem máu tươi, thê thảm vô cùng.