Chương 127: Nghệ Thuật… Chính Là Nổ Tung.
“Đây… Đây là có chuyện gì?”
Lão giả cố gắng lay động thân thể nhưng mặc kệ nguyên lực vận chuyển mạnh mẽ thế nào cũng vô pháp làm được. Mà lại, lão ta có thể cảm nhận được tất cả nguyên khí bên trong thể nội đang bị cạn kiệt một cách nhanh chóng.
“Không… Không.”
Lão giả biến sắc la lên nhìn thân thể đang ngày một khô cạn. Chẳng những vậy, tu vi giờ khắc này cũng đang có sự biết hóa.
Đoán Cốt cửu trọng!
Đoán Cốt bát trọng!
Đoán Cốt nhị trọng!
Đoán Cốt nhất trọng!
Trúc Cơ!
Tụ Khí!
Chỉ trong khoảng chừng mười tức cho tới khi ba động toàn thân lão giả biến mất. Chẳng ai hiểu được vì sao nhưng nhìn cách thân thể kia biến hóa cũng có thể đoán kẻ vừa ra tay là ai.
Cho đến lúc này, Khương Tử mới một tay đưa lên tráng ngửa đầu cười ha hả. Hắn dùng ánh mắt khinh miệt của thương nhân nhìn tất cả những tu giả ở đây rồi dừng lại trên thân thể khô kiệt kia.
“Lão đầu tử. Ngươi có biết bản thân vừa làm một chuyện cực kì ngu ngốc không?”
Khương Tử một thân khí thế hùng hậu bộc phát, nào có chút gì là yếu đuối như vừa rồi thể hiện. Hắn chẳng qua chỉ đang vui đùa với đám người này một chút mà thôi.
“Thật không ngờ chỉ phong môn một thời gian vậy mà các ngươi lại hoàn toàn quên sự tồn tại của chúng ta rồi. Còn dùng độc của bổn môn? Đúng là múa rìu qua mắt thợ mà.”
Khương Tử không đi để ý lão giả nữa mà trực tiếp đi qua. Toàn thân lúc này bỗng chốc bốc ra tử khí. Dưới sự thôi động của hắn, làn khí màu tím kia tựa như có linh tính hóa thành vô số tiểu xà vờn quanh, cái đầu nhỏ cọ cọ lên người vừa thân cận lại vừa quỷ dị.
Trác Phàm lúc này khẽ hé mắt quan sát, nhìn lớp lớp tiểu xà đang lượn lờ không khỏi cảm thán.
“Võ kỹ độc công huyền giai. Lại còn rất thuần thục. Xem ra hắn không chỉ là một tên đệ tử tầm thường rồi.”
Lúc đầu Trác Phàm còn chưa biết xuất xứ của Khương Tử nhưng bây giờ thì hắn xem như hiểu rõ hết thảy. Ở đại lục Chu Thiên này, có thể sử dụng độc công lại được mấy môn phái đâu. Chẳng những thế, một tên yêu nghiệt chỉ chừng hai mươi tuổi đã có tu vi Đoán Cốt lục trọng tinh thông võ kỹ huyền giai lại còn g·iết người như ngóe thì chỉ có thể là từ Vạn Độc Môn mà thôi.
Phải biết độc công vốn dĩ không mạnh nhưng một khi biết cách không chế lại là một v·ũ k·hí g·iết người kinh khủng. Muốn ngưng hình và thao túng lớp độc khí kia đòi hỏi tu giả phải sở hữu thiên phú cực tốt khi ở độ tuổi như vậy.
“Nhưng mà tại sao một thiên kiêu như vậy lại xuất hiện ở nơi này?”
Đó là thắc mắc đầu tiên hiện ra trong đầu của Trác Phàm. Vả lại, nếu như Khương Tử lợi hai như thế thì lẽ nào kẻ còn lại lại tầm thường ư?
“Á. Là Vạn Độc Môn, mau chạy thôi.”
Và tất nhiên, Lôi Hiệp và Hoàng Cái là hai kẻ bỏ chạy đầu tiên. Phải biết tuy vi của bọn chúng tuy cao hơn Khương Tử nhưng dù sao cũng chỉ là tán tu, muốn đọ sức với cao thủ từ môn phái danh chấn đại lục thì chẳng khác nào mộng tưởng, chỉ cần nhìn lão đại là hiểu rồi.
Tu vi vốn chỉ là một loại ba động ở bề ngoài. Đúng là nó cũng quan trọng thật đấy, nhưng mà tán tu làm sao đủ khả năng so sánh với kẻ được bồi dưỡng kĩ càng. Chưa kể đó, dù cao thấp phân biệt thì với võ kỹ tu luyện cũng đủ để bù đắp chênh lệch rồi.
Lấy ví dụ như Mạc Thiên Sinh. Chẳng phải khi thể chất còn yếu, bằng vào Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ và thủ pháp Đường Môn thì đã có thể vượt cấp đánh nhau hay sao?
Những điều này ngay cả một kẻ phàm phu tục tử còn hiểu được huống hồ gì là các tán tu đã sống sót qua đợt c·hiến t·ranh chính ma.
Lôi Hiệp và Hoàng Cái giống như tâm linh tương thông, không hẹn mà cùng nhau qua đầu. Cả hai cảm thấy bản thân thật may mắn bởi vì đứng ở xa nhất và cũng gần cửa ra vào nhất. Thế nhưng, bọn chúng nào biết được nơi đó không hề an toàn một chút nào.
“Phập! Phập!”
Hai âm thanh gần như đồng loạt vang lên. Lôi Hiệp và Hoàng Cái bất giác cúi đầu. Trước ngực bọn chúng là một cánh tay săn chắc đang đâm xuyên qua, máu tươi trào ra như thác lũ. Mà lại, dường như đan điền bị một loại lực lượng nào đó hút mạnh khiến nguyên lực sói mòn nhanh chóng.
“Không… Không… Ngươi…”
Chẳng nói được một câu hoàn chỉnh, bọn chúng dần dần ngã xuống như một bó rơm mục nát, chỉ có ánh mắt kinh nghi bất định vẫn còn tồn tại. Đến khi c·hết đi, Lôi Hiệp và Hoàng Cái cũng chẳng thể nào hiểu được vì sao một tên không chút ba động nào lại mạnh như thế.
Mạnh Tiểu vẫy vẫy hai tay để cho máu tươi vương vãi dưới nền đất sau đó nhìn về phía những kẻ đang chạy nữa đường thì dừng lại. Khóe miệng kéo lên về hai phía để lộ hàm răng trắng tinh còn dáng vẻ điên cuồng.
“Chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Không biết là ai trong số đó hoảng loạn la lên, dòng người lập tức bỏ chạy tứ tán. Nếu lối ra duy nhất bị chặn thì chỉ cần tạo một lối ra khác mà thôi.
Nguyên lực tựa như dòng thác điên cuồng được vận chuyển. Tất cả các tu giả dùng hết sức bình sinh phá tan bức tường của căn tửu điếm. À không. Đó chẳng qua là ý định mà thôi.
Ngay lúc tưởng chừng bốn phía đều bị nứt toạc để lộ vô số sinh môn thì những cái t·hi t·hể bị Khương Tử g·iết c·hết trước đó đồng loạt đứng dậy. Động tác của chúng có phần kì dị tựa như một con rối đang được nghệ nhân biểu diễn.
“Aaaa!”
Tiếp theo sau là tiếng hét thảm thiết khi đám hoạt thi kia đồng loạt chém g·iết kẻ đứng gần nhất.
Chiếc quan tài nằm yên chính giữa tửu điếm lúc này đang rung lên mãnh liệt tỏa ra xích mang sáng chói.
Và rồi.
“Ầm!”
Nắp quan tài bật ra, một hài đồng chừng sáu bảy tuổi từ từ đứng dậy. Thế nhưng, khí tức kia nào phải tầm thường. Chỉ vừa mới xuất hiện, tất cả những tu giả ở đây đều cảm thấy thật sâu áp bách. Đấy là sự chênh lệch về tinh thần lực cũng là biểu hiện của thực lực tuyệt đối.
Hài đồng thân mặc yếm đào quần gấm thêu hoa, đầu tóc trái đào phía trên thắt bính, cổ đeo vòng hoàng kim đính ngọc thạch, hai tay hai chân đều mang lục lạc phát ra tiếng đinh đinh đang đang vui tai. Gương mặt càng là bầu bĩnh phiếm hồng, mắt tròn mũi cao đang cong miệng như cười rất vui vẻ.
Nếu như bình thường nhìn vào, ắt hẳn ai cũng sẽ bị dáng vẻ thiên chân vô tà kia làm cho yêu thích. Thế nhưng mà, tại thời khắc này, trong tửu điếm này, hài đồng dễ thương ấy lại đang tạo ra một cái huyết ngục.
So với Khương Tử, hài đồng kia tựa hồ còn độc ác hơn vạn phần trong hình dạng trẻ con ấy. Cánh tay chậm rãi nhấc lên, tiếng đinh đinh đang đang như một bài tế mở đầu luyện ngục.
Theo đó, đám hoạt thi lập tức di chuyển, chúng bám chặt lấy tên tu giả ở gần nhất không buông.
“Thả ra. Khốn kiếp.”
Những lời chửi rủa truyền ra khắp nơi, có kẻ lấy đao chém đoạn đầu lâu hoạt thi, cũng có kẻ dùng kiếm chặt tứ chi của chúng hòng thoát được. Thế nhưng, bằng một loại lực lượng nào đó, những cái xác kia cứ như loài đĩa bám mãi không buông.
Chỉ nghe hài đồng ngây thơ cười một tiếng hì hì, giọng nói trẻ con vô cùng trong trẻo: “Nghệ thuật, chính là nổ tung!”
“Ầm! Ầm!”
Ngay lập tức, tất cả hoạt thi đều đồng loạt bạo tạc, huyết hoa bắt ra tung tóe nhuộm đỏ khắp tầng dưới cùng của tửu điếm. Trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi, máu tươi nhiều đến mức lẫn vào giữa không trung hình thành huyết khí như vân vụ.
Đan điền của tu giả, nguyên lực cả đời tu luyện hội tụ một chỗ trong đó đáng lý ra phải hoàn toàn tiêu biến nhưng vì lý do nào đó lại được bảo toàn hoàn mỹ. Giờ đây, tất cả hoạt thi vừa mới c·hết đi giống như một quả bom dưới sự thao túng của hài đồng kia mà toàn bộ bộc phát.
Cái c·hết đến một cách bất ngờ khiến những tu giả kia còn chẳng kịp kêu la gì đã bị âm thanh bạo tạc nuốt trọn. Huyết nhục be bét trải đầy dưới sàn nhà, thậm chí nội tạng đều chẳng còn nguyên vẹn nhìn thấy mà giật mình.
Không ai còn sống sót!
Đến cả Khương Tử, kẻ g·iết người điên cuồng vừa rồi khi nhìn thấy cũng không cấm tặc lưỡi. Hắn tự cảm thấy bản thân đã đủ độc ác nhưng nếu đem so sánh với đối phương thì quả thật còn kém xa.
“Đến mức đó luôn sao? Nếu bọn chính phái mà phát hiện chắc sẽ đau đầu lắm đây.” Khương Tử cảm thán nói.