Chương 126: Đây Là Có Chuyện Gì?
“Bắt ta chờ hơi lâu rồi đấy.”
Theo lời nói kia, Khương Hiệp từ từ bước ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át. Cái đầu của hắn nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phải, âm thanh xương cốt vang lên giòn giã.
Khương Tử nhìn về phía lão giả, trong mắt tiếu dung càng thêm nồng đậm. Mơ hồ bên tận sâu ở đáy mắt, một tia sát khí lạnh lẽo bốc lên.
Lão giả thoáng khựng lại. Là một người trải đời, bản năng nói cho hắn biết thanh niên trẻ tuổi kia không hề đơn giản chút nào.
“Nhưng mà chỗ nào cơ chứ?”
So sánh về thực lực, lão ta hoàn toàn tự tin có thể áp đảo đối phương. Bằng chứng chính là lần giao thủ vừa rồi, rõ ràng đối phương còn chưa đỡ được đến hai chiêu đã b·ị đ·ánh gục. Nếu không phải nhờ có hai tầng linh bảo thì có lẽ Khương Tử đã trọng thương từ lâu.
“Hẳn là ta đã lo lắng quá mức.”
Lão ta thở ra một hơi thật sâu bình tĩnh tâm tình. Nguyên lực hùng hậu lần nữa bộc phát. Vừa rồi chỉ mới đánh qua hai chiêu nên hao tổn không có bao nhiêu, ngược lại là đối phương đang gặp thế bất lợi mới đúng. Bất quá, để cho cẩn thận thì…
“Xông lên đi. Kẻ nào g·iết được hắn sẽ được tùy ý chọn một món bất kỳ.”
Tiền tài chính là một món mồi ngon của những kẻ tham lam. Trong thế giới này, chỉ khi sỡ hữu thật nhiều thì mới có hi vọng được sống sót. Thử nhìn trên người Khương Tử mà xem, sơ sơ đã thấy ba món linh bảo phòng hộ, lại thêm thứ khải giáp th·iếp thân kia nữa, mỗi loại đều là vô cùng trân quý.
Tuy nhiên, những điều vừa nói bên trên chỉ thành hiện thực khi đó là đồ vật thuộc về bản thân mà thôi. Tiền tài vừa là mồi ngon cũng là một cái bẫy c·hết người.
Và hiển nhiên, lão giả cũng biết được điều đó. Lão vốn là một kẻ cẩn thận, khi cảm nhận được bản thân không nắm chắc thì sẽ phải ném đá dò đường. Vả lại, trong một bầy hổ đói săn đuổi con mồi, nếu như số lượng càng nhiều thì cũng đồng nghĩa với việc số thịt kiếm được càng ít.
“Quả là một mũi tên trúng hai đích.”
Khương Tử nhìn lão giả lùi về sau trong lòng không thể không cảm thán. Có lẽ là gừng càng già càng cay nên lão đã nhận ra khí chất của hắn thay đổi.
“Nhưng như vậy thì sao chứ? Kết cục của các ngươi đều đã được định sẵn từ thời khắc chúng ta bước vào rồi.”
Trong mắt lộ ra điên cuồng, Khương Tử xoay đôi ngô câu kiếm một vòng rồi không đợi kẻ địch đến nơi mà chủ động lao tới. Trong đám đông, hắn ta như một con thú hoang khát máu, nụ cười trên mặt càng lúc càng thêm đáng sợ.
“Ha ha. Giết g·iết.”
Khương Tử chém đứt hai tay của kẻ địch trước mắt sau đó lùi lại nữa bước, chẳng cần quay lại phía sau mà đảo ngô câu kiếm thành hình bán nguyệt.
“Phập!”
Lại có một tên tu giả hét thảm. Xương ngực của hắn ta bị mũi kiếm đâm vào, lúc này nghịch giác liền thể hiện tác dụng của nó. Thân thể của hắn bị Khương Tử nhấc bổng lên. Thế giới trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ có cơn đau bất tận như ruột gan bị moi ra là hiện hữu.
Khương Tử cười lớn một tiếng, hai tay chỉ hơi dùng lực một chút nhưng lồng ngực của tên tu giả kia lập tức được mở ra. Nội tạng bên trong tất cả đều hiện rõ mồn một, máu tươi chảy xuống như thác lũ. Đáng nói hơn là, không biết là xui xẻo hay kỹ thuật của Khương Tử quá điêu luyện mà dù ngực bị banh ra đến trình độ như thế nhưng tên tu giả này vẫn còn sống.
Từng đoạn ruột rơi ra bên ngoài thòng lòng xuống dưới, trái tim đang đập thình thịch thậm chí những đường kinh mạch đang chập trùng vận chuyển hết dịch. Tất cả đều hiện ra rõ rệt.
“Sao thế? Xông lên đi chứ?”
Khương Tử đưa một cái ngô câu kiếm móc vào cằm tên tu giả ấy đồng thời nhìn những kẻ khác đầy khiêu khích đặc biệt là lão giả kia.
Thế nhưng, đáp lại Khương Tử chỉ là ánh mắt hờ hững của lão giả. Giống như việc những kẻ này c·hết đi là quá đỗi bình thường.
“Ngươi nghĩ làm như vậy là có thể g·iết gà dọa khỉ sao? Nực cười. Tiếp tục lên đi. Đừng quên trên người hắn chính là rất nhiều linh bảo đấy.”
Khương Tử thoáng nhíu mày nhìn lại. Hắn phát hiện mọi việc không như hắn suy nghĩ.
“Giống như bọn chúng không cảm thấy kinh sợ thì phải.”
Khương Tử nào biết được những kẻ ở đây mở tửu điếm lấy thịt nấu ăn từ đâu. Chúng đã trải qua những chuyện này như cơm bữa rồi.
Tuy là có sợ hãi, nhưng mà vậy thì sao chứ?
“Chỉ cần cẩn thận một chút, g·iết hắn từ từ là có thể tự chọn một thứ đồ tốt rồi.”
Không biết là ai trong số đó la lên, tất cả đều đồng loạt thay đổi chiến thuật. Chúng không tới gần mà lựa chọn từ xa tung ra võ kỹ. Những tên tu giả Trúc Cơ thì đem những gì có thể dùng được ném ra ý đồ q·uấy r·ối Khương Tử.
Hàng loạt đao khí bay ra nhất tề hướng về phía Khương Tử. Tuy lực lượng có mạnh có yếu thế nhưng hắn không thèm nhìn mà chậm rãi đưa tay lên vòng cổ. Chỉ trong chốc lát, xung quanh hắn mơ hồ ẩn hiện một lớp phòng hộ. Tất cả kiếm khí v·a c·hạm đều phi tốc tiêu tán, thậm chí những món đồ ném tới cũng đồng loạt vụn vỡ.
“Tới gần mà chơi, đừng có ở xa như vậy phiền lắm. Nếu các ngươi không lại đây thì để ta.”
Khương Tử bùng lên sát khí, toàn thân hóa thành thiểm quang nháy mắt xông lại. Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, tựa hồ bộ pháp thi triển không hề tầm thường.
Nương theo bản thân tiếp cận kẻ địch, ngô câu kiếm lần nữa tung hoành bá đạo. Giống như tuyệt thế cao thủ một mình xông pha trận mạc, Khương Tử vừa dung nhập đám đông liền có vô số tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Ặc. Sao…lại là…ta.”
Một tên tu giả không cam lòng ngã xuống. Yết hầu của hắn đã bị cắt đứt. À không, chỉ là bị xuyên thủ nhưng huyết động kia đủ để người trưởng thành đút vừa cả bàn tay đi qua.
Chẳng mấy chốc, máu tươi chảy ra như huyết hải, dưới đất nơi Khương Tử đan đứng tràn ngập t·hi t·hể. Tất cả những kẻ đ·ã c·hết dường như ai cũng không còn nguyên vẹn.
Trong khi ấy, đám người còn sống sót đã bắt đầu dao động. Bọn chúng hoảng sợ lùi về phía sau, không ai dám tiếp tục xông lên. Nói gì thì nói, muốn có đồ ngon để dùng thì cũng phải toàn mạng trước đã chứ.
Khương Tử nhìn những kẻ kia sau đó phun ra một ngụm nước miếng. Đó vừa là khinh miệt vừa là chế giễu. Có điều, gương mặt trắng bệch như một kẻ bị bệnh hiểm nghèo kia đang liên tục thở dốc.
Không thể không nói, để đối phó với một lượng lớn kẻ địch như vậy thì Khương Tử đương nhiên phải hao hụt rất nhiều nguyên lực rồi. Hắn nhìn t·hi t·hể ở dưới đất sau đó quét mắt với lão giả kia.
“Tới đây đi, lão già chuột nhắt.”
Dứt lời, khí thế trên người Khương Tử liền phát ra y hệt như quả bóng vỡ tan. Tất cả những cái t·hi t·hể dưới đất đều bị phong mang đánh bật ra bốn phía khiến xung quanh hắn lần nữa trở nên thoáng đãng, chỉ có mùi máu tươi là không ngừng xộc vào trong mũi. Nhưng Khương Tử không ghét điều ấy, ngược lại hắn còn hưng phấn hơn nhiều.
Lão giả nhìn Khương Tử sau đó lẩm bẩm: “Hẳn là đến lúc rồi nhỉ.”
“Lão già, ngươi đang lảm nhảm cái gì thế? Tới đây đi.”
Khương Tử đang hăn máu liền chĩa kiếm về phía lão giả hét lên.
Thế nhưng, đột nhiên hắn chợt khuỵu gối xuống, thân thể trở nên nặng trịch đồng thời tầm mắt dần dần mờ đi.
“Chuyện… Chuyện gì vậy chứ?” Khương Tử kinh nghi la lên.
“Ngươi sát lục vô số nhưng lại không biết đạo lý không được ăn uống những thứ không nên ăn uống chứ?” Lão giả chế giễu nhìn Mạnh Tử đang bất động ngoài cửa rồi nhìn Khương Tử nói.
“Là trà…”
Đến lúc này, Khương Tử mới nhận ra một việc. Thì ra không chỉ có thức ăn bị tẩm thuốc mà cả trà cũng là như thế.
Khương Tử khó khăn đứng dậy đồng thời cắn chót đầu lưỡi để giữ bản thân tỉnh táo.
Lão giả kia nhìn thấy nhưng không chút nóng vội, giọng điệu cực kỳ bình thản: “Không thể không nói, khả năng chịu đựng của ngươi thật sự rất khá. Đã trúng Mê Hồn Tán còn có thể đứng vững đến bây giờ. Nhìn xem đây, rất nhiều huynh đệ của ta đều đ·ã c·hết dưới tay tên độc ác nhà ngươi.”
“Hừ. Nói mà không biết ngượng mồm. Chẳng phải ngươi câu giờ cho thuốc phát tác nên mới đưa bọn chúng vào chỗ c·hết hay sao?”
Lão giả cười trừ không đáp. Hiển nhiên lão ta làm sao có thể biện hộ đâu.
“Ta chỉ hơi thắc mắc, Mê Hồn Tán vốn dĩ là từ Vạn Độc Môn mà ra, như thế nào mà ngươi lại có.”
“Chiến tranh mà, vô số kẻ đã ngã xuống.”
“Thì ra là thế. Ngươi đi thu bảo sau đó nhặt được.” Khương Tử gật gù xem như hiểu ra.
“Như vậy là được rồi. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trước khi c·hết cũng có thể trở thành quỷ minh bạch.”
Giống như không chờ đợi được nữa, lão giả lóe lên một tia tham lam đồng thời xé gió lao tới. Thế nhưng ngay khi chưởng lực còn chưa chạm tới nơi Khương Tử đang đứng thì thân thể lão đột nhiên khựng lại.
“Đây… Đây là có chuyện gì?”