Chương 125: Bắt Ta Chờ Hơi Lâu Rồi Đấy!
“Ầm!”
Cái bàn nơi Khương Tử đang đứng lập tức vụn vỡ dưới lưỡi đao của một tên tu giả đằng đằng sát. Mà lại, giống như một con hổ vồ mồi luôn dùng hết sức mình, hắn thậm chí còn chém nát cả nền đất khiến bụi bay mù mịt.
Cũng may mắn là trong lúc nguy cấp Khương Tử đã vội vàng mang Mạnh Tiểu đang b·ất t·ỉnh lùi lại nên thuận lợi né tránh. Có điều kẻ địch của hắn nào phải một người.
Ngay khi ấy, sau lưng đột ngột truyền tới tiếng rít gào vô cùng gấp rút, Khương Tử chẳng cần quay lại cũng biết nguy hiểm đang rình rập nên tức thì nhảy lên, linh trạc trong tay cũng đồng thời phát sáng. Chỉ thấy khắp người hắn bỗng nhiên tỏa ra hào quang hình thành một tấm khải giáp bằng nguyên lực.
Động tác kia của Khương Tử không biết là vô tình hay cố ý nhưng lại cực kì chuẩn xác. Nhờ nó mà hắn đỡ được hầu hết công kích tiếp theo.
Với tu vi Đoán Cốt tầng sáu cao hơn phần lớn những kẻ ở nơi này, Khương Tử tuy rằng không thể phản kích nhưng muốn giữ mang lại tương đối ổn thỏa. Có điều theo thời gian trôi đi, điểm yếu của hắn cũng dần dần lộ ra.
Vừa phải đào mệnh vừa phải bảo vệ Mạnh Tiểu khiến cho hắn gặp phải nhiều bất lợi cộng thêm kẻ địch đông như kiến trong một không gian chật hẹp khiến hắn không thể tung ra hết tất cả thực lực của mình.
“Khốn kiếp.”
Khương Tử hô lên một tiếng đồng thời đem Mạnh Tiểu đang hôn mê ném ra phía bên ngoài. Tại khoảnh khắc ấy, tay chân hắn đã được tự do, khí lực như tràn trề trở lại.
Chỉ giới sáng lên, trong tay của Khương Tử liền nhiều hơn một đôi Ngô Câu Kiếm. Có nó, hắn như hổ mọc thêm cánh nhẹ nhàng khóa chặt đại đao của một tên tu giả chém tới. Những tưởng chỉ dừng lại ở đó nhưng không, hắn chỉ nhẹ nhàng giật lại, binh khí trong tay kẻ thù liền bị tuột ra khỏi đồng thời trên ngực xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Thời gian đối với tên tu giả ấy như chớp mắt ngưng lại. Hắn nhìn lên cái huyết động ở trước ngực, cánh tay muốn đưa lên sờ thử nhưng không được. Hắn đảo mắt nhìn về phía đại đao thì phát hiện hai đôi bàn tay vẫn đan nắm chặt cán đao.
“Sao lại thế được nhỉ?”
Tên tu giả ấy cảm thấy nực cười. Đáng lý ra, tay hắn phải nằm ở đó mới đúng chứ.
Mọi việc nói ra thì chậm nhưng diễn biến thực chất thì rất nhanh. Trái tim còn đang đập thình thịch nhưng không ở trên người của tên tu giả kia mà đang bị treo trên đôi ngô câu kiếm.
Khương Tử hừ lạnh quay người tung cước khiến tên vỏ giả kia bay ngược ra phía sau v·a c·hạm vào đám đồng bọn ở đó.
Tất cả bất giác hít sâu một hơi nhìn thứ binh khí trong tay của Khương Tử. Ngô câu kiếm là một loại kiếm nhưng lại cong thành lưỡi câu, bên trên còn có nghịch giác nên một khi đâm vào sẽ rất khó lấy ra.
Mà lại, loại binh khí này có độ khó so với nhuyễn tiên còn hơn gấp bội, trong thực chiến chỉ cần không cẩn thận rất dễ tử tổn thương bản thân. Mà lại, cho dù có đâm trúng kẻ địch đi chăng nữa cũng sẽ khó khăn thu hồi.
“Ực!”
Không biết là ai trong đám động bất giác nuốt nước bọt nhưng đã khiến tất cả đều ngưng trọng. Bọn chúng vốn dĩ nghĩ đó chỉ là một tên phú nhị đại giàu có nào đó mà thôi, việc tu vi có cao hơn chút đỉnh cũng là dùng để che mắt mà thôi. Hoặc nói, dù có thực lực đúng với cấp độ thì đều có thể lấy số lượng đè bẹp.
Vậy nhưng sau một đòn vừa rồi, chẳng ai còn dám chắc được nữa. Kẻ vừa ngã xuống tu vi đã đạt tới Đoán Cốt ngũ trọng, chênh lệch so với Khương Tử chỉ có một cái tiểu cảnh giới mà thôi.
Một kích tất sát, lại còn gọn ghẻ đến vậy thì không thể nào là một kẻ bình thường được. Chưa kể đó, chỉ cần nhìn động tác móc tim của kẻ địch vô cùng thành thạo kia cũng đủ biết đối phương trước đây đã làm qua không ít lần.
Trong lúc nhất thời, đám người vừa lộ vẻ mặt tham lam chợt đanh lại, chẳng một ai dám tiến lên. Thứ bọn chúng có thể làm chính là nhìn nhau chờ đợi kẻ nào đó xông lên trước tiên.
Đúng thế, tất cả bọn chúng đều là những tán tu sống sót qua trận chiến của các tông chính tà. Những kẻ ở đây, ai mà không s·ợ c·hết đâu. Chính vì s·ợ c·hết chúng mới phải c·ướp b·óc tìm cách giữ mạng, cũng chính vì s·ợ c·hết chúng mới hoảng sợ khi phát hiện đồng đội vừa ngã xuống dưới lưỡi kiếm của kẻ địch.
Và rồi, tất cả ánh mắt đều như có như không tập trung lên người có tu vi cao nhất ở đây.
Lối đi dần dần rộng mở, lão giả chậm rãi bước tới đồng thời nhìn về phía hai kẻ hai bên dặn dò: “Lôi Hiệp, Hoàng Cái, chặn lối ra. Đừng để tiểu tử này thừa cơ chạy trốn.”
“Được.”
Sau khi ra mệnh lệnh, lão giả liền hướng mắt nhìn Khương Tử, hàn khí càng thêm nồng đậm. Vốn dĩ lão ta không có ý định ra tay vì nghĩ rằng những kẻ ở đây cũng đủ sức rồi.
Nhưng mà đời nào có như tưởng tượng, thực lực của Khương Tử không ngờ lại còn vượt quá tu vi thể hiện ra bên ngoài.
“Tiểu tử, ngươi không phải là một tên trẻ tuổi bình thường. Rốt cuộc, ngươi từ nơi nào tới?”
“Lão già. Nếu biết ta không phải là người bình thường còn không mau tránh ra. Đợi khi ta xưng ra môn phái ở đằng sau chỉ e là ngươi đều bị dọa sợ mất mật.”
Vậy nhưng trước những lời ấy, lão ta hoàn toàn bỏ ngoài tai. Hiện tại lão đã đứng ở “kỵ hổ chi thế” muốn vãn hồi cũng nào có được. Huống hồ, đây chính là một sự đánh cược.
“Nếu để hắn chạy thoát, ta dù lên trời cũng chưa chắc sống nổi. Nhưng nếu như mà g·iết được hắn đồng thời c·ướp được những bảo vật kia thì tương lai đột phá đến Thiên Huyền không còn xa.”
Nghĩ tới đây, lão giả lập tức vận nguyên lực, toàn thân phát ra lục quang tản mát bốt phía. Chỉ trong chớp mắt, lão ta đã tới trước mặt Khương Tử, hữu chưởng vung ra, khí thế bừng bừng như bôn lôi.
Nhìn lục quang phát ra uy áp dữ dội, Khương Tử liền biết đối phương khó nhằn. Thân là tu giả hắn đương nhiên biết nguyên lực ngoại phóng có ý nghĩa như thế nào.
Tùy rằng lão giả chỉ mới sơ bộ hình thành nhưng cũng đã tiếp cận bức tường cảnh giới Thiên Huyền, thực lực như vậy so với hắn chỉ mạnh chứ không có yếu hơn chút nào.
Mà lại, Khương Tử giống như đã trải qua rất nhiều trận ác chiến nên kinh nghiêm thể hiện ra tương đối phong phú. Biết được bản thân khó lòng lấy cứng chọi cứng hắn liền lựa chọn lùi lại phía sau, đôi ngô câu kiếm bắt chéo tạo thành gọng kìm ý đồ đem cánh tay kẻ địch cắt đứt.
Lão giả nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm hừ một tiếng đồng thời khẽ vật nguyên lực xuống dưới chân. Thân thể vốn dĩ lao tới như cuồn phong đột nhiên dừng lại như gặp phải bước tường ngăn cản, tay phải của lão nhanh chóng thu hồi rút khỏi nơi song câu cắt ngang rồi lần nữa vung ra.
Lần này, ngay cả Khương Tử cũng không kịp phản ứng. Hắn không ngờ bản thân phán đón thực lực của lão ta vẫn còn thiếu sót.
Ầm!
Khương Tử trực tiếp bắn ngược ra phía sau, lớp khải giáp được hình thành từ năng lượng của chiếc linh trạc tức thì tan vỡ thành vô số mảnh vụn, đống bàn ghế trên đường đi cũng bị chia năm xẻ bảy. May mắn một điều chính là linh bảo phòng hộ của hắn không chỉ có một.
Đến lúc này, đám tu giả đứng bên cạnh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Xem ra tên tiểu tử kia tuy mạnh nhưng vẫn không phải đối thủ của lão đại.”
“Đúng thế. Lần này ngon ăn rồi.”
Cùng lúc đó, Khương Tử từ trong đ·ống đ·ổ n·át đứng dậy, trong mắt hàn quang lóe lên. Nhìn hắn tương đối chật vật tuy nhiên lại không giống như bị ngoại thương một chút nào.
Lão giả hơi nhíu mày, đòn vừa rồi cơ hồ hắn đã dùng tới tám chín phần lực lượng, cho dù là linh bảo cấp bốn đi nữa cũng chưa chắc có thể bình an vô sợ.
“Chẳng lẽ là bảo y? Linh bảo cấp năm?”
Tham lam trong mắt lão giả càng nồng đậm nhìn về phía Khương Tử. Theo hắn phán đón, bên trong lớp y phục kia chính là một bộ khải giáp th·iếp thân cực kỳ quý giá, ít nhất là đối với những tán tu như hắn thì là vậy.
Như nhìn ra được ánh mắt phát sáng ấy của lão giả, Khương Tử liếc nhìn hai kẻ gọi là Lôi Hiệp và Hoàng Cái đang đứng canh cửa. Sát ý trong mắt nổi lên, hắn khẽ nhếch mép lên: “Bắt ta chờ hơi lâu rồi đấy.”