Chương 120: Đã Bao Lâu Rồi Nhỉ?
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, Mạc Thiên Sinh nhìn thấy hai con Huyết Nha Lang đang lao tới, cái miệng thình lình mở ra. Tưởng chừng chỉ cần hắn nhắm mắt rồi mở ra thì thân thể sẽ đứt lìa làm hai mảnh.
Nhưng không.
Từ đâu đột nhiên vang lên tiếng xé gió, chỉ thấy hai đạo quang tuyến bất ngờ bay tới xuyên qua đỉnh đầu của hai con Huyết Nha Lang khiến chúng trực tiếp m·ất m·ạng, thân thể to lớn ngã nhào một bên.
Mà lại, đồng bọn m·ất m·ạng một cách bất ngờ khiến số Huyết Nha Lang còn lại phát ra âm thanh gầm gừ cùng nhìn về một hướng. Tại đó, Trác Phàm vừa hay thu tay, trong mắt tản mát bạch quang rạng rỡ.
“Sư… Sư phụ…”
Trác Phàm thực tế đã nhận ra được Mạc Thiên Sinh từ xa, chỉ là nước xa không cứu được lửa gần. Lúc trước Mạc Thiên Sinh bị ngã cũng là Trác Phàm ra tay cứu giúp để bản thân tranh thủ thời gian tiếp cận.
“Cũng may là còn kịp thời.”
Sát cơ trong mắt lóe lên, Trác Phàm đạp bộ đi tới, sau lưng mười thanh phi đao lần lượt phóng thích. Không có một cái nào trượt, lại thêm mười đầu Huyết Nha Lang ngã xuống như bó rơm mục nát. Số còn lại liên tục lùi về phía sau, chúng có thể cảm nhận được kẻ tới không phải tầm thường.
Trác Phàm không đi để ý bầy linh thú đang kiêng dè mà chạy tới bên cạnh Mạc Thiên Sinh. Hắn đưa tay bắt mạch đồng thời dùng Thần Nhãn quan sát một lượt. Phát hiện ngoại trừ v·ết t·hương trên vai tương đối nặng ra, còn lại không thành vấn đề mới thở phào một hơi.
“Sư… Sư phụ…”
“Im lặng mà nghỉ ngơi đi. Rời khỏi đây trước rồi tính.”
Trác Phàm quay đầu nhìn đám Huyết Nha Lang đang lăm le trước mặt. Ý niệm khẽ động, mười hai thanh phi đao vốn dĩ xuất ra liền hóa thành quang tuyền lần nữa trở về trong tay của hắn.
“Món đồ này không cần nguyên lực vẫn thao túng được. Đúng là quá thuận tay.”
Trác Phàm lẩm bẩm trong lòng. Đây có thể coi là món ám khí mà hắn ưng ý nhất.
Tiếp theo, Trác Phàm đặt Mạc Thiên Sinh ở trên lưng rồi dặn dò: “Bám chắc vào nếu như không muốn bị bỏ lại.”
“Vâng!”
“Khoan. Chặt quá, ta không thở được.”
“Ách. Đệ tử xin lỗi.”
Trác Phàm hừ một tiếng, phi đao liền ném ra đồng thời phóng thích độc vụ. Chỉ với bao nhiêu đó, đám Huyết Nha Lang liền bị chặn lại. Nhân cơ hội đó, hắn vội vàng bỏ chạy, mục tiêu không đâu khác chính là Hoàng Liên Sơn.
“Chỉ có đến sườn đông mới có cơ hội tránh khỏi linh thú t·ruy s·át.”
Trác Phàm âm thầm tính toán. Nơi đó vẫn còn trận pháp của vị bằng hữu kia để lại, chỉ cần vượt qua kết giới thì cả hai đều sẽ được an toàn. Tất nhiên, Thanh Thu cũng ở chỗ đó.
Bất quá, đoạn đường tới nơi đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Độc vụ và cả linh thú cấp sáu chính là trở ngại lớn nhất của cả hai lúc này.
“Linh thú cấp bốn thì còn đối phó được, cấp năm thì chỉ có thể bỏ chạy còn như cấp sáu… C·hết chắc.”
Sau khi đắn đo, Trác Phàm liền lựa chọn phương thức an toàn. Hắn sẽ ở lại sát màn sương độc, nếu như may mắn hắn sẽ chỉ bị linh thú cấp bốn t·ấn c·ông mà thôi. Còn như xui xẻo, hắn sẽ mang Mạc Thiên Sinh chui vào trong độc vụ rồi mượn lợi thế nhãn thuật bỏ chạy.
“Quyết định vậy đi.”
Trong lúc suy nghĩ, hai chân Trác Phàm chưa từng dừng lại. Đám Huyết Nha Lang vẫn đang đuổi theo phía sau lưng. Mặc khác, trước mặt cũng liên tục xuất hiện linh thú, hắn đành phải mượn nhờ những cái bẫy thú để giảm bớt áp lực.
Đa số những cái bẫy kia đều đã bị hư hỏng, dù sao tiểu trấn đã một thời gian dài không còn tu giả sinh sống thì lấy đâu ra người hành nghề săn linh thú đâu. Tuy nhiên, đám linh thú vẫn rất e ngại khu vực này, chỉ có một ít con đói khát mới liều mạng xông vào.
Bịch!
Lại một con linh thú bị Hắc Côn đánh nát đầu. Trác Phàm không quay đầu nhìn mà tiếp tục di chuyển, hô hấp có chút dồn dập.
“Quá nhiều linh thú.”
Hắn không biết đã hạ bao nhiêu con nhưng dường như chúng liên tục xuất hiện không ngớt. Có lẽ Hoàng Liên Sơn từng là nơi tu giả săn bắt nên đám linh thú cực kỳ căm ghét nhân loại nên khi phát hiện có người x·âm p·hạm liền toàn lực t·ruy s·át.
“Khốn kiếp. Nếu như ta có thể sử dụng huyết mạch áp chế thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi.” Trác Phàm tặc lưỡi nói.
Dù cho hắn có mạnh mẽ thế nào đi nữa nhưng dưới điều kiện không có nguyên lực gia trì cũng khó lòng chịu đựng tới cùng.
Mạc Thiên Sinh cảm nhận nhận được tốc độ của Trác Phàm đang giảm xuống, trong lòng lo lắng không thôi. Hắn đem toàn bộ thời gian được Trác Phàm cõng trên lưng tiến hành tu dưỡng tinh thần.
Buổi đêm ở Hoàng Liên Sơn chưa bao giờ dài đến như vậy, ít nhất là trong cảm nhận của Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh.
“Đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Còn bao lâu nữa thì trời sẽ sáng đây?”
Không biết bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu của Mạc Thiên Sinh. Hắn đã nhìn thấy tay trái của Trác Phàm bị linh thú vồ trúng, phần bụng cũng không tránh khỏi bị chấn động.
Thế nhưng, từ đầu tới cuối Trác Phàm chưa từng để Mạc Thiên Sinh b·ị t·hương thêm lần nào nữa. Chính bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại làm đến mức này.
“Chỉ cần bỏ lại Mạc Thiên Sinh là ta sẽ có thể sống sót. Nhưng mà sau đó thì sao chứ?”
Trác Phàm thi triển chấn cước nhảy lên không trung, Hắc Côn đâm thẳng vào đầu của một con mãng xà to lớn, tay trái rỉ máu càng là ném ra ba thanh phi đao đem nó cắt thành bốn mảnh.
“Chỉ còn chút nữa thôi.”
Sau khi tiếp đất, Trác Phàm gầm nhẹ một tiếng. Chân cũng đã b·ị t·hương nhưng hắn không để ý vẫn cứ tiếp tục mà chạy. Ba thanh phi đao theo đó cũng hóa thành vầng sáng bay trở về.
Không biết là mồ hôi, máu linh thú hay là máu của bản thân mà y phục của Trác Phàm đã ướt đẫm, thân thể trở nên nặng nề vô cùng. Hắn thậm chí còn không thể bước chân theo bộ pháp của Mê Tung Quỷ Ảnh nữa.
“Cú…”
Tiếng hót bất chợt vang lên, Trác Phàm theo bản năng quay lại liền thấy đó là một con linh điểu gương mặt tròn như bánh bao, cái mỏ nhọn cùng đôi mắt màu đen như màn đêm đang lao về phía này. Hai cái chân lộ ra móng vuốt bén nhọn vương ra muốn đem hắn bắt gọn.
“Linh thú cấp bốn Linh Miêu Điểu.”
Mạc Thiên Sinh lạc giọng.
Linh Miêu Điểu là loài kiếm ăn ban đêm, sải cánh không quá rộng nên trong địa hình cây cối rậm rạp cũng chẳng ảnh hướng tới tốc độ săn mồi của chúng. Rõ ràng nó đã ở từ xa quan sát rất lâu chờ đợi Trác Phàm có dấu hiệu kiệt sức mới hành động.
Tốc độ của Trác Phàm bây giờ hiển nhiên không thể so sánh với Linh Miêu Điểu được. Chưa đầy hai hơi thở, móng vuốt của nó đã sắp chạm tới thân thể của Trác Phàm.
Trong lúc Mạc Thiên Sinh hoảng hốt thì chợt cảm nhận xung quanh đang vặn vẹo.
“Ầm!”
Âm thanh chấn động cả màn nhĩ liền truyền vào bên tai. Mạc Thiên Sinh mở mắt, phát hiện Linh Miêu Điểu vậy mà vồ hụt tại nơi cách đó cả chục trượng. Mà không đúng, phải nói chính xác là nó vồ đúng nơi hắn và Trác Phàm đáng lẽ phải ở đó nhưng bây giờ thay vào là một đầu linh thú khác.
Mạc Thiên Sinh kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Trác Phàm vẫn đang di chuyển với gương mặt vô cảm, có điều bạch quang trong mắt lại càng thêm rực rỡ.
“Là đồng thuật của sư phụ ư?”
Lúc ở Nhung Quốc, Mạc Thiên Sinh đã từng thấy Trác Phàm sử dụng qua Thuấn Di. Lúc đó hắn chỉ nghĩ đấy là một loại thần thông mà tu giả khi đạt tu vi cao hơn sử dụng được mới đúng nhưng tỉ mỉ xem xét lại thì có vẻ không đúng.
“Dường như sư phụ vừa mới hoán đổi vị trí với con linh thú kia.”
Suy nghĩ trong lòng là thế nhưng Mạc Thiên Sinh không dám lên tiếng. Đang ở bờ vực sinh tử, hắn không thể làm Trác Phàm xao nhãn được.
Lúc này, tia sáng đầu tiên đã xuất hiện, nhân cơ hội đó, Mạc Thiên Sinh vội vàng thi triển Tử Cực Ma Đồng hấp thu Tử Khí Đông Lai. Chỉ trong chốc lát, hắn cảm nhận được Tinh Thần Lực đang dần khôi phục.
“Được rồi!”